Nhìn Vân Sương Nhi ngồi bên cạnh Tần Ninh, gắp thức ăn, hầu hạ cho hắn y hệt như một tì nữ, Lâm Vi Vũ càng nhìn càng ghét.
Hôm nay cô ta xuất hiện phải là người được chào đón nhất mới đúng, nhưng bây giờ Vân Sương Nhi lại chiếm hết.
Thành Vân Sương Nhi thì thôi đi, mà Vân Sương Nhi này lại cứ phải là tì nữ của Tần Ninh.
Cô ta lại càng ngứa mắt Tần Ninh, mặc dù Tần Ninh đã cứu mạng cô ta, nhưng cái bộ dạng kiêu ngạo đó thật sự đáng ghét kinh khủng.
Mà người lúng túng nhất phải là thánh nữ Thiên Đạo.
Hôm nay liên tiếp xuất hiện Lâm Vi Vũ và Vân Sương Nhi làm cho cô ta không có gì để nói.
Nhưng hai người này có ai là dễ chọc đâu? Ai cũng có lai lịch kinh người.
Thế nhưng khiến người ta tò mò nhất lại là Tần Ninh.
Cứu Lâm Vi Vũ một mạng, lại thêm tì nữ là đệ tử cuối cùng của tông chủ U Minh Tông.
Hai mối quan hệ này, dù là cái nào, đều khiến Tần Ninh trở thành đệ tử thanh danh hiển hách ở Kiếm Các hoặc U Minh Tông.
Nhưng Tần Ninh lại cứ phải chọn làm tông chủ của Thanh Vân tông, một tông môn suy tàn.
Quá là kỳ lạ đi!
Không chỉ có một mình thánh nữ Thiên Đạo khó hiểu, mà đám Tần Triết cũng rất tò mò.
“Tiền bối U Quỷ, ta mời ngài một ly!”, Tần Triết đứng dậy, cung kính nói.
U Quỷ dường như rất kiệm lời, chỉ nâng chén và gật đầu.
Tần Triết cũng không tỏ vẻ khó chịu vì chuyện này.
Dù sao U Quỷ cũng là người có thân phận.
Sau ba tuần rượu, mọi người cũng thả lỏng hơn.
U Quỷ nhìn Tần Ninh, vẫn không khỏi lên tiếng.
“Dường như Tần công tử rất quen thuộc với U Minh quyết của U Minh Tông chúng ta?”
“Muốn gì thì nói thẳng đi...”
Thái độ U Quỷ cực kỳ thành khẩn, ông ta nói: “Thật sự không dám giấu diếm, dạo này việc tu hành của tông chủ xuất hiện vài vấn đề...”
Nghe đến đây, Tần Ninh ngước mắt nhìn nói: “Tầng cuối cùng gặp vấn đề phải không?”
Nghe vậy, U Quỷ cả kinh, gật đầu.
“Bình thường thôi!”, Tần Ninh thản nhiên đáp: “U Minh quyết của U Minh Tông các ông vốn có chỗ thiếu hụt, trong các đời tông chủ của U Minh Tông, người có thể tránh khỏi thiếu sót này cũng chỉ có U Phần Thiên!”