Ba chữ U Phần Thiên hiện ra, U Quỷ lại càng kinh ngạc.
“Lão tổ tông ở thời đại anh hùng của Cửu U Đại Đế, cách quá xa...”
“Như vậy đi!”, Tần Ninh chậm rãi đáp: “Ông bảo U Động Thiên rảnh rỗi thì đến Thanh Vân tông ngồi một chút, có lẽ sẽ giúp được ông ta”.
Lời này nói ra, U Quỷ tức thì chắp tay: “Cảm ơn Tần công tử!”
“Không cần cảm ơn!”, Tần Ninh đáp: “Ta đem Sương Nhi đến U Minh Tông tu hành, xem như là nhận một cái ân tình của các người, đây cũng coi như là trả nợ lại”.
U Quỷ gật đầu.
Lúc Tần Ninh và U Quỷ nói chuyện, mọi người tại đây càng thêm tò mò. Bọn họ nghe rất rõ, nhưng không ai dám hỏi.
Dù gì U Quỷ vẫn rất mạnh.
Tiệc rượu đem lại cảm giác khác biệt, chỉ có Kiếm Tiểu Minh là vô tư ăn sạch, những người khác đều là nhấp môi.
Đêm đến, Vân Sương Nhi hầu hạ Tần Ninh đi ngủ.
“Sương Nhi, qua đây!”
Tần Ninh vẫy tay, Vân Sương Nhi ngồi ở bên giường.
Tần Ninh kéo chân Vân Sương Nhi đến, gối lên đùi cô ấy, thản nhiên nói: “Những ngày qua không có cô và Viên Viên ở bên, đúng là rất phiền”.
“Tối ngủ không ngon, chẳng có cái gối đầu nào êm”.
“Vậy ta quay lại bên cạnh công tử nhé”.
“Không được đâu, tu hành ở U Minh Tông là then chốt với cô, nói cho ta những cảm ngộ của cô về tu hành ở U Minh Tông đi!”
“Vâng!”
Tần Ninh gối lên đùi Vân Sương Nhi, nghe Vân Sương Nhi nói chuyện, hai người bàn luận trong phòng.
Lúc này, ở một căn phòng khác, Kiếm Tiểu Minh kéo Thẩm Văn Hiên, ô hô ca thán.
“Tỷ tỷ xinh đẹp vẫn chưa ra khỏi phòng của đại ca, ôi chao! Tần đại ca thật xấu, sao huynh ấy lại được ngủ chung với tỷ tỷ xinh đẹp mà ta lại phải ngủ chung với một người đàn ông như huynh chứ!”
Kiếm Tiểu Minh không ngừng oán trách.
Thẩm Văn Hiên cũng chỉ cười khổ.
Vì Cửu Nguyên đan điển cuốn một mà sư phụ đưa cho hắn ta, hắn ta còn chưa hiểu rõ hết, lúc này cũng mặc kệ Kiếm Tiểu Minh, chỉ chuyên tâm đắm chìm trong đan thuật.
“Đúng là ngốc nghếch!”
Kiếm Tiểu Minh cạn lời: “Ngày nào cũng chỉ thảo dược, phụ nữ tốt hay là đan dược tốt hơn hả?”
“Đương nhiên là đan dược rồi!”