Một tên đệ tử trong đám đệ tử của Phong Võ môn đang phục kích ở bìa rừng,
ngó thấy Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y tiến vào rừng thì quay sang nói
với đồng bọn:
- Mục tiêu đang dần tiến vào tròng rồi, ngươi mau đi báo lại với sư phụ đi.
- Dạ!
Tên đồng bọn vân mệnh, vội đứng dậy rời khỏi chỗ nấp chạy đi.
Người thủ lĩnh của đám đệ tử Phong Võ môn đó không ai khác hơn là Hàm Trường.
Hàm Trường bấy giờ cũng đang cùng với một nhóm khác ẩn nấp ở trong rừng, nghe đệ tử trở về bẩm báo thì hỏi:
- Hắn trông như thế nào?
- Dạ bẩm sư phụ, thắn thân hình to lớn, mình mẩy cứng đờ trông cứ như một tấm bài vị biết đi vậy.
Hàm Trường nghe vậy tặc lưỡi nói:
- Đúng là hắn ta rồi, ngươi đi nói với bát đương gia chuẩn bị hành động đi!
- Dạ!
Lát sau, một thiếu phụ xuất hiện. Nàng cũng vận y phục màu trắng, đầu
đội một chiếc nón rơm, tấm khăn che khuất gương mặt nàng cũng được làm
bằng vải trắng. Nàng tiến đến gần Hàm Trường nói:
- Tất cả muội đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, sư huynh, chúng ta lần này nhất định phải giết được tên cẩu quan!
Hàm Trường nói:
- Lâm sư muội à! Huynh nói trước, nếu lát nữa đây huynh gặp tên quan
chó đó trước thì sẽ động thủ trước đó. Muội đừng trách huynh là không
khách sáo nhé?
Thiếu phụ mỉm cười nói:
- Sư huynh, muội biết huynh đã lâu không gặp đối thủ rồi, chắc là rất ngứa tay?
Hàm Trường cũng gật đầu cười. Ấy nhưng mà tuy ngoài mặt là nói vậy
thôi, chứ trong thâm tâm Hàm Trường biết rõ địch thủ lần này võ công rất giỏi, có thể xem như là thiên hạ vô song. Bấy lâu đi lại trong chốn
giang hồ, dĩ nhiên Hàm Trường cũng nghe qua đại danh của Phủ Viễn tướng
quân rồi, tuy vậy lần này đối phương tự nhiên dẫn mình vào hiểm địa,
đúng là dịp tốt để tỉ đấu một phen.
Thế nên Hàm Trường nhìn thiếu phụ nói:
- Nếu như một lát nữa đây huynh thực hiện kế hoạch trả thù cho cố đà chủ không thành, thì nhiệm vụ này trao lại cho muội! Bảy mươi hai chiêu
thức của phái Thiếu Lâm, hôm nay muội nhất định phải sử dụng cho hết,
đừng để mối họa này sống sót!
Thiếu phụ dụng sức gật mạnh đầu, nói bằng giọng kiên định:
- Sư huynh, huynh khỏi cần lo, muội dĩ nhiên sẽ làm như thế!
Nàng nói đoạn thêm lời:
- Chỉ nhưng mà… - Thiếu phụ ngập ngừng, trong mắt nàng ánh tia ái ngại - Muội lo là… tuy rằng muội đã có lời thề tuyệt giao với cô ta rồi, nhưng cô ta vốn là người nặng tình nặng nghĩa. Bởi vậy muội hy vọng tới lúc
đánh nhau cô ta rời khỏi hiện trường, bằng không thì khi muội ra tay
giết tên cẩu quan kia, trước mặt cô ta cũng có phần trở ngại…
Trong khi Hàm Trường và thiếu phụ đang bàn bạc kế hoạch tấn công, thì ở
cách đó khoảng chừng một dặm, Dương Tiêu Phong cùng Nữ Thần Y cho ngựa
phi xuyên qua rừng thông hoang vu.
Đang chạy song song bên nhau, cặp tuấn mã thốt nhiên chồm lên và dừng
lại, chúng nó như có linh tính biết được cạm bẫy ở phía trước.
Dương Tiêu Phong thấy cặp ngựa đang chạy nhanh như thế mà đột ngột dừng
lại, bước lui mấy bước thì vội phóng xuống đất đi xem móng chân của hai
con tuấn mã, tưởng đâu đôi ngựa đã đạp phải vật nhọn gì đấy, hoặc là gai hoặc là đá sỏi chi đấy.
Nữ Thần Y cũng xuống ngựa theo, tiến lại gần chàng, song nàng chưa kịp
lên tiếng hỏi chuyện gì xảy ra thì lảng vảng đâu đó có tiếng bước chân
giẫm đạp lên nhành cây khô. Dầu là thanh âm vang lên rất khẽ mà Dương
Tiêu Phong vẫn nghe được, chàng theo phản xạ tự nhiên ngoảnh đầu nhìn
xung quanh.
- Ai đó? – Dương Tiêu Phong hỏi lớn.
Những người nấp đằng sau thân cây thông đương nhiên không đời nào chịu xuất hiện.
Dương Tiêu Phong sau hồi quay đầu nhìn quanh quất, bỗng dưng cảm thấy
choáng váng hết mặt mày, trước mắt bầu trời tối sầm lại. Nữ Thần Y thấy chàng có dấu hiệu thất thường vậy thì lo lắng hỏi:
- Vương gia…
Hai tai ong ong, Dương Tiêu Phong không nghe được Nữ Thần Y đang hỏi gì, lòng tự nhủ không lẽ chàng đã nhuốm bệnh rồi hay sao? Nghĩ tới đó
chàng liền biết tình cảnh ngặt nghèo của hai người bọn họ, cái ải này
xem chừng ra có lẽ sẽ rất khó qua lắm đây.
Chàng biết chắc không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa bèn nói:
- Tây Hồ à, nàng hãy mau rời khỏi khu rừng này đi, hãy phi ngựa chạy cho thật nhanh, đừng quay đầu trở lại, ta sẽ ở đây truy cản bọn chúng…
Nữ Thần Y nghe nói thế, lờ mờ hiểu được chuyện gì sắp sửa xảy ra, liền nói:
- Nô tì không đi đâu! – Giọng nàng nghèn nghẹn như muốn khóc - Vương gia, xin ngài đừng đuổi nô tì đi!
Dương Tiêu Phong muốn trấn an nàng nên nói:
- Nàng đừng lo, bọn chúng tuy là có nhiều người nhưng ta nhận biết dường như võ công cũng thuộc hạng thường thường bậc trung thôi. Để ta ở lại
đây truy cản bọn chúng, nàng cứ việc đi trước, ta sẽ đuổi theo sao. Cả
hai chúng ta nhất định sẽ được bình an trở về kinh thành, nàng tin ta
đi. Ta đây còn phải cho người mang quà lễ đến đón nàng mà, ta sẽ nhờ
Lôi nhị thúc mang kiệu tám người danh chính ngôn thuận đến rước nàng!
Nữ Thần Y không đành xa chàng nên sau khi Dương Tiêu Phong dứt lời
khuyên xong nàng vẫn đứng đó lắc đầu không chịu rời đi. Dương Tiêu
Phong còn đang phân vân tìm cách khác để thuyết phục nàng thì chợt nghe
tiếng hỏi:
- Các hạ có phải là Tế Nhĩ Ha Lãng Dương Cát Nỗ?
- Thì thế nào?
Dương Tiêu Phong đáp lời, tay âm thầm vận nội công, mắt quét ra tám
hướng song chưa định được âm thanh đó đã được phát ra từ nơi đâu.
- Thì…Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!
Có ai đó cao giọng đáp lời, ngữ âm toát ra đầy rẫy đe dọa, tiếng nói
cũng lan đi rất xa. Dương Tiêu Phong một lần nữa vội lia mắt nhìn
quanh, trong bụng thầm nhủ “bản lãnh những người này không phải tầm
thường, chắc đến đây để trả thù hay quấy rối gì đó.” Bỗng chàng ngước
lên, thấy một đám người mặc đồ trắng từ trên cành cây bách tùng phi thân bay xuống. Trong tay những người này khua đao khua kiếm, nội công thâm hậu bất thường, kình phong cuồng khởi từ trên ép thẳng xuống.
Phía bên cạnh Dương Tiêu Phong, Nữ Thần Y còn chưa biết phải làm gì để
thoát khỏi tình cảnh hiểm nguy trùng trùng này thì lại thấy có thêm
nhiều người nữa xuất hiện. Họ như thây ma phóng ra từ đằng sau những
bụi cây rậm rạp ven đường, rần rần kéo đến vây hai người phe nàng vào
giữa. Địch nhiều đếm không xuể được, Nữ Thần Y nghe tiếng chân chạy
thình thịch rình rang, khiến cho bụi đất như bị gió lốc cuốn bay mù mịt.
Nữ Thần Y thấy có rất nhiều người vận y phục màu trắng, eo thắt đai đen,
đao kiếm nắm lăm lăm trong tay rần rần kéo tới thì quay phắt sang ôm
cứng Dương Tiêu Phong, rúc sâu vào lòng chàng như muốn tìm chỗ an toàn
để nấp.
Dương Tiêu Phong cũng dang đôi tay rắn chắc ra ôm chặt lấy nàng, khẽ nói:
- Chúng ta đã bị bao vây tứ phía rồi. Nếu mai này là phu thê với nhau thì bây giờ nàng phải đồng ý với ta một việc.
Nữ Thần Y run run đáp:
- Vương gia nói đi.
Dương Tiêu Phong nói:
- Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng đến cùng, không để ai làm thương hại nàng, nên lát nữa ta bảo nàng làm gì nàng nhất định phải nghe lời.
Nữ Thần Y nghe vậy thì tự nhủ “muội chờ được danh chính ngôn thuận tựa
vào lòng huynh như thế này đã chờ lâu lắm rồi…,” nghĩ xong trong lòng
xúc động muôn bề, nàng vừa rơi lệ vừa gật đầu.
Đệ tử Phong Võ môn thi hành theo mệnh lệnh của Hàm Trường, mặt mày ai
nấy cũng đều lầm lầm lì lì, câm nín như cô hồn các đảng, không nói không rằng chỉ xông tới vung đao vung kiếm ra sức đánh.
Dương Tiêu Phong thấy năm sáu người lạ mặt đồng loạt nhắm ngay yết hầu
mình ra sức chém, còn những người khác cũng đang lừa thế để chuẩn bị tấn công theo, thì xô Nữ Thần Y sang một bên, hét “chạy mau” rồi tung một
cước vào một tảng đá lớn nằm ngay dưới chân chàng, hất tảng đá đó lên
cao cho nó bay ngang qua ngực. Vì Dương Tiêu Phong phản ứng nhanh nhẹn
như vậy nên khiến cho các thanh kiếm của cường địch chạm phải tảng đá đó làm nó vỡ tung ra thành mấy khối thạch. Dương Tiêu Phong cũng vì vậy
tránh khỏi mấy đường kiếm hiểm hóc. Hai bên vô oán vô thù nhưng vừa gặp mặt chàng họ đã muốn ra tay tàn sát, đây là lần đầu tiên chàng gặp phải chuyện như vậy.
Đôi bên đánh đấm túi bụi, trao đổi qua lại rất nhiều chiêu, Dương Tiêu
Phong vừa hạ được hết người này, lại thấy người khác xông lên. Trong
thâm tâm chàng không biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ muốn tìm cách
giải thích, dứt khoát không đả thương ai nghiêm trọng để gây nợ, thành
ra cứ lùi mãi, chủ yếu là xuất chiêu phòng thủ mà thôi, và liên tiếp
nhường nhịn những ngón đòn của địch chứ không phát chiêu đánh trả lại
nhiều. Còn phe địch thì ngược hẳn, trường đao trường kiếm vun vút trong
tay họ chém tới, nhát nào cũng nhằm ngay chỗ yếu hại của Dương Tiêu
Phong mà tấn công.
Dương Tiêu Phong lùi một hồi, lùi gần sát vô hàng tre. Khi đó chàng
cũng biết hết đường thoát thân rồi, chàng chỉ mừng là kẻ địch tuồng như
không có vẻ muốn sát hại Nữ Thần Y, tuy nhiên xét về mặt khí thế vậy là
chàng đã bị họ áp đảo mất rồi.
Lại nói tới Nữ Thần Y không chịu nghe lời mà thoát đi, nàng nhìn thấy
Dương Tiêu Phong lùi dần lùi dần, tận cho đến khi chàng không thể lùi
thêm được nữa thì trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng cũng vì ở lại
quyết cùng sống chết nên nàng mới phát hiện được bóng người ẩn nấp bên
trong hàng tre, lập tức hô hoán lên.
Dương Tiêu Phong đột nhiên nghe nàng báo nguy vậy, biết có người sắp đánh lén, kẻ đó nấp từ phía sau hàng tre đánh ra.
Cũng vừa đúng lúc Nữ Thần Y la lên thì có tiếng gió rít lên theo, hàng
tre đột ngột tách ra làm đôi. Rồi vù một tiếng, Dương Tiêu Phong chúi
mình ra đằng trước, một thanh kiếm bay sạt qua đỉnh đầu chàng. Chàng
bèn vận công lực vô bàn tay phải bẻ một cây tre, dùng nó làm binh khí
thay cho trường đao đâm ngược ra sau lưng, ngõ hầu hóa giải thế công của địch, bắt đối phương lùi một bước rồi mới quay phắt người lại, phát
hiện địch thủ là một trung niên hoành kiếm đứng chờ sẵn.
Về phần Nữ Thần Y, bấy giờ nàng đứng ở cách Dương Tiêu Phong khoảng vài
chục bước chân, sững sờ nhìn hai người đệ tử Phong Võ môn. Nàng nhận
diện hai người này trông rất là quen mặt. Và nàng chợt nhớ lại tháng
trước nàng đã từng bắt mạch và điều trị bệnh dịch dùm cho họ, liền đưa
tay chỉ mặt họ giận dữ nói:
- Các người quả là không biết tốt xấu! Chúng tôi đã có lòng tốt cứu các người, sao bây giờ lại muốn giết chúng tôi?
Nàng nói xong nghe tiếng đáp lời:
- Chúng tôi không muốn gây phương hại đến cô, chỉ muốn giết tên cẩu quan đó thôi! Hắn giả nhân giả nghĩa, hại chết sư thúc của chúng tôi. Cô
nương tránh ra đi, chúng tôi không làm khó dễ cô!
Nói xong người đó phóng đi tiếp tay với đồng bọn chém Dương Tiêu Phong
thêm một đao. Dương Tiêu Phong tránh được, lại bị gã trung niên kia
nhảy ra từng hàng tre khua kiếm tấn công. Chàng bèn nhanh chớp nhoáng
đưa thanh tre lên chống đỡ kịch liệt, ngờ đâu gã trung niên cũng nhanh
nhẹn không kém, rụt trường kiếm về, tay kia ra ba quyền liên hoàn thần
tốc công tới ngực chàng. Dương Tiêu Phong chống đỡ thành công hết.
Nãy giờ qua lại cũng gần một khắc. Hai bên đánh nhau thêm một hồi nữa,
Dương Tiêu Phong liên tục né trái né phải, còn Nữ Thần Y miệng luôn hô
hoán:
- Dừng tay lại! Dừng tay lại đi!
Dương Tiêu Phong một mình đánh đấm với nhiều hảo thủ một hồi cảm thấy
hơi mệt, cơn chóng mặt lại ùa đến như khi nãy nữa bèn nghĩ dây dưa qua
lại mãi như thế này ắt sẽ không xong. Chàng nghĩ đoạn, đành đưa ra
quyết định là phải phát những chiêu thức dứt điểm để mà đánh trả lại
thôi.
Thế là, Dương Tiêu Phong như mãnh hổ xổng chuồng, tiến lui xung sát
trong rừng đao biển kiếm, đánh át vào giữa trận địch, không nhường nhịn
ai nữa cả. Chàng đề khí, điểm chân vào bậc đá mà vọt người lên vung tay đánh tới tấp, tới phiên chàng ép quân địch thoái lùi liên tiếp. Sau đó chàng vận nội công vô bàn tay trái xoay nhẹ cổ tay một cái đánh ra một
chưởng, quét vẹt mấy cây đao kiếm của địch qua một bên, rồi vận sức đẩy
địch ra. Đệ tử Phong Võ môn trúng chưởng độc, đứng không vững nữa, thi
nhau té ngửa ra sau hệt như sung rụng nghe bình bịch. Thêm vào đó thanh tre trong tay Dương Tiêu Phong như cây trường mâu, huy động chọc đâm
phạt quất, làm địch nhân ngã như ngả rạ, máu tươi phun tưới thành vòi.
Thanh tre đó đi đến đâu là có kẻ táng mạng đến đó. Khổ nỗi địch thủ
đông đúc quá, chàng càng đánh, họ càng tiến lên từ bốn phương tám hướng
liên tu bất tận như không bao giờ dừng lại. Mà chàng cũng nhận biết họ
dũng cảm hiếu chiến, đồng bọn thảm tử chẳng những không làm họ sợ hãi mà còn kích phát thêm hung tính. Song, mặc dầu là sử dụng một thanh tre
làm binh khí nhưng những kẻ bị chàng đả thương, vô luận là trúng thương ở chỗ nào đều lập tức mạng vong, chết do bị binh khí chấn nát ngũ tạng.
Lúc lâu sau, đệ tử Phong Võ môn vây quanh Dương Tiêu Phong từ hơn ba
trăm người lúc đầu giảm xuống còn hai trăm mạng. Đột nhiên trước mặt
chàng đám người đó xao động, giữa trận khổ chiến đẫm huyết liên miên đó
thốt nhiên tất cả địch nhân dãn nhanh ra như triều rút để lộ một khoảng
trống lớn, chỉ còn mình Dương Tiêu Phong đứng trơ trọi.
Dương Tiêu Phong nheo mắt nhìn, thấy một đại Hán thân hình cao lớn,
gương mặt râu ria xồm xoàm xuất hiện. Hắn thi triển khinh công phóng
tới, giận dữ lao đi vun vút như một mũi tên tới trước mặt chàng, tay hắn làm động tác tuốt kiếm ra khỏi vỏ ý chừng muốn giao đấu. Một đạo kiếm
khí thâm hàn cuồn cuộn bắn thẳng về phía Dương Tiêu Phong. Chàng tức
thì vận công lực vào lòng bàn tay, tả chưởng đánh trả lại.
Ầm một tiếng, khí kình giao kích, không gian tứ bề nhá sáng lên một cái rồi trở lại như cũ.
Đại Hán đó dừng cách Dương Tiêu Phong khoảng chừng hai trượng, trong tay cầm thanh trường kiếm sắc bén, khinh thị nói:
- Đồ cẩu Thanh kia, ngươi dám cùng ta đơn đả độc đấu không?
Dương Tiêu Phong nghe hỏi vậy trong lòng thở phào một tiếng. Hiện tại
thể lực của chàng chưa cạn kiệt hẳn, nên nếu có thể quyết chiến riêng rẻ với kẻ đại địch này thì chàng có thể tận dụng sức lực bền bĩ và ý chí
để bắt sống hắn làm con tin, và cũng để hỏi cho ra nhẽ.
Nghĩ tới đây, Dương Tiêu Phong gật đầu đồng ý, hẳn chàng muốn thực hiện
mưu kế nếu muốn thắng giặc thì phải bắt tướng trước này, vì nếu mà thành công, thì thật là lý tưởng.
Dương Tiêu Phong sau khi nhận lời giao đấu với Hàm Trường thì nói:
- Ta không biết với lý do gì khiến các người đến đây truy sát ta, nhưng
các người hãy để Nữ Thần Y đi đi. Cô ấy vô tội, hơn nữa trong trận đại
dịch ở Chiết Giang cô ấy cũng đã có công cứu chữa rất nhiều người!
Hàm Trường nghe địch thù không đội trời chung nói vậy, lia mắt sang nhìn Nữ Thần Y, khi này đang ở gọn trong vòng tay của Dương Tiêu Phong. Hàm Trường thầm nghĩ người con gái này không có thù oán gì với mình cả, vả
lại… ả cũng đã từng có thời bái đường với cố đà chủ, mặc dầu là ả bội
bạc không chịu thủ tiết… Hàm Trường miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Dương Tiêu Phong thấy Hàm Trường tuyên bố tha bổng Nữ Thần Y thì mừng lắm, kề tai nàng âu yếm nói:
- Tây Hồ à, nàng hãy tới phủ tri huyện An Huy tạm trú đi, ở đó nàng sẽ được an toàn.
Nước mắt rớt lả chả trên gương mặt khả ái của Nữ Thần Y, nàng lắc đầu thổn thức nói:
- Không, nô tì không đi đâu hết, nô tì sẽ ở lại bên ngài…
- Lúc nãy nàng đã hứa với ta những gì? Còn nhớ không? Nàng đã hứa bất luận chuyện gì xảy ra cũng nghe theo lời ta!
- Không, nô tì không đi đâu, vương gia, xin ngài đừng bỏ rơi nô tì…
- Ta không bỏ rơi nàng, ta nhất định sẽ toàn mạng đến tìm nàng.
Mặc dầu được nghe chính miệng Dương Tiêu Phong khẳng định vậy, Nữ Thần Y vẫn không mấy tin. Bởi vì khi nàng khẽ liếc nhìn xung quanh, thì thấy
quân địch đang bao vây đông đúc giống như một đàn ruồi bu quanh chén
mật. Nàng thừa biết cơ hội sinh tồn của chàng sẽ là rất thấp nên lắc
đầu ngoan cố nói:
- Không…
Rồi tự dưng nàng thay đổi cách xưng hô:
- Muội không đi đâu… - Nước mắt ròng ròng, Nữ Thần Y vừa khóc vừa gọi - … Tiêu Phong…
Dương Tiêu Phong nghe nàng gọi vậy trong lòng cảm động lắm, nhưng không
muốn nàng chết một cách oan uổng nên bịa ra một cớ và nói:
- Nàng ở lại chỉ thêm vướng bận cho ta thôi! Nàng hãy đi trước đi!
Cũng lúc đó, ở một quãng không xa có một thiếu phụ đứng trên đồi cùng
với một đứa bé trai cả hai quan sát tình hình. Thiếu phụ ngó thấy cái
cảnh chia tay trong sinh tử biệt ly giữa Dương Tiêu Phong và Nữ Thần Y,
cảm thấy vô cùng chướng mắt, hai tay nàng siết chặt cây nhị khúc côn,
miệng nhổ một bãi nước bọt.
- Phì!
Lại nói tới Dương Tiêu Phong.
Chàng khuyên bảo Nữ Thần Y mãi mà không được, đành cầm tay nàng kéo đi
đến bên con tuấn mã, rồi nhanh nhẹn bế gọn nàng đặt lên yên ngựa, đánh
một quyền thật mạnh vào lưng nó cho nó chạy đi. Nữ Thần Y nhất thời
không phản ứng kịp gì, hai tay luống cuống kéo dây cương buộc con ngựa
dừng lại mà nó vẫn cắm đầu cắm cổ phi một mạch đi như tên bắn. Bất đắc
dĩ, nàng gục đầu xuống lưng ngựa khóc như mưa.
Đệ tử Phong Võ môn đương nhiên làm theo chỉ thị của Hàm Trường, sau khi
thấy cái hất đầu ra hiệu của Hàm Trường thì tách sang hai bên tránh
đường cho Nữ Thần Y thoát đi.
Dương Tiêu Phong nhìn con tuấn mã đưa Nữ Thần Y đi xa rồi mới quay lại nhìn Hàm Trường nói:
- Chúng ta bắt đầu được rồi!
Nhưng trước khi giao đấu, Dương Tiêu Phong muốn tìm ra nguyên do của cuộc tỉ vỏ này nên hỏi:
- Dám hỏi vị huynh đài này danh tánh thế nào? Đã từng có thù oán gì với ta sao?
Sở dĩ Dương Tiêu Phong hỏi vậy là vì muốn biết người kiếm khách đứng
ngay trước mặt mình chính là vị anh hùng nào, mà thủ kình phát xạ khi
kích ra một kiếm rất là mạnh và chuẩn xác, cả đời chàng ngoài Cửu Dương
thì chưa từng gặp người thứ hai như thế. Năm xưa Tần Thiên Nhân võ công trác tuyệt thì đúng thật nhưng Tần Thiên Nhân là một cao thủ chuyên sử
dụng đòn tay.
- Hàm Trường!
Hàm Trường trả lời gọn lỏn câu hỏi thứ nhất của Dương Tiêu Phong, chẳng màng đáp lại câu thứ hai.
Và ngay sau khi xưng danh xưng tánh xong rồi Hàm Trường vung kiếm phát chiêu tấn công tới tấp.
Cũng nói thêm là, khi mà Dương Tiêu Phong nghe kẻ địch xưng hô danh
tánh, thì ngay lập tức hiểu ra Hàm Trường hôm nay đến tìm chàng là với
lý do gì. Và chàng đương nhiên cũng biết Hàm Trường chính là chủ nhân
của Phong Võ môn, cái nơi mà quan tri huyện Chiết Giang coi như là chỗ ở của một đám sơn tặc, một đám thổ phỉ lục lâm chuyên môn làm ra những
chuyện thương thiên hại lý. Song khác với lời của ông ta, những người
dân ở tỉnh Chiết Giang hay các vùng lân cận đều xem Phong Võ môn giống
như là một nơi tường hòa, cát lợi, và tốt lành.
Mà toàn bộ công lao đều nằm ở Hàm Trường. Mặc dù quan tri phủ ở các vùng lân cận đều coi Hàm Trường như một sơn tặc, và cho rằng y nhất định là
người xấu, giết người không chớp mắt, nhưng sự thực ra thì Hàm Trường
chỉ chuyên chỉ định cho đệ tử của y đi cướp giàu tế bần đó thôi.
Trên thực tế, tất cả những người của Phong Võ môn đều là người bị những
nhà giàu có hà hiếp, hoặc bị đối xử không công bằng. Nếu như không phải Phong Võ môn thu nhận bọn họ thì vận mạng của bọn họ không biết sẽ bi
thảm đến đâu. Thêm vào đó, trên dưới đệ tử Phong Võ môn cũng đều rất ái mộ Hàm Trường, vì họ cảm nhận Hàm Trường là một người độ lượng, khiêm
tốn, gần gũi, và thân thiết. Chỉ có thiếu phụ kia là không phải vậy.
Bao nhiêu năm trời nàng đến tá túc tại Phong Võ môn là bấy nhiêu lần
nàng tỏ ra lầm lì, cô độc, nàng bí hiểm, hằng ngày hỉ nộ không hề biểu
hiện một cách rõ ràng.
Nói tới Hàm Trường.
Hồi còn nhỏ Hàm Trường sinh ra trong một gia đình vốn không hề có truyền thống võ nghệ, sinh kế của gia đình y chính là nghề nông. Tuy nhiên
thời trai trẻ Hàm Trường từng có một thời gian cùng với Tần Thiên Nhân
và Cửu Dương đi theo Giác Viễn Lâm đại sư chuyên luyện tập Thiếu Lâm tam thập lục quyền. Giống như tám vị đương gia, Hàm Trường chứng tỏ được
với Giác Viễn Lâm đại sư rằng y hoàn toàn có thiên tư về võ thuật. Bởi
thế cho nên Giác Viễn Lâm đại sư cuối cùng cũng đồng ý cho y tham gia
tập luyện chính thức như một môn sinh chân truyền. Danh tiếng của Hàm
Trường ngày càng vang xa khi y đả bại khá nhiều các võ sư khắp nơi đến
tỉ thí khi còn rất trẻ.
Độ năm mười tám tuổi thỉnh thoảng Hàm Trường có nhận lời tham gia bảo
tiêu các chuyến buôn hàng đến tây bắc và ngược lại. Cũng vì nghề bảo
tiêu này đã khiến cho danh tiếng của Hàm Trường nổi lên như cồn khi y
nhiều lần đánh bại các toán cướp hàng.
Về sau do uy tín từ nghề bảo tiêu, Hàm Trường mới mở võ đường dạy võ cho con em trong làng, truyền dạy võ nghệ của phái Thiếu Lâm. Hàm Trường
liên kết với một số võ sư yêu nước, thành lập Phong Võ môn, với mục đích rèn luyện sức khỏe và võ thuật tự vệ cho thanh thiếu niên nghèo, tạo ra một võ đường mà được rất nhiều người nhiệt tình hưởng ứng.
Lại nói tiếp về trận quyến đấu.
Nếu như tính về kinh nghiệm hay là võ nghệ thì Dương Tiêu Phong đều hơn
hẳn Hàm Trường, nhưng trong mình Dương Tiêu Phong lại không may nhuốm
bệnh, thành ra xoay chuyển có phần hơi chậm chạp hơn so với ngày thường. Lại nữa, vì chàng đang lo lắng dùm cho tính mạng của Nữ Thần Y. Chàng e rằng, Hàm Trường sẽ nuốt lời hứa, Hàm Trường có thể nói thả cho nàng
đi nhưng rồi sau đó lại phái người âm thầm đuổi theo. Dương Tiêu Phong
lo cho nàng, lo còn nhiều hơn cả bản thân chàng, mà đó lại chính là
chuyện đại kỵ của người học võ.
Vì thế mà chỉ mới đánh nhau qua lại có năm sáu chục chiêu, Dương Tiêu Phong đã tỏ vẻ nhưng đang ở thế hạ phong.
Các thành viên của Phong Võ môn bấy giờ thấy sư tôn của họ “giá lâm” vậy thì dũng khí càng phất lên cao. Tuy nhiên họ không hề thừa dịp đó để
tiếp tay, mà họ chỉ tránh sang một bên để yên cho sư phụ của họ tự nhiên tỉ võ. Còn bản thân họ chỉ đơn giản là đứng dạt sang hai bên nhàn hạ
đứng nhìn.
Danh gia võ thuật Hàm Trường xuất ra chiêu nào chiêu nấy mạnh và nhanh khủng khiếp.
Trong một lần Hàm Trường vung thanh kiếm sắc bén lên, Dương Tiêu Phong
giật nảy mình khi ngó thấy một luồng kiếm quang sáng rực, quấn lấy lưỡi
kiếm trong tay Hàm Trường. Hàm Trường hét lớn thêm một tiếng trợ oai
nữa, trường kiếm bổ xuống mau như thiểm điện, kiếm quang mãnh liệt bạo
phát.
Đấy chính là chiêu thức Trảm Ma Kiếm nổi tiếng của phái Thiếu Lâm. Hàm
Trường phát huy hết tất cả mười hai thành công lực với quyết tâm triệt
để tiêu diệt cho bằng được kẻ địch.
Phía đối diện Hàm Trường, Dương Tiêu Phong đã từng lăn lộn trong chốn
giang hồ bấy nhiêu năm, thành ra kinh nghiệm lão luyện phong phú vô
cùng. Từ tư thế bạt kiếm của đối phương Dương Tiêu Phong biết lần này
mình đã gặp phải một kiếm thủ đáng sợ không nhất thì nhì từ trước tới
nay nên nào dám coi thường. Dương Tiêu Phong thoái bộ một bước để trụ
cho vững, và nắm chặt thanh tre, xuất một thế chém xéo lên như đang cầm
một thanh đao trong tay.
Đao pháp mà Dương Tiêu Phong xuất ra cũng nhanh như sấm chớp, chiêu thức Cương Đao Bán Hạ đó chạm thẳng cánh với tuyệt kỷ kiếm pháp của Nam
Thiếu Lâm. Song lưỡi kiếm của Hàm Trường bén quá, lại hội tụ một luồng
công lực thâm hậu nên chặt gãy thanh tre đó ra làm hai đoạn.
Xoẹt!
Kinh hãi khôn tả, Dương Tiêu Phong vội dùng luôn hai đoạn tre gãy thay
cho ám khí chuyên dụng, xoay cổ tay ném vút về phía Hàm Trường, cùng lúc đề khí tháo lui.
Hàm Trường dĩ nhiên là biết Dương Tiêu Phong võ nghệ cao cường, lại thấy Dương Tiêu Phong dùng hai thanh tre như hai cây phi đao vung tay ném
mạnh khiến chúng lao đi vun vút thì tưởng rằng địch thủ đang thi triển
tuyệt kỷ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao. Hàm Trường than thầm trong ruột, vội xoay mình tránh một khúc tre, thành công lánh né để nó bay sạt qua khỏi cổ. Còn lại khúc tre kia, Hàm Trường khua kiếm đánh “keng” một tiếng, khiến nó văng ra rất xa, rồi cắm phập vào trong lòng đất, mất dạng.
Hàm Trường sau khi tránh được đòn rồi lòng mừng khôn xiết kể, mới tiếp
tục đạp chân lên một bậc đá để mà lấy đà phóng tới trước mặt Dương Tiêu
Phong. Vị võ thuật gia không ngừng múa tít thanh kiếm trên tay. Hai
bên lại giao đấu kịch liệt nữa.