Bạch gia.
Hôm nay ba mẹ chị Bạch Tiểu Nhung đều có nhà, hiếm thấy trường hợp, Bạch Tiểu Nhung cũng xuống chung vui. Tuy là còn chút trúc trắc khi đối diện với cha mẹ nguyên chủ nhưng nhiều lần tiếp xúc thì sẽ quen thôi.
Bạch Tiểu Nhung cũng vừa mới biết được, cậu còn một anh em họ nữa, cậu ta cũng hay đến nhà chơi, là con trai của em trai ba Bạch. Tên cậu ta là Bạch Nhược. Vừa lúc, Bạch Nhược cũng góp mặt trong bàn ăn nhà cậu.
“...” Nếu không phải đây là tiểu thuyết ngôn tình, cậu sẽ nghĩ Bạch Nhược mới là nhân vật chính.
Bạch Nhược người cũng như tên, liễu yếu đào tơ, có một đôi mắt câu nhân, gương mặt tuyệt sắc ngời ngời, là kiểu nhìn thì yếu đuối nhưng thực chất lại rất quật cường, quyết không đầu hàng số phận. Vẻ ngoài mâu thuẫn của cậu ta, rất có mị lực đó chứ.
[Như tộc Bạch Liên vậy đó, cậu này có tố chất à.]
[Chửi xéo ai đó hả!?]
[Đẹp thật đó trời, thật thánh thoát!]
[Nói về thần thánh thì Thuần Vu hơn cả cây số!]
[Tiểu Nhung vẫn đẹp hơn, nhìn chân thật tình cảm hơn nhiều.]
[Đã rà quét, Là trà xanh đó con ơi, cẩn thận đừng để thằng đó nhảy lên đầu ngồi!]
Bạch Tiểu Nhung mắt nhìn mũi, mũi nhìn đĩa táo, cắm cây tăm xỉa răng, ăn lên.
Bạch Nhược đến đây cậy nhờ, bố mẹ cậu ta vừa bị tai nạn xe cộ tử vong, mà cậu ta còn là con một nên bây giờ đơn côi lẻ bóng. Ba Bạch vừa bi thương giúp em trai xử lý tang sự vừa làm thủ tục nhận nuôi Bạch Nhược. Nhà bọn họ giàu, nuôi thêm một miệng ăn nữa cũng dư giả.
Bạch Tiểu Nhung chuyện không liên quan đến mình suốt hành trình ăn ăn ăn, Bạch Tuyết Vi vừa lắc đầu vừa sầu muộn. Cô cũng là một đài giám định trà xanh chạy bằng cơm. Phụ nữ vây quanh Hiên Viên, Nạp Lan, Nam Cung bọn họ luôn nghĩ cô là bạn gái của tụi hắn, chiêu thức ùn ùn kéo đến không dứt.
Em trai nhà cô quá ngây thơ, bị Bạch Nhược này leo lên đầu ngồi rồi sao? Cô vẫn là nên giảng cho em trai chút kiến thức nhận biết.
Bạch Tuyết Vi và Bạch Nhược chạm mắt nhau, ai cũng kiêng kị quay đầu đi. Cậu ta oán thầm, đáng chết Bạch Tuyết Vi, tôi mới là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, đàn ông của cô cũng là của tôi!
Bạch Tiểu Nhung lạnh cái ót, bắt lấy Bạch Thỏ đang bò trên cổ, ra là mày, làm tao hết hồn.
Quản gia lúc này đi tới thông báo: “Bạch tiểu thiếu gia, Thuần Vu thiếu gia đến, còn mang theo quà chờ ở ngoài cửa.”
Bạch Nhược tưởng nói mình, vui mừng: “Thuần Vu? Thuần Vu Tĩnh đúng không ạ?” Cậu ta còn chưa kịp làm gì đã được Thuần Vu Tĩnh nhớ kĩ rồi sao?
Quản gia phải đổi cách nói: “Thuần Vu Yến thiếu gia tìm Tiểu Nhung thiếu gia, người đang ở ngoài cửa.” Mới vào cửa nhà họ Bạch được vài ngày thôi đã lên mặt rồi, thói đời ngày nay thật là.
Có mẹ Bạch ngồi đây nên Bạch Tuyết Vi chỉ có thể ẩn ý dạy dỗ: “Lần sau chú ý một chút, quản gia nói tiểu thiếu gia là nói Nhung, còn biểu thiếu gia mới là cậu.”
Bạch Nhược cắn môi: “...Vâng.”
[Gia đình luân lý kịch! I like it!]
[Chị đại ngầu quá xá!]
[Bạch Nhược cũng xinh không kém.]
[Vậy mắt mày mù rồi con ạ.]
Bạch Tiểu Nhung lấy lui làm chạy, hai ba bước đã rời đi cung đấu phim, vỗ ngực chạy ra ngoài cổng: “Mọi người à, đừng bị vẻ ngoài đánh lừa nhá.” Bây giờ cậu có thể khẳng định mà nói, cái lọ thuốc chuột trong phòng chắc chắn là mẻ này đưa cho nguyên chủ rồi. Chắc cậu ta đã me cái danh Bạch thiếu gia của cậu từ lâu rồi.
Nhưng, tại sao cậu ta biết, ba mẹ cậu ta sẽ go die chứ? Chẳng lẽ...? Càng ngày càng lệch cốt truyện, chỉ có thể hỏi thăm hệ thống thôi.
Thuần Vu Yến đứng chờ chưa vào vì hắn định mời cậu đi ăn liền luôn, quá trình cắt bạch tuộc cũng đáng nhìn lắm.
[Á, Thuần Vu kìa!]
[Mấy tên khác chỉ còn lại cặn bã, chỉ cần Thuần Vu đứng trong góc quay.]
[Đẹp trai vãi! Ghen tị với Nhung quá đi!]
[Nhung cũng cute mà?]
Bạch Tiểu Nhung cũng bị lóa mắt, chàng trai đúng gu cậu thì mặt quần đùi áo ba lỗ cũng đẹp ngời ngời. Cậu vẫy tay: “Anh đến rồi, sao không vào nhà?”
Thuần Vu Yến liếc mắt nhìn cậu, cười cười: “Chở cậu đi ăn bạch tuộc 100 món.” Bạch Tiểu Nhung là lớn lên ở thẩm mỹ của hắn khiêu vũ mà.
Bạch Tiểu Nhung nhìn hắn một thân quần áo thun đen hợp với Hadcl đen, như trẻ ra vài tuổi, lại nhìn mình, một thân đồ ngủ hình psyduck, ấu trĩ: “...”
Cậu hỏa tốc lùi lại: “Tôi đi thay đồ cái đã, anh vào nhà ngồi 5 phút nha.”
Thuần Vu Yến bật cười đi theo sau: “Không gấp, cậu cứ từ từ cũng được.” Giữa trưa rồi mà còn mặc đồ ngủ, Bạch gia cũng chiều nhóc con này quá đi.
Bạch Tiểu Nhung như bị chó rượt, chạy một mạch lên lầu, làm ba người ngồi ở phòng khách hoang mang: “??”
Thuần Vu Yến bước chân vào phòng khách, bọn họ mới rõ là tại sao. Ngại ngùng trước mặt bạn bè sao, bọn họ hiểu, cũng tại vì Thuần Vu Yến ngoại hình quá xuất sắc, không trách Tiểu Nhung.
Bạch Nhược hai mắt lóe sáng như đèn pha, anh chàng cực phẩm này, cậu ta muốn thu vào hậu cung của mình. So với Nam Cung Triệt, có hơn chứ không kém!