Phòng Tắm Tử Vong

Chương 7: Chương 7: Vong linh trở về(3)




Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Tôi lại không cách nào nhúc nhích. Đối mặt với màn vải, khuôn mặt của một người lớn và một đứa trẻ từ chen chúc qua từ phía bên kia, tạo thành những chỗ lồi lõm trên tấm vải, mặc sức ngọ nguậy.

Giọng của hai người họ đồng thời truyền tới.

Cái miệng nhỏ của cô bé như đang ngậm vật gì đó, khi thì oán hận, khi thì đau khổ, khi thì thê lương, không ngừng thay đổi giọng điệu: “Trả đồ của tôi lại cho tôi... lần này sẽ không để cho cô chạy trốn... Tôi sẽ bắt cô... trốn đi cũng vô ích... Đến phiên cô, đến phiên cô tới bắt tôi rồi, cô không được chơi xấu... Cô trốn không thoát, tôi phải bắt được cô, phải bắt được cô...”

Giọng của mẹ vẫn bình lặng, lại dị thường thê lương: “Trần Tuyết, rời khỏi phòng tắm, vĩnh viễn không được trở về... rời khỏi phòng tắm, vĩnh viễn không được trở về...”

Giọng của 2 người không ngừng xoay tròn vang vọng ở bên tai, mãi đến lúc tôi tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, nước mắt rơi đầy mặt.

Tôi có dự cảm vô cùng tồi tệ, giấc mộng này ám chỉ cái gì?

Tôi có cần tìm ra đáp án hay không? Nhưng nội tâm lại mơ hồ kháng cự, luôn cảm thấy đáp án tựa như vực sâu không đáy, sẽ lôi tôi xuống địa ngục, trọn đời không thoát thân được.

Xảy ra chuyện như vậy, tôi bắt đầu nghĩ có phải nên rời Trấn Thanh Thuỷ hay không.

Lúc đầu tôi ở lại chỉ vì muốn ở bên cậu út một thời gian, nhưng cậu luôn trốn tôi, cứ muốn nói với tôi gì đó lại thôi, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối làm việc ở phòng tắm, ở lại cũng mất đi ý nghĩa.

Một tuần cũng không gặp Tô Vân.

Tôi từng thử gõ cửa phòng của cô em, cô em rất cẩn thận hỏi xem là ai? Sau khi tôi báo ra tên của mình, trong phòng không hề có hồi đáp. Thật ra tôi không hề muốn đi đến phòng của cô em, không chỉ bởi vì đứa trẻ kia, mà tôi luôn cảm thấy giọng của Tô Vân thay đổi, luôn căng thẳng, phòng của cô em dần bay ra mùi hôi thối. Có một lần nửa đêm đi WC, thậm chí tôi còn nhìn thấy từ trong cánh cửa đóng chặt chảy ra chất dịch đục ngầu, ngoằn nghèo chạy vệ phái tôi, tôi lập tức xoay người chạy đi.

Mấy ngày nay, Tô Ny cũng không được bình thường.

Cửa phòng của cô chị treo rất nhiều vật kỳ quái: Bức họa ‘Quỷ trung chi vương” Thần Chung Quỳ, bát quái đồ, còn có phật châu. Sau đó bị ông ngoại và mợ cả phát hiện, vì thế cãi nhau to. Tô Ny tuy tính rất thẳng, song vẫn rất sợ ông ngoại. Nhưng lần này nói gì cô chị cũng không thỏa hiệp, nhất định phải treo. Sau khi mắng cô chị vài câu, ông ngoại cũng không nói nhiều nữa.

Lúc ăn cơm sáng, tôi phát hiện tay của Tô Ny rất kỳ quái, cầm đũa rất chậm và bất tiện. Vì vậy tôi mới đặc biệt chú ý, lúc nhìn vào mười ngón tay của cô chị thì thấy có vô số lỗ kim nho nhỏ.

Đến rồi buổi chiều, tôi lại tận mắt nhìn thấy Tô Ny len lén uống nước lã trong phòng bếp.

“Tô Ny, em đang làm gì?” Tôi đi tới bên cạnh cô chị, giả vờ tùy ý hỏi.

“Em rất khát, không hiểu tại sao, tôi luôn thấy rất khát.” Cô chị ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt vằn vện tia máu, gương mặt gầy ruộc rõ ràng, ánh mắt đói cứ như con nghiện.

Tôi sợ hãi trước dáng vẻ này của cô chị, vội tránh né ánh mắt của cô.

“Khát có thể uống nước trong phích nước nóng, uống nước lã sẽ đau bụng.”

“Em đã uống hết nước trong phích nước nóng. Em liên tục nấu nước, nhưng lâu sôi quá, em không chờ được nữa, em thật sự rất khát.”

Tôi bất chợt phát hiện, không riêng gì Tô Vân, cả giọng của Tô Ny cũng thay đổi, cũng là cái loại âm thanh khiến người ta rợn cả tóc gáy, nghe không ra cảm xúc gì của con người.

Tô Ny chậm rãi rời khỏi bếp, lúc đi đầu cúi rất thấp, hai cánh tay không hề đong đưa, quỷ dị rũ xuống.

Lúc cô chị ra khỏi đúng lúc Dương Sướng tiến đến, xoay người nhìn bóng lưng của cô, kỳ quái hỏi: “Em ấy làm sao vậy?”

“Anh cũng thấy em ấy rất kỳ lạ?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, mấy ngày liền, sắc mặt của em ấy có gì đó rất lạ, giọng nói cùng dáng đi cũng quái lạ.”

“Thì ra không phải chỉ em nghĩ nhiều.”

Trên bếp còn đang đun nước sôi. Người nhà họ Tô nhiều, phích nước nóng cũng nhiều, trên bàn đặt 8 cái, tôi nâng lên từng cái, tất cả đều rỗng không.

Cả đống nước này đều bị Tô Ny uống hết -- không hiểu vì sao, tôi nảy sinh suy nghĩ buồn cười này trong đầu, lập tức cười tự giễu, làm sao có thể? Tô Ny là người, cũng không phải trâu. Nhưng cảm giác khó chịu vẫn lái đi không được, trong đầu đều là hình ảnh lúc Tô Ny thèm khát uống nước lã với ánh mắt không tròng.

Hành vi quái đản của Tô Ny khiến tôi lần thứ hai phải ưu tư.

Chạng vạng, Dương Sướng lái xe đạp chớ tôi tới đi quán cơm nhỏ của Lan tẩu, nói là muốn đưa tôi đi giải sầu.

Tôi ôm eo của Dương Sướng, nhìn cư dân đang đi lại trên lối đi bộ của Trấn Thanh Thuỷ, bọn họ vẫn là những gương mặt vô cảm giống hệt nhau. Không hiểu vì sao, tôi đột nhiên sinh ra một loại ý tưởng vô cùng kỳ quái: người trong Trấn Thanh Thuỷ hình như nhiều thêm, trước lối đi bộ không có nhiều người như vậy. Nhưng dù là như vậy, chẳng những không tăng thêm cảm giác náo nhiệt, ngược lại càng thêm âm u lạnh lẽo, hàm lượng cát vàng trong không khí dường như cũng tăng gấp đôi.

Ngoài cửa quán cơm nhỏ của Lan tẩu, có một ông già vẽ một vòng màu trắng trên mặt đất, ngồi đốt giấy tiền vàng mã.

Quán cơm nhỏ dù sao cũng mở cửa làm ăn, ở chỗ này đốt vàng mã không tốt lắm nhỉ? Tôi cảm thấy nghi hoặc.

Dương Sướng kéo tôi tránh khỏi ông già, đi vào trong quán cơm. Chỉ nghe của ông già hét lên khàn đục: “Cát bụi trở về cát bụi, đất về với đất, đốt tiền giấy cho các người. Nhanh đi đầu thai, đừng sinh sự nữa...”

Tôi quay đầu nhìn quanh, ông già cũng nhìn về phía tôi. Ánh mắt âm trầm khiến tim tôi đập nhanh, tôi sợ hãi quay đầu lại.

Quả nhiên, trong quán cơm nhỏ không hề có người khách nào.

Nhất định là do ông già đốt vàng mã, cảm thấy điềm xấu, cho nên không có ai đến.

Tôi lập tức phát hiện chỗ không đúng: trong quán ăn vắng ngắt, trên mỗi mặt bàn đều bày đầy rượu và thức ăn, đều là 3 món ăn 1 món canh, trên chén cơm trắng cắm một chiếc đũa thẳng tắp.

Lan tẩu ngơ ngác ngồi sau bàn thu tiền.

Dương Sướng cũng phát hiện dị thường, cực nhanh vọt tới lay chị ấy: “Lan tẩu, chị làm sao vậy? Không sao chứ?”

Lan tẩu lúc này hình như mới phát hiện sự có mặt của chúng tôi, cười cười với chúng tôi, dáng vẻ rất mệt mỏi.

“Các em tới rồi sao, xin lỗi, hôm nay không thể phục vụ các em được, tiệm cơm ngừng kinh doanh một tuần, chị đã treo biển đóng cửa, các em không thấy sao?”

Thật sự chúng tôi không chú ý, vừa rồi chỉ lo nhìn ông già quái dị kia.

“Lan tẩu, đồ ăn trên bàn...” Tôi chỉ chỉ.

Ông già ngoài cửa giận dữ quát lớn: “Phải lễ phép!”

Tôi bị ông ta doạ sợ, ngón tay đã bị Lan tẩu bắt lại: “Nói chuyện cẩn thận, đừng làm phiền bọn họ ăn cơm.”

Bọn họ? Bọn họ là ai?

“Lan tẩu, chị đừng doạ bọn em, trong quán cơm không có ai, Trần Tuyết em nói xem?” Dương Sướng run rẩy nói.

Tôi lắc đầu: “Trong quán cơm ngoại trừ 3 người chúng ta đúng là không có người khác, chị nói ai đang ăn cơ?”

Lan tẩu cười khổ, thì thào: “Các em không nhìn thấy được đâu, chỉ có mình chị thấy được. Ha ha, nhưng có sao đâu? Thời gian đau khổ nhất chị cũng đã sống qua, trước mắt thì tính là gì? Các em đi đi, quán cơm này không còn sạch sẽ nữa, sau này các em đừng trở lại đây. Chị không muốn các em gặp chuyện không may.”

Tôi và Dương Sướng hai mặt nhìn nhau.

Nhưng đột nhiên, Lan tẩu mở to hai mắt. Ánh mắt của chị ấy nhìn chung quanh, chúng tôi nhìn theo hướng mắt nàng, vẫn không thấy gì, cảnh tượng này khiến tôi và Dương Sướng nổi cả da gà.

“Đều đi, thật sự đều đi! Toàn bộ đều rời đi!” Lan tẩu mừng như điên kêu lên.

Ông già lúc này cũng bước vào, Lan tẩu bèn đi tới bắt tay của ông: “Mạnh Công, cháu biết tìm ông nhất định hữu dụng, cám ơn ông, cám ơn ông giúp cháu đuổi bọn họ đi. Nếu như bọn họ ở lại trong quán cơm, sớm muộn gì cháu cũng sẽ phát điên mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.