Phòng Tắm Tử Vong

Chương 6: Chương 6: Vong linh trở về (1)




Dịch: Hoàng Hi Bình

Kể từ khi nhìn thấy đứa trẻ trong bộ đồ thể thao màu trắng, miệng chảy đầy nước bẩn ở trong phòng của Tô Vân, tôi liền ớn lạnh toàn thân, sốt cao không ngừng, nằm trên giường suốt 3 ngày.

Chuyện này tôi chỉ nói cho Dương Sướng nghe, sau khi anh nghe xong đột ngột trầm mặc một lúc lâu.

Anh nói anh tin tưởng tôi, hôm đó khi anh kéo tôi từ dưới bệ cửa sổ, vòng tay làm bằng đá vỏ chai đột nhiên thít chặt, cứ như muốn lún vào trong thịt của anh. Anh cũng không nhìn thấy đứa trẻ kia, chỉ thấy phần thân trước của tôi hướng ra phía ngoài với góc độ vô cùng nguy hiểm, cứ như sẽ lao đầu xuống bất cứ lúc nào, vì vậy vội kéo tôi lại. Trong khoảnh khắc đó anh nghe được tiếng rít chói tai, oán độc.

Dương Sướng một tấc cũng không rời ở bên cạnh chăm sóc tôi, tôi nhìn ra được anh đang rất lo cho mình.

Người của nhà họ Tô nhiệt tình với tôi hơn hẳn, ngay cả ông ngoại mỗi ngày còn qua thăm tôi mấy lần. Nhưng họ không bao giờ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì vào ngày tôi ngất xỉu, có vẻ tất cả cố tình tránh né điều gì đó.

Từ sau ngay hôm đó Tô Vân bèn tự giam mình ở trong phòng, không chịu đi ra. Tôi rất bội phục cô em, căn phòng ma ám đó mà cô vẫn ở được. Cậu út nói tình trạng tinh thần của cô rất tệ, tôi có thể tưởng tượng ra được.

Liên tục mấy đêm, tôi nhiều lần nằm cùng một giấc mộng.

Cảnh trong mơ vô cùng quen thuộc, hình như đã xảy ra khi còn bé, nhưng không quá rõ ràng và thường xuyên.

Đó là vào một đêm khuya, tôi đang đi một mình trong hành lang tối tăm trên tầng hai phòng tắm.

Thang lầu uốn lượn xuống dưới, càng xuống dưới càng tối, trong lúc tôi đang do dự, chợt nghe thấy một giọng nói.

“Trần Tuyết, con cần đi tắm.”

Trái tim chợt nhói lên, đúng vậy, đó là giọng của mẹ, giọng điệu rất bình thản.

Có tiếng bước chân ở tầng trệt, nhưng càng lúc càng xa.

Tôi nóng nảy, muốn gọi lại gọi không được, đành phải vịn tường mò mẫm đi xuống phía dưới. Bốn phía vô cùng vắng vẻ, chỉ có cầu thang cũ bằng gỗ, phát ra tiếng cọt kẹt nho nhỏ.

Rốt cục tôi xuống đến tầng trệt, trước mắt quả nhiên là bóng lưng của mẹ. Một cô bé nắm thật chặt tay nàng, cả hai cùng nhau bước chầm chậm về phía bồn tắm, dáng đi cứng ngắc.

Tôi vẫn không gọi được, đồng thời bỗng dưng không thể nhúc nhích.

Cô bé kia là ai? Trông rất quen, nhất định tôi đã từng gặp.

Bóng lưng của cô bé cùng vô cùng giống mẹ, nhất định chính là phiên bản thu nhỏ của mẹ. Hai người đều người mặc áo choàng tắm trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh xoã tung trên bờ vai, đẹp đến rung động lòng người.

Bóng dáng của họ lóe lên, đi qua cửa ở sảnh ngoài, bước vào hành lang trong bồn tắm.

Lúc này cơ thể của tôi đã hồi phục tự do, tôi nhanh chóng đuổi theo.

Đèn trước mặt đột ngột sáng choang, khóe mắt cay cay, vội vàng lấy tay che lại, một đôi tay nhỏ bé nhanh chóng đè lên mu bàn tay của ta, đó là tay của một đứa trẻ, nhiệt độ lạnh như băng khiến tôi hoảng hồn. Tôi cuống quít thả tay xuống, đã thấy một cô bé đứng ở trước mặt của tôi, toàn thân cô bé co quắp kịch liệt, đôi mắt còn trợn ngược lên, miệng phun ra chất lỏng đục ngầu.

Tôi sợ đến mức hét lớn -- lúc đó, cô bé kinh khủng lập tức biến mất.

Vẫn có một bóng hình đứng trước mặt tôi, đó là hình bóng của năm tôi mười tuổi.

Tôi đang đứng trước chiếc gương trong hành lang phòng tắm, bốn phía tràn ngập sương mù không tan.

Tấm gương phản chiếu hơi nước lờ mờ, và hình ảnh của người được in trên đó cũng đã bị biến dạng.

Tôi chần chờ xóa đi trước mắt hơi nước trên gương, vẫn mờ ảo không rõ, hiện lên màu vàng bẩn thỉu.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dị dạng của mình, một khuôn mặt gầy gò méo mó xấu xí: đôi mắt hờ hững, đôi môi mím chặt... Đột nhiên cảm thấy gương mặt này thật xa lạ, xa lạ đến mức không giống mặt của tôi. Tôi vươn tay, chầm chậm sờ mặt của mình, người trong gương cũng làm theo động tác của tôi.

Ngay trong nháy mắt như vậy, tôi hét lên một tiếng xé toang bầu không khí im lặng, một bóng trắng bên cạnh lao nhanh về phía chân tôi. Tôi theo bản năng rút lui, đã có người ôm lấy hai chân của tôi.

Tôi chợt ngồi sập xuống đất.

Một cô bé có thân hình gầy gò khoảng 10 tuổi, cô cúi đầu rất thấp, từ góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen xoã dài. Cô bé ôm rất chặt bắp chân của tôi, có vẻ rất sợ hãi. Cái trán đặt ở trên đầu gối của tôi, vẫn không nhúc nhích, một cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng lên mặt tôi.

Tôi kinh ngạc há to miệng nhưng nói không ra lời, lối đi im lặng đến đáng sợ.

“Em có sao không, làm sao vậy?” Một lúc sau, tôi mới tìm lại được giọng nói khô khan của mình, cẩn thận hỏi.

Cô bé cứ cà cà mặt vào đùi tôi, như đang lắc đầu. Tóc của nàng cọ vào da đùi của tôi, khiến tôi tê dại.

“Làm ơn... buông...” Tôi cố sức nuốt nước miếng, thử rút chân lại.

“Tôi bắt được cô rồi đúng không?” Cô bé đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói khiến cho người ta kinh hãi.

“Em nói cái gì?” Tôi tưởng nghe nhầm, nên hỏi lại.

“Tôi bắt được cô rồi, đúng không?” Cô bé vẫn cúi đầu rất thấp, cứng đờ lặp lại.

“Có phải em nhận lầm người hay không? Chị không biết em!”

Tôi đưa tay ra định đẩy đầu cô bé, nhưng lại cảm thấy một sự mệt mỏi chưa từng có. Tóc của cô dính chặt như rong biển, vừa giống như bôi dầu gội đầu nhưng chưa rửa, nhưng vào lúc này cô bé lại từ từ ngẩng đầu lên.

Giữa hành lang của bãi tắm nước nóng, cái lạnh đang dâng tràn.

Đừng ngẩng đầu! Đừng ngẩng đầu! Tôi không muốn nhìn mặt của cô bé! Không hiểu vì sao, trong tiềm thức tôi lại kêu như vậy.

Nhưng vì sao không có cách nào nhắm mắt lại? Dường như tôi đã nhìn thấy làn da trắng hếu trên trán của cô bé, mỏng và trong suốt như một loài lưỡng cư, gần như có thể nhìn thấy máu thịt.

“Trần Tuyết, mau lại đây, con cần đi tắm.”

Ở cuối hành lang nhỏ hẹp đột nhiên truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ, là mẹ.

Tôi và cô bé đồng thời quay đầu nhìn về phía “mẹ”.

Mẹ đưa lưng về phía chúng ta, khuôn mặt cùng thân thể dựa sát vào vách tường.

Cô bé không hề nhúc nhích, cái đầu cứng ngắc quay về phía tôi từng chút một, tôi có thể nghe thấy tiếng xương gãy.

“Trần Tuyết, nghe lời, tới đây, con cần đi tắm.” Người phụ nữ kia lại nhẹ nhàng gọi.

Động tác nhỏ của cô bé lần thứ hai dừng lại. Hình như cô bé do dự một lúc, rồi vẫn đứng lên, áo choàng tắm màu trắng trên người kéo trên mặt đất, phủ lên hai chân.

Cô bé chậm rãi đi về phía mẹ, mãi cho đến khi đến bên người của mẹ, quay mặt vào tường giống như mẹ.

Hai người cùng nhau “đi” về phía phòng tắm dành cho nữ ở phía bên phải, rốt cục biến mất ở trước mắt của tôi.

Mẹ không phải vừa gọi tôi, mà là đang gọi cô bé kia, vì sao mụ mụ lại gọi cô bé bằng tên của tôi?

Mà khi mụ mụ gọi cô bé là Trần Tuyết, tôi lại không cảm thấy kỳ quái, dường như đó là lẽ đương nhiên.

Tôi mê man đứng lên, phân vân không biết nên theo vào nhà tắm nữ hay quay lại tầng hai để ngủ.

Cuối cùng tôi chầm chậm đi theo hướng mà mẹ tôi, và cô bé đã biến mất, dừng lại bên cánh cửa đóng chặt.

Tay vừa chạm vào tấm màn dày, dùng sức một chút là có thể bước vào trong bồn tắm.

Nhưng ngay trong nháy mắt, tôi lại do dự không dám tiến lên, trong lòng thầm sợ hãi. Cứ như bên kia màn vải là một cái miệng to như chậu máu, chỉ còn chờ tôi xông vào, sẽ lập tức nuốt chửng tôi.

“Trần Tuyết, rời khỏi phòng tắm, vĩnh viễn không được quay về.”

Bên kia màn vải, truyền đến giọng của mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.