Trong lúc Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y chuyện trò thì ở trong rừng tre cách
cố cung rất xa xuất hiện một thân ảnh vận y phục màu trắng, đầu đội mũ
rơm đang băng băng dưới mưa. Y sử dụng khinh công bất chấp có bị ai
phát hiện hay không, vì y cần mọi cách thức để có thể tìm ra một người. Người này, y nhất định phải tìm cho bằng được!
Rừng tre sắc trời thâm trầm, mây đen bao quanh tựa hồ vĩnh viễn không
thể nào tiêu tán. Trên cao sấm chớp ầm ầm và mưa gió ào ạt, song phương có tiếng côn trùng râm ran trong khe núi.
Người bí ẩn phi thân đến trước cửa một căn nhà tre, đẩy cửa bước nhanh
vào, cởi chiếc mũ xuống nắm trong tay xong khép cánh cửa lại. Dưới ánh
nến leo lét treo ở bốn góc phòng, mặt mũi của y vàng vọt, trán đọng
những hạt mưa to tướng, hai vai lạnh đến run lên. Ngao Bái thấy thế bèn sai một a hoàn đứng gần đấy:
- Pha chén trà nóng lại đây, nóng sôi ấy, mau lên!
A hoàn tuân lệnh chạy biến đi. Ngao Bái ngồi trên ghế mây đặt ở giữa gian nhà, vẫn âm thầm nghĩ ngợi, đoạn ngồi thẳng dậy hỏi:
- Dạo này đồ nhi sức khỏe tốt chứ?
Thân ảnh đưa cặp mắt sáng long lanh như ngọc nhìn người mà năm xưa đã
theo chân tiên hoàng suất lĩnh quần hùng, uy phong vang dội.
- Thưa ân sư – Bạch y nữ tử cung kính nói - Đồ nhi sau chuyến đi Ngũ Đài sơn về đã không đến phủ đệ nữa, mà dọn vào căn nhà ở ngoại thành theo ý của người. Mỗi ngày ăn ngủ rãnh rang thật là hoàng lộc báo hoàng ân.
Mai này ân sư lên ngôi thiên tử, đồ nhi lại càng lấy đó làm vinh dự.
- Tốt! Tốt! – Ngao Bái nghe nàng nói vậy thì gật gù mỉm cười, rồi nhìn
thẳng mặt nàng bảo - Trưa hôm nay Khang Hi sẽ được hộ tống đến tẩm lăng
tiên hoàng, ta muốn con đi làm một việc.
Bạch y nữ tử biết sư phụ đang bàn vào vấn đề chính thức của cuộc gặp gỡ bèn chân thành nói:
- Đồ nhi xin lắng nghe.
Ân sư của nàng lại gật gù tỏ vẻ hài lòng. Tuy nhiên không nhập đề ngay, ánh mắt tối tăm, y chậm rãi nói:
- Sau ngày thái hoàng thái hậu qua đời, Càn Thanh cung tăng cường lực
lượng bảo vệ tên tiểu tử Khang Hi, bây giờ ai tới gần nó cũng không
được. Nhưng ngày mai sẽ khác rồi, lịch sử sẽ đổi sang một trang mới.
Bạch y nữ tử nào biết trong lòng Ngao Bái đang thầm tính toán điều chi nên chăm chú nghe y tiếp lời:
- Ta muốn con dẫn theo hai mươi tên huyết trích tử đến di trường Mộc Lan phục ở đó chờ đoàn xe ngựa hộ tống Khang Hi đi ngang qua, làm thế
này...
Hai mươi tên “huyết trích tử” là một nhóm tinh binh do bạch y nử tữ đích thân đào tạo. Ngoài tinh thông kiếm thuật ra họ còn rất giỏi dụng mác, và cũng thành thạo thuật hợp vây. Những người này trên dưới không quá
hai mươi tuổi, do nàng đặc biệt tuyển lựa từ trong đoàn binh Chính Hồng
Kỳ. Số dũng sĩ đó có thiên tư rất tốt, được nàng huấn luyện ròng rã
trong suốt năm năm trường cho nên phương thức sử mác kiệt xuất. Nếu họ ở bình nguyên cưỡi ngựa vung mác công kích thì không ai trong thiên hạ có thể giữ được tính mệnh.
Chuyến này đi hành thích Khang Hi, ân sư bảo nàng nhất định phải dùng
tới họ, nàng hiển nhiên hiểu trận chiến này cực kỳ quan trọng. Âu cũng
bởi vì uy danh của Phủ Viễn tướng quân khiến người ta nghe thấy mà biến
sắc, lại nữa y không ngừng bổ sung binh lính tinh nhuệ vào quân đội
Chính Bạch Kỳ của mình. Vạn nhất có người tử vong, y lập tức thay thế,
giống như một trận thế vĩnh viễn không thể khuyết thiếu vậy. Nhớ lần
trước ở nơi hoang sơn dã lĩnh, cũng may là nàng chưa phải lâm hoàn cảnh
một chọi một đối đầu với y. Lúc đó lại thêm lửa cháy bốn bề, tình thế
hiểm ác dị thường, y mới chưa thể thi triển hết được sở trường. Bằng
không, cho dù giang hồ có mọc thêm một “liên hoa sát thủ” nữa thì cũng
chỉ có thể đưa cổ ra đợi chém thôi.
Lại nói tới Ngao tông đường.
Ngao Bái dường như đọc thấu được sự âu lo trong đầu bạch y nữ tử nên lấy một đoản kiếm từ trong tay áo ra đưa cho nàng, trầm giọng bảo:
- Còn nữa, đoản kiếm “long tu” này đã được tẩm chất độc, ta tặng cho
con, trưa nay hãy dùng nó bất luận làm thế nào cũng phải lấy thủ cấp của Khang Hi cho bằng được!
- Đồ nhi đã hiểu!
Bạch y nữ tử vừa vòng tay cúi đầu nhận lệnh vừa nhủ thầm “đoản kiếm long tu đó, ân sư thật ra muốn nói nếu lần này mình thất bại, mưu đồ ám sát
ấu chúa bị bại lộ thì đoản kiếm có thể dùng để hộ thân, hoặc khi cần
thiết thì lấy nó để tự kết liễu chứ tuyệt nhiên không thể làm liên lụy
tới người…”
Lòng chua xót là vậy nhưng bạch y nữ tử vẫn quỳ xuống đón nhận đoản kiếm, cảm kích nói:
- Đa tạ ân sư!
Ngao Bái nâng cánh tay nàng dậy, thấp giọng bảo:
- Nghe phong phanh rằng Sách Ngạch Đồ và cha hắn là Sách Ni chuyến này
cũng theo hộ giá. Hai người này, hai mươi tên huyết trích tử còn có thể đối phó nổi chứ nếu tên cẩu quan đó xuất hiện thì chỉ có con mới có thể tiêu diệt được hắn thôi.
Bạch y nữ tử nghe ân sư nhắc tới Dương Tiêu Phong, đứng trầm mặc không
nói gì, trong lòng bất chợt nảy sinh cảm giác rối loạn. Nàng hồi tưởng
nét mặt tuấn vĩ đó, dáng đi oai hùng đó, nhớ tình cảm đó dịu hiền như
nước, khi thì nhiệt huyết tràn trề…
Lúc này a hoàn khi nãy bưng mâm đến, trên mâm đặt hai chén trà. Ngao
Bái ra hiệu cho ả để mâm lên bàn rồi xua tay bảo lui ra, xong bưng chén
trà gừng nóng hổi lên trao cho bạch y nữ tử.
Mắt nhìn sư đồ của mình uống chén trà, Ngao Bái nói:
- Lần này bắt con phải trực tiếp đi đối đầu với hắn thật là làm khó cho con.
Ngao Bái dứt lời ngồi chờ đợi hồi lâu, bên trong bóng tối mới vang lên thanh âm nhu hòa:
- Đồ nhi sẽ tận hết sức lực. Vì bấy lâu nay tất cả võ nghệ của đồ nhi
đều là học theo ân sư. Người ngoài là thầy còn là cha, có công dưỡng
dục bao nhiêu năm, đồ nhi lần này báo hiếu báo ân thật là điều đáng làm.
Ngao Bái nghe ngữ điệu của bạch y nữ tử trầm ổn hữu lực, biểu lộ sự tự
tin mạnh mẽ, thậm chí có chút uy nghiêm thì mỉm cười, nói với giọng hết
sức bình hòa từ ái:
- Quả thật sư phụ đã không lãng phí nhiều lời dạy dỗ, con thật không làm uổng phí khúc tre của ta.
Đứng trước mặt Ngao Bái, bạch y nữ tử có lẽ do quá nhạy bén, cảm thấy ân sư của nàng tuy sắc mặt nghiêm ngặt nhưng không che giấu nổi một nét
đắc ý vương vất trên vầng trán, trong lòng rất lấy làm kỳ quái. Tuy vậy nàng vẫn ra vẻ khiêm tốn và lễ phép nói:
- Ngọc không mài không phát sáng. Nhớ hồi còn bé, sư phụ quan sát đồ
nhi tập võ, hễ mà hôm nào luyện khinh công đồ nhi nhảy cao thì không
đánh, nhảy không xa mới đánh. Đồ nhi theo sư phụ tập luyện bấy nhiêu
năm không biết đã khiến ngài đánh gãy bao nhiêu khúc tre rồi. Nhưng nếu như đời này không có sư phụ, có lẽ đồ nhi nhảy lên hai nấc thang cũng
nhảy không qua nổi. Thậm chí đến kiếm thuật cũng sẽ không đạt được như
bây giờ.
Ngao Bái chờ nàng nói xong, ngồi im giây lát mới nhạt giọng hỏi:
- Những gì ta đang làm, bọn người của Khang Hi đều cho là loạn thần tặc tử, đồ nhi có nghĩ thế không?
Bạch y nữ tử cương trực lắc đầu:
- Hoàng thượng đương thời là rồng, còn sư phụ là hổ, thì bất luận giang sơn có về tay ai thủy chung cũng là người Mãn, vậy sao lại phải đi phân biệt chuyện ai làm đế vương? Theo như đồ nhi nghĩ, người nào có tài
cán hơn thì người đó làm hoàng đế thôi.
Nói tới đây lại nhớ ý trung nhân trong lòng mình, biết hắn mới chính là
người xứng đáng ngồi vào cương vị đế quân, bạch y nữ tử buồn bã thở ra
một hơi nhè nhẹ, bất đắc dĩ nhủ bụng “thôi thì chuyện ở tương lai để
tương lai lo, muôn sự không do mình, tính toán nhiều làm gì?” Nàng tự
trấn an tinh thần rồi cúi mình làm lễ cáo từ.
Ngao Bái tiễn bạch y nữ tử ra khỏi cửa, chờ cho vạt áo màu trắng mong
manh như sương khói đó đi khuất hẳn mới đóng kín cửa lại, bước đến bên
cửa sổ, tay chắp sau lưng trông ra khu rừng tre bạt ngàn, diện mạo lãnh
tĩnh thản nhiên. A hoàn đến dọn dẹp bàn trà, khẽ nhìn dáng đứng điềm
nhiên của y lúc này, không đoán được trong lòng y đang có cảm giác gì.