Tai nghe kế hoạch mang miêu tráo chúa, Khang thân vương điếng hồn, hai chân bủn rủn, lảo đảo chực ngã, đâu còn tâm tình hứng thú để nghe kể chuyện
đời xưa nữa. Ngài đứng đó thẫn thờ hồi lâu, nghĩ bụng không thể thế này được, sự việc không thể như thế được!
Mất khoảng nửa khắc, Khang thân vương chống tay lên mặt bàn làm chỗ tựa
để ngồi xuống. An tọa trên ghế rồi chờ tới khi tỉnh táo đôi chút ngài
mới rầu rầu hỏi:
- Mấy quyển sách đó ta có đọc mà lâu quá đã quên hết rồi, chuyện này kết quả thế nào?
Dương Tiêu Phong kể:
- Năm xưa ở nước Sở có một người bán thuẫn và một người bán mâu. Hôm nọ gặp nhau, người bán thuẫn khoe “thuẫn của tôi rất chắc chắn, không gì
có thể đâm thủng được,” lại hỏi mâu của người kia thế nào. Người kia
nói “mâu của tôi cũng rất sắc nhọn, không gì là không thể đâm thủng
được.” Một người qua đường nghe vậy liền tò mò nói “vậy bây giờ anh lấy
mâu của anh đâm thuẫn của hắn thì thế nào?” Hai người bán đó làm theo,
kết cuộc nhìn nhau lườm lườm, chung quy vì thuẫn không có gì đâm thủng
được và mâu cũng không thể đâm thủng được, cho nên cả hai không thể nào
cùng lúc tồn tại.
Dương Tiêu Phong còn nói nhiều nữa nhưng tai Khang thân vương đã ong
ong, không nghe lọt âm nào, chỉ tự hỏi ta đã gây nên tội nghiệt gì mà
trời già chẳng rủ lòng thương xót?
Đoạn cảm thấy người bàng hoàng, chống chếnh, không biết nên làm gì bây
giờ, nên quyết định như thế nào đây, vương gia đưa mắt sang nhìn chằm
chằm Nữ Thần Y, giọng đều đều:
- Ý của hắn là?
Nữ Thần Y khẽ liếc Dương Tiêu Phong, lòng chẳng biết diễn đạt ra sao, cứ cảm giác rằng do đại cuộc mà nàng buộc phải xui giục một trượng phu
chính tay đập tan gia đình hạnh phúc của y, phải chăng thật quá tàn
nhẫn?
Thành thử đắn đo một hồi, Nữ Thần Y nhìn vương gia đáp lời:
- Ý của Phủ Viễn đại nhân là… - Nàng bí từ, nhìn Khang thân vương mãi
mới lắp bắp nói - Ấu chúa là thiên tử. Ngao tông đường cũng tự cho bản
thân quan trọng hơn người phàm, thành ra… cả hai con hổ không thể sống
cùng một sơn lâm. Nên ngày mai, hai người họ nhất định phải một mất một còn. Mà Phủ Viễn đại nhân đang lo Ngao Bái sẽ cùng liên hợp với sát
thủ liên hoàn và nhóm tinh binh Bát Kỳ của hắn đánh chúng ta.
Dương Tiêu Phong lắc đầu đính chính:
- Nhóm binh lính áo đỏ chỉ chẳng qua là những con cờ mà sát thủ liên
hoàn bất quá là người đi cờ. Mạt tướng chỉ e lần này Ngao Bái đích thân lâm trận, đó mới là việc đáng lo ngại. Nhớ năm xưa phụ thân của mạt
tướng cảnh giác người này võ nghệ cao cường, sự hiểu biết về võ thuật
của y rộng lớn không ai có thể sánh kịp.
Nói xong không muốn bàn luận hay là khuyên nhủ thêm nữa, Dương Tiêu Phong bèn hành lễ cáo từ:
- Mạt tướng xin phép cáo lui, quyết định thế nào tùy vương gia chỉ bảo. Cơ mà mạt tướng thành tâm mong ngài vì đại nghĩa diệt thân, vì trước
khi về trời, lão phật gia căn dặn ngai vàng không thể để lọt vào tay
Ngao Bái. Chỉ cần lần này hắn thất bại thì chuyện ấu chúa làm đương
triều nhất phẩm sẽ vững vàng như bàn thạch.
Khang thân vương bấy lâu thuộc dạng ruột để ngoài da, tính tình hấp tấp, không nén được ấm ức nói:
- Bổn vương biết chứ! Cái đạo lý mà ngươi nói đó rõ ràng minh bạch như
thế, về đạo nghĩa ta không thể từ chối được, nhưng mà trong tương lai,
đến một ngày nào đó chính ngươi ở trong cảnh ngộ của ta có thể làm được
không?
Dương Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn thẳng mặt Khang thân vương, đối diện với ánh mắt của một phụ thân hết lòng yêu thương hài tử, xong chưa đầy ba
giây đã vội vàng cụp mắt xuống đáp:
- Thần… không biết.
---oo0oo---
Hai người im bặt rời khỏi phủ thân vương, sóng vai cất bước, sầu đầy một bụng.
Vừa đi Dương Tiêu Phong vừa nghiền ngẫm kỹ càng. Tâm tư của sát thủ liên hoàn chàng đoán chỉ bắt nguồn từ ba nguyên nhân: một là Ngao tông
đường, hai là Át Tất Long, ba là Tô Khắc Táp Cáp. Trong đó nhân tố Ngao Bái hiển nhiên chiếm phần lớn hơn. Nghĩ rồi lại nhớ những chuỗi ngày
vui vẻ bên nữ tử đó, quen biết cô ta bấy lâu ngờ đâu mạo hiểm vào phủ đệ làm gián điệp lâu như vậy. Nếu cả hai không phải bà con thân thuộc thì quan hệ là gì đây? Năm xưa, Mãn triều đều biết quan hệ giữa Ngao tông
đường và phu nhân của y không được êm thắm. Nương tử của y là con quan
nhất phẩm mang họ Y Nhĩ Căn. Bởi thế cho nên để củng cố địa vị của
mình, Ngao Bái luôn muốn cải thiện sự bất hoà đó. Giờ đây xuất hiện một sát thủ liên hoàn quyết tâm bán mạng cho y, Dương Tiêu Phong thật tình
tò mò muốn biết cái quan hệ mờ ám giữa hai người họ.
---oo0oo---
Trên đường trở về tân giả khố mây đen dày đặc bỗng từ đâu kéo tới che
phủ vầng trăng khuyết. Bầu trời u ám hệt như một cơn ác mộng không tài
nào thoát khỏi. Bốn bề đường phố vắng tanh.
Lúc cùng nhau ngồi trên cổ xe ngựa chạy ngang qua cầu Vô Định Hà, Nữ
Thần Y định lên tiếng hỏi Khang thân vương rốt cuộc có đồng ý với kế
hoạch hay không, chợt phát hiện Dương Tiêu Phong trầm ngâm vắt óc suy
tính bèn vén rèm trông ra xa. Gió mang theo hương sen thơm ngát khẽ
thổi mái tóc nàng bay lất phất.
Nàng bỗng trông thấy một hình hài quen quen toàn thân khoác áo vải màu
trắng, mái tóc đen tết thành một bím dài. Thân hình tráng kiện vươn
thẳng bên bờ sông, người đó lẳng lặng mà đứng, đôi tay rũ xuống hai bên
hông, mặt hướng phía cố cung.
Mặc dù trời đang vào khuya nhưng đáy mắt bỗng nhiên hiện hữu một mảng
xanh lục, Nữ Thần Y hồi hộp chớp chớp hai hàng mi tự nhủ “đó có phải là
huynh ấy hay không nhỉ?” Hỏi rồi lật đật gõ tay lên vách xe.
Trong đêm khuya khoắt tiếng cộc cộc vang lên càng lúc càng nôn nóng khiến Lôi Kiến Minh hối hả kéo mạnh dây cương.
Ngặt nỗi sau khi hô phu xe cho tuấn mã dừng vó rồi, Nữ Thần Y quay đầu
lại nhìn thì không thấy nam tử đó đâu nữa. Tựa như hạt sương khuya,
người đó thình lình bốc hơi đi mất, phía đằng xa chỉ có cầu Vô Định Hà
đứng một mình cô quạnh trong màng đêm tối tăm.
Dương Tiêu Phong nhìn Nữ Thần Y hỏi:
- Có chuyện gì à?
Sắc xanh lúc nãy vụt biến mất trong đôi mắt Nữ Thần Y, chỉ còn đọng lại
nhiều tia thất vọng. Nàng mấp máy môi định trả lời nhưng rồi kiềm chế.
---oo0oo---
Về tới cố cung, Lôi Kiến Minh xuống ngựa, hộ tống hai người đi hướng tân giả khố. Lúc sắp sửa đặt chân qua cổng, Nữ Thần Y toan hành lễ cáo lui thì nghe Dương Tiêu Phong nói với Lôi Kiến Minh:
- Nhị thúc về trước đi, không cần chờ ta.
Lôi Kiến Minh cười cười đưa mắt liếc Nữ Thần Y rồi gật đầu sải chân đi
mất. Còn lại hai người, Dương Tiêu Phong không đưa nàng vào tân giả khố mà bảo nhỏ:
- Lại đây với ta! – Và quay mình rảo bước.
Nữ Thần Y trông bóng chàng một lúc cũng chậm chạp theo sau:
- Đại nhân định đưa nô tì đi đâu?
- Đến nơi này.
- Nơi đó có gì hay? – Nữ Thần Y e dè hỏi - Trời đã khuya lắm rồi…
Dương Tiêu Phong dừng bước quay đầu lại, thẫn thờ nhìn bóng dáng mong
manh sương khói của nữ tử phía sau lưng mình, ngây người gần một phút
mới hiểu được nàng đang ám chỉ điều gì liền hướng về nàng mỉm cười nói:
- Cái gì cũng không có, chỉ có “gió.”
Nữ Thần Y nghe đáp, gương mặt ngẩn ra.
Vào tới Ngự Hoa Viên, Dương Tiêu Phong dừng chân ở đằng sau cánh cổng
hoa giăng, lấy trong ngực áo một hộp gỗ nhỏ đưa cho Nữ Thần Y:
- Đáng lẽ muốn tặng nàng từ hôm đi tái ngoại về nhưng nhiều việc dồn dập nên quên mãi.
Nữ Thần Y đăm đăm nhìn chiếc hộp gỗ trong tay Dương Tiêu Phong, lòng
mang máng đoán được món vật bên trong nên không có ý định chìa tay ra
đón nhận. Dương Tiêu Phong cũng chẳng hề giục giã, vẫn giơ nguyên lưng
chừng.
Hai người đứng bất động hồi lâu, cuối cùng Nữ Thần Y cúi mặt nói:
- Nô tì không nhận được đâu.
Dương Tiêu Phong không thu tay về, mắt trân trối nhìn Nữ Thần Y như muốn xoáy sâu vào tận trái tim nàng, để coi thử xem trong đó hiện giờ đang
chứa đựng hình bóng của ai, một lát sau đột nhiên hắng giọng nói:
- Tham kiến cách cách!
Nữ Thần Y giật nẩy mình. Phản ứng tức thời của nàng là dồn hết can đảm
trấn tĩnh cho nhanh, xong hấp tấp ngó ra sau lưng để làm lễ thỉnh an.
Tuy nhiên chẳng có ai hết.
Dương Tiêu Phong nhân dịp này lấy cái hộp đang tênh hênh trước mắt nhét vào trong tay áo Nữ Thần Y.
Nữ Thần Y hãy còn ngơ ngác đảo quanh một vòng, bốn bề vẫn vắng ngắt, bấy giờ mới cảm giác trong áo cồm cộm một vật. Hiểu rằng đang mắc bẫy,
nàng không sao tin nổi, quay phắt lại kêu lên:
- Lừa người ta!
Mắt ánh tia chế giễu, Dương Tiêu Phong bật cười:
- Té ra hiệu nghiệm thật nhỉ? Nàng sợ Tân Nguyên cách cách đến thế à?
Nói đoạn so vai tỏ vẻ khó hiểu:
- Nhưng trong và ngoài kinh thành, cô ấy nổi danh là “Bồ Tát sống có
lòng thương người,” vì cô ấy ưa quyên góp ngân lượng để làm từ thiện,
cứu khổ cứu nạn mà.
Nữ Thần Y nghe người đối diện ví von cách cách hiền từ nhân hậu như một
vị bồ tát cứu nhân độ thế, chợt nhớ tình cảnh hôm bữa Mẫn Mẫn tát nàng
mấy bạt tai, xong nhớ Tân Nguyên cách cách ngay sau đó đày nàng tới tân
giả khố làm việc, cho đến nay vẫn chưa được trở về viện thái y, bèn buột miệng lẩm bẩm:
- Thì tại vì… cách cách có tiền có quyền mà… – Rồi rụt vai lại, không đánh giá thêm nữa.
Trầm ngâm một lát, nàng sực tỉnh, vội móc cái hộp ra hoàn trả. Dương
Tiêu Phong phẩy tay áo không nhận, rảo chân bỏ đi thật nhanh. Nữ Thần Y bất đắc dĩ lẵng nhẵng chạy theo kêu dừng bước.
Dương Tiêu Phong nhất định không ngoảnh lại, càng di chuyển mau hơn, vừa đi vừa châm chọc:
- Nàng định bám theo ta mãi thế này sao? Không khéo đám cung nữ và công công nhìn thấy, lúc đó lại đi mách với cách cách đó.
Nữ Thần Y phớt lờ câu châm chọc, bước song đôi bên cạnh Dương Tiêu Phong, thật thà nói:
- Nhưng nếu nô tì không đi theo sẽ không biết đường về tân giả khố mà.
Dương Tiêu Phong nghe vậy nhướng mày hỏi:
- Nàng muốn trở về nghỉ ngơi, mệt rồi à?
- Vâng ạ! – Nữ Thần Y khẽ gật đầu nói - Đã trễ lắm rồi.
Nói xong lấy tay che miệng ngáp một hơi thật dài. Dương Tiêu Phong thấy nàng mệt mỏi song vẫn bảo:
- Trời cũng đã gần sáng rồi còn ngủ được hay sao? Hay là nàng đi dạo với ta một lát, sau đó ta sẽ đưa nàng về.
Mặc dầu bị cơn buồn ngủ hoàn toàn chiếm lĩnh cơ thể nhưng Nữ Thần Y cũng miễn cưỡng lững thững đi dạo quanh quẩn trong Ngự Hoa Viên. Vừa cất
bước nàng vừa trông lên bốn bức tường cao chót vót, thấy bầu trời trong
lành và khoáng đạt bị những miếng gạch này rào quanh, tự nhủ vũ trụ vốn
dĩ bao la là thế, nay tự dưng lại trở thành bức bối chật hẹp giống hệt
ngục tù.
Hai người đi được một quãng khá xa, Nữ Thần Y mới nhớ tới chiếc hộp gỗ khi nãy bèn lấy ra dúi trả vào tay chủ nhân.
Dương Tiêu Phong bất đắc dĩ cầm lấy, thở dài nói:
- Rồi có ngày nàng cần tới nó, khi đó có thể ta sẽ không ở bên cạnh nàng đâu.
Nữ Thần Y tiện tay ngắt một bông cúc vàng đang mọc trong chậu gốm hình lục giác cài lên mái tóc, giọng có chút bất cần:
- Không sao đâu ạ, tới chừng đó nô tì sẽ tính.
Dứt lời, nàng ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh lam, thấy mây cách tầm tay dường như rất gần tựa hồ với thêm chút nữa là có thể chạm tới được. Nàng sực nhớ có lần ở tân giả khố, trong một cơn u mê đã rất muốn đưa
tay ra nắm lấy nhưng không được gì, mà chỉ có gió nhẹ đang lả lướt qua
những kẽ hở của bàn tay nàng, đành nắm lại trong vô vọng.
Thả bộ tà tà một vòng khiến Nữ Thần Y quên bẵng cơn buồn ngủ. Trái lại, nàng say sưa ngắm một mô hình cung điện xinh xắn đặt ngay ở giữa thủy
đình. Khung cảnh nơi này rất kín đáo, có nhiều cây đại thụ vây quanh.
Bên phải thủy đình đứng một tòa vọng lâu tao nhã, dưới chân vọng lâu là
một thảm cúc vàng. Phía bên trái có một hòn non bộ mà ban đầu nhìn phớt qua nàng cảm tưởng nó được thiết kế giống như mô hình nhỏ của Thái Hồ ở Tô Châu.
Dương Tiêu Phong tay chắp sau lưng, chân bước song song bên cạnh Nữ Thần Y, chợt quay sang thấy dung mạo nàng thẫn thờ tức thì bâng quơ chép
miệng:
- Trong những cụm hoa không lẽ có chứa huyền cơ hay sao ta?
Nữ Thần Y bấy lâu trưởng thành tại Giang Nam, dân dã đã thành thói quen
nên không ưa sử dụng chữ nghĩa văn chương trong lời đối thoại, bèn ngơ
ngác hỏi lại:
- Đại nhân vừa mới nói gì ạ?
Dương Tiêu Phong nói:
- Trông nàng ngẩn ngơ như vậy còn tưởng nàng đã biến thân thành hồ điệp rồi chứ.
Nữ Thần Y nghe xong vỡ lẽ, buồn buồn đáp lời:
- Nếu nô tì có thể biến thành bươm bướm sẽ quá giang chi điểu, ngay tức khắc băng rừng trở về Giang Nam.
Gương mặt ủ dột của nàng lây sang người bên cạnh, Dương Tiêu Phong trầm giọng hỏi:
- Nàng vừa vào cung không được bao lâu đã muốn trở về sao?
Nữ Thần Y khẽ gật đầu thưa:
- Vâng.
- Tại sao?
- Vì Hàn Châu còn có việc chưa làm xong, lại nữa nghe nói ở Tân Cương đang xảy ra nạn ôn dịch.
Câu nói khiến đôi bên cùng nhớ lại trận cãi cọ vì đóa hoa tuyết liên
nhiều năm về trước ở trên đỉnh Thiên Sơn. Nữ Thần Y quay sang ngượng
ngùng bảo:
- Lúc trước nô tì quả tình có mắt mà không ngươi, xin đại nhân tha thứ,
cơ mà cũng bởi vì hồi đó ngài không chịu nói ra thân phận thật sự đấy
thôi.
- Nói ra để làm gì - Dương Tiêu Phong so vai cười - Nói rồi về sau gặp
nhau trước phải hành lễ sau phải cúi đầu, không thấy cực nhọc à?
Nữ Thần Y cũng cười:
- Tất cả lễ nghi ở đây tổng cộng lại trên dưới có tới mấy chục thứ, thật tình rất khó nhớ nổi, đợi đến ngày mà nô tì học biết hết cả rồi ngài
nhận lễ chắc cũng gần năm mươi tuổi nhỉ?
Dương Tiêu Phong gật đầu nói:
- Đúng rồi, như cung cách xưng hô bây giờ vậy, nàng không cảm thấy xa lạ quá hay sao?
Nữ Thần Y gật đầu nhẹ đáp “vâng ạ.” Dương Tiêu Phong quay sang bảo:
- Vậy chúng ta cứ hứa với nhau đi, khi nào có người ngoài thì nàng làm
theo quy chế, còn tới chừng không có ai, muốn gọi sao cũng được, tùy ý
nàng.
Nữ Thần Y nghe Dương Tiêu Phong bảo thế thì bước chậm lại, đặt mình vào
vị trí của một vị thống soái tay nắm quyền lực tối cao trong triều đình
mà suy nghĩ, chợt cảm thấy y tuy quyền cao chức trọng nhưng khí chất rất bình dân. Nàng mỉm miệng cười ngọt ngào:
- Như vậy cũng được hay sao?
- Sao lại không được? - Dương Tiêu Phong nói - Ai bảo ta lặn lội đến tận phương xa mời nàng về đây.
Nữ Thần Y lại nhoẻn miệng cười. Nhưng nụ hàm tiếu vừa chớm nở trên đôi
môi, nàng sực nghĩ tới chuyến đi tẩm lăng tiên hoàng chỉ còn mấy canh
giờ nữa là phải khởi hành, mà nam tử bên cạnh nàng có thể sẽ vướng phải
nguy cơ một đi không trở lại, bèn nghẹn giọng nói:
- Còn có dịp đó sao?
Dương Tiêu Phong nghe không rõ thanh âm rất thấp đó nên hỏi lại:
- Nàng vừa nói gì?
- À… à… - Nữ Thần Y tự nhiên lấp liếm đi - Nô tì đang nói ở đây có Tân
Nguyên cách cách xinh đẹp như hoa rồi thêm các mỹ nhân khác dung nhan
như ngọc nữa, đại nhân đâu cần tới nô tì làm chi. Mà phải nói tánh tình của ngài so với lúc xưa đã khác xa nhiều, ôn hòa hơn, phải chăng về đến kinh thành đã bị các mỹ nữ làm cho thay đổi?
Dương Tiêu Phong không trả lời mà hỏi lại:
- Còn nàng thì sao? Vẫn như cũ.
Nữ Thần Y im lặng. Dương Tiêu Phong đưa mắt nhìn ngọn cây sầu đông, nhẹ nhàng nói:
- Muốn trị tâm bệnh của nàng chắc phải đi tìm thần quyền Nam hiệp ở Giang Nam.
Đoạn, chàng phán chắc:
- Nhưng ta cứ tin rằng nếu nàng ở trong cung đình này lâu ngày, thì tâm tình tự nhiên sẽ ở Giang Nam bay về đây.
Nữ Thần Y liếc xéo Dương Tiêu Phong, giọng nghi hoặc:
- Còn nếu nội tâm của nô tì một năm không trở về?
- Ta sẽ chờ một năm.
- Nếu mười năm không trở về?
- Ta sẽ chờ mười năm.
- Vậy nếu cả đời không trở về?
- Thì ta sẽ chờ cả đời.
Nữ Thần Y nghe đáp vậy không biết nói sao, chỉ gằm mặt im lặng.
Lúc hai người sắp sửa bước qua khỏi cổng để trở ra ngoài Ngự Hoa Viên, Nữ Thần Y mới lên tiếng nói:
- Để làm gì cơ chứ? Với nhân phẩm và tài năng của ngài, lo gì không tìm được một người nương tử hiền lương? Như Tân Nguyên cách cách và Mẫn
Mẫn tiểu thư vậy, tất cả đều được liệt vào bực xuất chúng. Lại nữa đừng nói chi hai người họ, mà nô tì nghe phong phanh rằng chính các vị quý
phi nương nương hay là quý nhân khi trông thấy ngài cũng chẳng thể đứng
nhìn.
Dương Tiêu Phong chưa trả lời ngay, nhìn ngọn cây sầu đông thêm một chốc rồi đáp:
- Nhưng cảm giác ta với nàng, hoàn toàn là chân tình. Bằng không ta cũng chẳng chịu khó hết lần này đến lần khác tìm cách thuyết phục nàng, chỉ
để nghe nàng nói câu cự tuyệt. Ta hứa với nàng, khi vào cửa rồi nàng sẽ
không phải chịu gò khuôn uốn nắn gì đâu. Nàng thích ra ngoài cưỡi ngựa
du ngoạn, hay đi xem phố phường rộn rã ta cũng sẽ chiều ý hết. Khỏi
phải khoá mình trong tân giả khố, cả đời chỉ nghe kể chuyện bên ngoài
qua lời của đám cung nữ như bấy lâu nay…
Nữ Thần Y nghe Dương Tiêu Phong hứa hẹn vậy thì nhủ thầm “nhưng lòng
người mỗi ngày một khác mà...” Nghĩ bụng rồi nàng tư lự suy xét xem
trong lời hứa đó có mấy phần chân thành. Song trông bộ dạng nàng, hình
như càng nghe nhiều lòng càng khó chịu.
Cuối cùng chỉ biết cúi mặt cười, Nữ Thần Y nhận ra cả bản thân cũng
không ý thức được mình biến thành như vậy tự khi nào. Từ nhỏ tới lớn,
nàng là người chúa ghét hạng đàn ông giàu sang, cả đời chỉ thích chăm
chút cho tiền đồ và địa vị trong xã hội của họ. Hồi mới đến hoàng cung
chưa có ai bầu bạn, hằng ngày nàng chẳng biết chuyện trò cùng ai, toàn
ngồi trơ trọi một mình trong viện thái y nhẩm đếm thời gian trôi qua
từng khắc. Nay gặp y rồi nàng mới mau chóng xóa bỏ cái cảm giác buồn tẻ đó đi.
Ở cố cung này tháng ngày vùn vụt trôi qua. Sau mấy mùa đông dài nối
tiếp nàng đã lặng lẽ thay đổi, bắt đầu biết thưởng thức cái gì gọi là
tranh quyền đoạt vị trong chốn thâm cung. Thực ra nếu có thể yên ổn như
năm xưa vậy mà tốt, dầu không giàu sang nhưng có thể cùng người nàng
thương yêu sống đến hết đời thì kể cũng là phúc phận.
Phía bên cạnh, Dương Tiêu Phong linh cảm đây chính là vì sao của mình
rồi, lần này chắc chắn không thể bỏ lỡ được. Chàng gần như trông thấy
hạnh phúc đang chờ họ cách đấy không xa.
Ngặt một nỗi Nữ Thần Y nghĩ ngợi hồi lâu, lòng đi đến quyết định, tuy rằng trái tim nhói đau nhưng vẫn điềm tĩnh đáp:
- Đại nhân đừng nói nữa.
Dương Tiêu Phong nhìn Nữ Thần Y:
- Tại sao không?
Nữ Thần Y lúng túng thấy rõ, phải mất đến vài phút mới gượng bình tĩnh đáp lời:
- Ngài đã quên nô tì là một thành phần trong bang hội phục Minh sao?
Dương Tiêu Phong nghe mà rối tinh rối mù, nhủ lòng “sao lại dính dáng gì đến vấn đề khôi phục hoàng triều nhà Minh nữa, không phải chuyện đó đã
trở thành dĩ vãng rồi sao?”
Trầm ngâm chốc lát, chàng bảo:
- Nhưng nàng cũng là tri âm của ta mà. Nhớ lúc xưa Cửu Nạn sư thái và
Giang Nam thất hiệp cứ muốn ám sát hoàng thượng, bây giờ nàng lại đồng ý vào cung phò trợ thiên tử, xem chừng ra thù hận phục quốc này phải tới
ngày kết thúc rồi.
Nữ Thần Y nghe bảo vậy mặt mày vẫn thản nhiên, chỉ giương mắt nhìn
khoảng không phía trước. Nàng im lặng một lúc lâu mới quay sang chân
thành nói với Dương Tiêu Phong:
- Đại nhân nói cũng phải. Nếu như cứ hiềm khích nhau, một mực đuổi tận
giết tuyệt thì thù hận chỉ càng ngày càng tăng thêm. Nô tì thật lòng
biết ơn ngài lúc đó đã đồng ý để cho Lâm Tố Đình đưa Thiên Nhân ra đi.
Dương Tiêu Phong né ánh mắt của Nữ Thần Y, nhất thời cũng không biết thú thật với nàng như thế nào. Cả hai sánh bước nhìn về phía trước.
Lúc bấy giờ ánh bình minh thập thò xuất hiện đằng sau dãy núi Kim Sơn,
nghìn tia mặt trời chiếu lung linh như muốn sưởi ấm khu vườn hoa lá. Tứ bề cảnh vật tươi tắn nhìn rất mát mắt. Nào là màu xanh lục của lá sen
trong hồ, vài hạt mưa còn đọng lại trên đấy tạo thành vầng sáng bảy màu
rực rỡ như cầu vòng bảy sắc. Một cảnh trí thuần khiết và yên bình.
Nữ Thần Y thấy trời đã sáng bèn nói với Dương Tiêu Phong:
- Nô tì phải trở về tân giả khố làm việc, xin đại nhân cho phép được cáo từ.
Nói xong nhún chân làm lễ cáo lui.
Khi đi được một quãng khá xa thì chợt nghe tiếng gọi, Nữ Thần Y chững
bước, rồi dừng hẳn lại và quay đầu nhìn. Cố cung lúc này rực ánh mặt
trời, vầng thái dương cứ ấm dần lên, tứ bề cảnh trí cũng sáng sủa theo
nhưng sao lòng nàng càng lúc càng trĩu nặng khi nghe Dương Tiêu Phong
đến bên thì thầm:
- Ta vừa sai người sang phủ hỏi Khang thân vương lần cuối, chắc cũng sắp quay về rồi. Nếu mà vương gia vẫn không đồng ý thì nàng hãy cầm lấy
kim bài này đi, vì chuyến này ngộ nhỡ Ngao Bái thành công, nàng sẽ rất
cần đến nó.
Nữ Thần Y bấy giờ mới hiểu tại sao Dương Tiêu Phong cứ khăng khăng bắt
nàng phải nhận chiếc hộp gỗ. Lòng chua xót, lệ theo khóe mắt chứa chan. Dương Tiêu Phong đưa tay lau nước mắt cho nàng, sau đó trao nàng lá
bài miễn tử và nói:
- Nàng mau trở về tân giả khố, ta cũng không tiện ở lại lâu nữa, nhớ phải bảo trọng, cáo từ.
Nói rồi định cất bước rời đi.
Đột nhiên không biết lấy đâu ra sức lực, Nữ Thần Y bỗng vươn tay níu
chặt vạt áo Dương Tiêu Phong. Có lẽ vì biết chàng có nhân có tài, đáng
lý ra phải là hoàng đế, và nàng tự nhiên tin chắc rằng nếu trên đời có
người cứu được mình thì chính là chàng chứ không ai khác cả.
Dương Tiêu Phong bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ, khẽ cúi xuống chăm chú
nhìn nàng. Nữ Thần Y không thốt nên lời, cứ ròng ròng nước mắt.
Chờ cơn xúc động trôi qua nàng mới nghẹn ngào hỏi:
- Còn vài thời thần nữa… hoàng thượng sẽ lên đường đến Hà Bắc. Lần này không biết nhóm tam mệnh đại thần có chủ trương gì?
Khóe miệng ứa một nụ cười cay đắng, Dương Tiêu Phong đáp nhỏ:
- Ta cũng chẳng biết, chắc là một quỷ kế gì đó.
Dương Tiêu Phong nói đoạn thu môi, mau chóng lấy lại diện mạo lạnh lùng
cố hữu. Ngay lúc đó có một toán binh lính áo đỏ đi tuần ngang qua. Họ
dừng chân làm lễ chào. Sắc diện trầm mặc hẳn đi, Dương Tiêu Phong lãnh
đạm nói:
- Miễn đi!
Đợi cho toán tinh binh của Ngao Bái khuất bóng rồi, Nữ Thần Y thấy Dương Tiêu Phong đã sắt mặt lại bèn nói ngay, không để chàng lên tiếng lần
nữa:
- Ở Thanh Lương sơn hiểm họa trùng trùng mà đại nhân vẫn an toàn vô sự,
lần này ắt cũng sẽ thế thôi. Cho dù hôm nay Ngao tông đường có đích
thân lâm trận, cộng thêm sự trợ giúp của nhân tài dưới trướng y, nô tì
vẫn tin ngài nhất định không sao.
Dương Tiêu Phong nghe vậy mặt lộ vẻ tư lự, lẳng lặng nhìn nàng, hình như trong lòng cũng nhớ lại cơn phong ba vừa qua.
Sau vài phút đứng yên một bên không nói không rằng, Dương Tiêu Phong mỉm cười bảo:
- Nàng đừng lo, ta hứa cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng nhất định trở về gặp nàng.
Nữ Thần Y rất muốn xua đuổi mối thương cảm trong lòng để mỉm miệng cười
theo, nhưng gắng gượng thế nào cũng làm không được. Cảnh xưa lần giở
trong tâm trí nàng, chuyện ngỡ như mới hôm qua vậy mà đã xa cách đến mấy năm.
- Có rất nhiều người đã từng hứa với nô tì như thế - Nàng rơi lệ nói - Nhưng sau cùng họ đều bỏ ra đi.
Dương Tiêu Phong cúi lau nước mắt cho Nữ Thần Y, giọng trầm trầm bên tai nàng:
- Còn ta thì không!