Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 114: Chương 114: Thù mới hận cũ




Các chiêu thức mà Hàm Trường đánh ra chiêu nào chiêu nấy cũng đều cực kỳ hiểm ác, chỉ chực muốn giết chết đối phương mà thôi. Bởi vì vừa rồi, Hàm Trường chính mắt ngó thấy Dương Tiêu Phong ra tay hạ được rất nhiều người đệ tử tâm đắc của mình, nên khi Hàm Trường vừa xuất thủ thì đã hiển lộ thân pháp cực nhanh để Dương Tiêu Phong biết mùi lợi hại.

Hai người so tài quyền cước với nhau thêm một hồi nữa, bỗng Hàm Trường nghe tiếng gió lộng lên, âm thanh phát ra từ hai ống tay áo của đối phương. Thì ra Dương Tiêu Phong đang chuẩn bị phóng phi tiêu ra.

Hàm Trường đã có phòng hờ từ trước rồi, vì thiếu phụ cho y biết, Dương Tiêu Phong là một cao thủ chuyên sử dụng phi đao và phi tiêu, thế nên Hàm Trường đã có tâm lý đề phòng sẵn sàng. Hai chân của Hàm Trường mới không động đậy, chỉ ngả thượng bàn sang phải. Tay phải cầm thanh kiếm, Hàm Trường bèn chống thanh sắc đó xuống đất làm điểm tựa, còn tay trái kia vung ra phía trước nhanh như điện chớp, muốn điểm trúng vào huyệt thiên đạt trên ngực của Dương Tiêu Phong. Vì trong lồng ngực con người có các khí quan trọng yếu như Tâm phế, đương lúc gặp phải đả kích mãnh liệt sẽ khiến cho hô hấp bị khó khăn, kèm thêm đau nhức kịch liệt không chịu nổi, nhẹ có thể bị ngất, nặng có thể dẫn đến tử vong. Huyệt này nằm ở chỗ lõm chính giữa dưới cổ, lúc bị đánh trúng có thể trở đoạn khí quản, cùng tổng động mạch cổ và động mạch dưới tỏa cốt.

Vì để tránh bị Hàm Trường phong tỏa huyệt đạo, Dương Tiêu Phong đành lách người sang một bên. Và cũng bởi như vậy mà hai cây phi tiêu bắn ra theo đà chàng di chuyển, cũng bị lệch đi một chút. Cặp phi tiêu cắm phập vào mặt đất dưới chân Hàm Trường.

Hàm Trường lại bật thẳng người dậy, vận công lực vào bàn tay trái phóng ra một chưởng, từ ức của bàn tay trái đó một luồn khí Mãnh Công Độc Chưởng bay đi, chưởng pháp lao thẳng tới trước.

Dương Tiêu Phong nhận biết đấy chính là một trong bốn mươi lăm chiêu thức của bộ La Hán Ngũ Hình Quyền, và đương nhiên cũng biết Hàm Trường này chính là đồ đệ được chân truyền ba mươi sáu thế công phu của Nam Thiếu Lâm, võ công hơn người nên không đánh trả lại ngay, mà lập tức thận trọng thi triển thuật khinh công Phi Hành Di Thiên nhảy lên cao tránh né.

Sau khi thoát được chưởng pháp rồi, Dương Tiêu Phong mới đáp xuống triển khai tuyệt học Hỏa Niệm Thiên Sơn, chiêu này vốn là một trong chín chiêu thức đã thật sự gom đủ cả sở trường của Ưng Trảo Công.

Hàm Trường thấy địch thù dùng tới đòn chỏ, thì cũng đối kháng lại bằng một đòn thế tương tự như vậy. Chỉ khác ở chỗ là song song với cú đòn đánh bằng chỏ tay đó, Hàm Trường cũng đồng thời xuất Độc Tiêu Cước, một cú đá tấn công kẻ địch ở vùng hạ bàn.

Dương Tiêu Phong thấy Hàm Trường dùng tay phải đang cầm kiếm gạt ngang qua mặt chàng để đỡ đòn của chàng, cùng lúc Hàm Trường cũng tiến gối phải lên để xuất một cú đá sấm sét, còn chỏ trái Hàm Trường xuống ẩn long thì lật đật thoái lui. Rồi âm dương tấn, tay phải Dương Tiêu Phong đánh múc ngược từ dưới lên về phía trước mặt xuất Thôi Sơn Ưng Trảo.

Mặc dầu phản ứng nhanh nhẹn như vậy mà trong lúc bất ngờ, Dương Tiêu Phong vẫn không sao tránh được, trúng phải một cước mạnh và mau như cơn gió lốc của Hàm Trường. Nhưng dù sao thì Dương Tiêu Phong vẫn là danh gia phái Ưng Trảo Phiên Tử Môn, là đồ đệ tâm đắc nhất của Long Thiên Hổ, nên trúng đòn mà không loạn, bèn gác chéo song chưởng phong tỏa trước ngực để giảm thế tấn công của địch, rồi lùi ba bước, đồng thời điều dưỡng thần khí.

Hàm Trường bấy giờ đang đắc thủ, khi nào chịu bỏ qua. Gương mặt lộ nét khẳng khái quyết tâm, Hàm Trường quyết không cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi điều tức bèn lập tức tung thêm mấy chiêu nữa. Miệng hừ lạnh một tiếng, y khua thanh kiếm trong tay soạt soạt công liền hai chiêu.

Dương Tiêu Phong lưu tâm để ý, nên nhảy tránh thành công được. Hàm Trường thấy địch thoát nạn một cách khá dễ dàng vậy, giận quá, vung kiếm vù vù chém thêm hai nhát tiếp theo luôn. Dương Tiêu Phong lại lách mình sang hai bên tả hữu, rốt cuộc cũng né được tất.

Khổ một nỗi, sau khi tránh được bốn chiêu đó rồi, cơn chóng mặt lại thình lình ùa về như khi nãy nữa. Trước mặt nhòe đi, hai chân có hơi chao đảo, Dương Tiêu Phong khẽ khép mắt lại. Chàng chỉ là khép hờ mắt lại, không quá nửa giây thì mở toang ra ngay ấy vậy mà không ngờ kiếm pháp của địch cực kỳ nhanh. Hàm Trường đảo tay chém ngang ngực chàng, khiến chàng không có cách nào tránh khỏi. Dương Tiêu Phong bất đắc dĩ, phải xoay vai trái ra đón đỡ, nhận một nhát kiếm sắc bén, cắt sâu vào đến tận trong xương.

Không có thời giờ la thét hay cảm giác đau đớn gì nhiều, Dương Tiêu Phong nhân cơ hội Hàm Trường đắc chí vì nhát kiếm đó, thu nắm đấm đấm một cú vào vai phải của gã. Tuy nhiên Hàm Trường vốn chẳng phải tay mơ, vội vàng rút kiếm lại đảo bộ tháo lui, rồi được nửa chừng lại bất ngờ cầm kiếm đâm thẳng ra. Cú đấm mất đà, Dương Tiêu Phong đang kinh ngạc, lại phát hiện thêm trường kiếm của địch giống như bóng theo hình, đâm thẳng vào cổ tay trái của chàng.

Không nén nổi lo âu khi các chiêu thức của chàng đánh ra đều bị đối phương hóa giải, Dương Tiêu Phong không sử dụng quyền thuật nữa, mà bắt đầu dụng đến những cú đá liên hoàn. Song Hổ Cước và Song Long Cước, Dương Tiêu Phong dụng cạnh bàn chân phải liên tiếp tung ra mấy cú đá ngang, toàn là những chiêu thức lợi hại của phái Ưng Trảo Môn.

Hàm Trường cũng triển khai tuyệt học tối đa bằng cách tung mình lên bay đá ngang, dự định là Thăng Thiên Độc Cước sẽ phải ép đối phương lui lại. Dè đâu kình lực của đối phương quá mạnh, dầu là tay trái đã bị thương nặng nhưng khí lực của cước pháp xuất ra không hề giảm đi một chút nào.

Binh, binh hai tiếng! Quả nhiên lúc đôi bàn chân chạm thẳng nhau rồi, Hàm Trường bị bật trở ra ngay. Lảo đảo suýt ngã, y phải cuống cuồng huơ kiếm chống thẳng xuống đất làm điểm tựa để bám trụ.

Hai người lại tiếp tục giao đấu thêm vài hiệp nữa.

Huyết chiến đến lúc này, cả hai chẳng ai là không tổn hại khá nhiều nguyên khí. Nhưng Dương Tiêu Phong xem chừng ra có phần thiệt hơn.

Do Dương Tiêu Phong lúc nãy có ra tay đánh nhau với đệ tử của Hàm Trường rồi, nên bây giờ không còn muốn dây dưa qua lại lâu thêm nữa, bèn quyết định phải sử dụng tới tuyệt kỷ võ học của bang phái Ưng Trảo Phiên Tử Môn thôi.

Lúc này, Hàm Trường đứng cách Dương Tiêu Phong độ chừng mười mấy thước, đúng ngay trong tầm ném phi đao, nên Dương Tiêu Phong một tay vừa vận công đánh giả ra một chưởng, đợi cho Hàm Trường vun kiếm lên gạt đở thì luồng một tay vào áo choàng rút phi đao ra ném tới trước.

Đang! Không dè Hàm Trường không bị trúng kế, y khua kiếm đỡ được. Đao kiếm giao kích. Mũi đao chạm vào lưỡi kiếm, bắn ngược trở lên, văng lửa tung tóe.

Cho dù là vậy, nhưng nội công Dương Tiêu Phong phát ra, hội tụ vào thanh phi đao thật là dũng mãnh khác thường, đã khiến cho Hàm Trường có cảm giác rằng một dòng lực vô hình đẫy thanh kiếm trong tay y đi, buộc y lùi lại ba bước, rồi chao đảo xong mới trụ vững chân được.

Hàm Trường nếm trải mùi vị vừa đối chiêu, mặc chù chưa bị thảm bại, nhưng phải lùi lại mấy bước như vậy, đã có thể chứng minh rằng khí kình của thanh phi đao do Dương Tiêu Phong phóng ra bá đạo đến độ nào. Hàm Trường tự nhủ “đấy có phải chính là tuyệt kỷ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao không?”

Kế đó, Dương Tiêu Phong lại rút thêm hai cây phi đao nữa bắn vèo tới, Hàm Trường tiếp tục đưa kiếm lên cuống quýt gạt đỡ. Cứ như vậy, tốc độ bay của mấy thanh sắc bé nhỏ đi rất là nhanh.

Do được chuẩn bị sẵn cả rồi, nên Hàm Trường có cách chống đối, y tách thanh kiếm ra làm hai lưỡi. Hai đạo kiếm quang đan xen rồi phân tách, Hàm Trường liên tục khua kiếm gạt phi đao sang hai bên.

Keng! Keng…! Một tràng âm thanh lanh lảnh như kim thiết giao nhau vang ra rất xa.

Sau khi dùng đến gần hết phân nửa túi phi đao mang theo trong mình mà không hạ được địch, Dương Tiêu Phong mới bắt đầu thi triển chiêu thức Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao. Gần mười năm trôi qua, Dương Tiêu Phong mới mang tuyệt học cái thế này ra sử dụng lại.

Hàm Trường thấy Dương Tiêu Phong tay trái đã bị thương nặng, lại nữa, nãy giờ Dương Tiêu Phong chỉ toàn là sử dụng tay phải để ném phi đao, liên tiếp như vậy, nên Hàm Trường mới không có phòng ngờ bàn tay nghịch kia.

Quả đúng như lời nói trên! Lượt thứ nhất, Dương Tiêu Phong ném bốn cây phi đao ra, Hàm Trường khua kiếm tránh được cả. Lượt thứ hai cũng y vậy, bốn cây phi đao nữa từ bàn tay phải của Dương Tiêu Phong bắn ra tới tấp, Hàm Trường cũng tránh né được luôn bằng cách thi triển cướp pháp Đằng Tước Song Phi. Hàm Trường xoay mình một vòng lấy trớn, tung chân trái đá những thanh phi đao. Vù, vù, vù! Phi đao văng ra bốn phương tám hướng, các đồ đệ của Hàm Trường đứng gần đấy xem tỉ vỏ phải bò nhoài xuống đất ôm đầu lánh nạn.

Hàm Trường sau khi tránh được tám cây phi đao rồi, hân hoan nhủ bụng, công phu của y đã được Giác Viễn Lâm đại sư chân truyền trọn vẹn, đủ để phong tỏa kín thân mình.

Ngặt một nỗi, Dương Tiêu Phong không để cho Hàm Trường vui mừng quá hai giây. Vì bỗng dưng sau đó bên tai Hàm Trường không còn nghe thấy tiếng phi đao phóng đi vun vút nữa, ngỡ là đối thủ đã dùng hết binh khí rồi. Thế nên Hàm Trường mới phải gào lên kinh hoàng, thanh kiếm đang nắm trong tay y rớt xuống đất, đánh keng một tiếng. Hóa ra là, Hàm Trường lúc nãy chỉ là tránh kịp tám thanh phi đao, nhưng lại không ngờ được Dương Tiêu Phong có thể sử dụng bàn tay nghịch và đang bị thương kia thuần thạo như là tay thuận.

Song thành thật mà nói, thì Hàm Trường có trông thấy một vật gì đó lao lới thật, tuy nhiên do ánh mặt trời chiếu lên vật thể đó, khiến cho thanh sắc chói lên làm chá mắt Hàm Trường, Hàm Trường mới không định được vị trí của đường bay. Lại nữa, cây phi đao ấy có chiều dài ngắn hơn so với mấy cây kia rất nhiều, lưỡi lại mỏng như sợi tóc, và tốc độ bay đi cũng nhanh hơn gấp mười lần.

Phi đao cực kỳ bé nhỏ, khoảng cách lại khá xa như thế, thành ra Hàm Trường khó mà nhìn rõ được.

Và nếu đã là đệ tử của Hàm Trường rồi, thì khi sư phụ của họ mù tịt về vị trí của thanh phi đao, thì những người đồ đệ của y cũng không thể nào giỏi hơn y được. Không ai là có thể lên tiếng cảnh báo dùm cho y.

Binh khí lao tới với vận tốc nhanh thần sầu, khi ẩn khi hiện, cắm phập vào trong ngực Hàm Trường.

Phải nói thêm là do Dương Tiêu Phong hạ thủ lưu tình, nên đã khẽ xê dịch cổ tay lên một chút, vì vậy mà phi đao đã không cắm trúng vào giữa tim Hàm Trường, chỉ cách chỗ hiểm đó độ chừng nửa phân, cắt đứt đi một số tỉnh động mạch ở trong ngực y.

Hàm Trường thét lên kinh hoàng, ngã bịch xuống đất lăn lộn trong đau đớn. Những người đệ tử của y cũng đồng loạt hét lớn lên.

Hàm Trường kết cuộc bị thua trận, qua gần cả trăm hiệp giao chiến thì bị bắt sống.

Đó đúng là chiến lược của Dương Tiêu Phong. Dương Tiêu Phong biết Hàm Trường sở hửu võ nghệ hơn người, công lực siêu phàm, nhưng thiếu kinh nghiệm vào sinh ra tử, thiếu thứ sát khí được bồi đắp bởi máu me và chiến trận, nên đã dùng sở trường của mình để chế ngự sở đoản của đối thủ, hợp với đạo lý binh pháp.

Có Hàm Trường trong tay rồi, Dương Tiêu Phong biết chàng đã khống chế được đại cục, nhưng vẫn không muốn lạm sát cơ, giết chết Hàm Trường để gây thêm nợ, thành ra hãy còn đang phân vân rằng có nên thả Hàm Trương ra đi vô điều kiện hay chăng?

Dương Tiêu Phong vừa suy tính, vừa cúi xuống nhặt thanh kiếm trả lại cho Hàm Trường, cũng đồng thời đỡ Hàm Trường đứng dậy.

Hàm Trường khó nhọc rút cây phi đao đang ghim sâu vào ngực y ra, ném xuống đất, đồng thời tay kia giật phăng lấy thanh kiếm mà Dương Tiêu Phong đưa cho, miệng nói:

- Đồ quan chó giả nhân giả nghĩa! Ngươi nghĩ ngươi tha mạng cho ta thì ta sẽ cám ơn ngươi sao? Người như ngươi sao không bị chết đi?

Hàm Trường chửi xong một câu thì đưa tay lên ôm ngực, máu tươi từ trong ngực y rịn ra chảy thành dòng. Hàm Trường định nói thêm mấy câu mắng mỏ gì nữa đó, nhưng chưa thốt được nên lời thì đột nhiên nghe tiếng hét rất lớn của nữ nhân.

Dương Tiêu Phong khi này đang lom khom đỡ Hàm Trường đứng dậy, nghe la thế cũng vội lia mắt nhìn lên, phát hiện có một nữ tử mặc bộ y phục màu trắng, đứng cách chàng một trượng tự khi nào.

Lúc nãy đứng ở trên đồi quan sát bản lĩnh của địch, thiếu phụ đã có dịp chứng kiến cảnh Dương Tiêu Phong múa khúc tre vun vút trong tay, rồi lại phóng chưởng phóng đao đánh tan tác những người đệ tử của nàng, và cũng đả bại luôn cả Hàm Trường, thì nàng tức khí xông ra muốn trổ tài côn pháp.

Thiếu phụ hét một tiếng lớn như sấm động lưng trời, rồi như một trận gió lốc, nàng vọt tới trước mặt Dương Tiêu Phong. Cổ tay nàng hất một cái, cây nhị khúc côn duỗi thẳng ra. Nàng dùng thứ binh khí này như đang dùng nhuyễn tiên lập tức xuất chiêu Huyền Côn Đại Pháp. Lưỡng tiết côn xoay tít, thân hình nàng cũng lộng gió xoáy theo, thế công thật khó mà lánh né.

Nhưng đó chỉ là đối với những hảo thủ giang hồ khác thôi chứ còn đối với đối thủ đặc biệt này của nàng thì không vậy.

Dương Tiêu Phong không thèm tránh đòn, đợi cho đầu côn đến cách mũi mình chừng một tấc mới đưa hai ngón tay ra chụp lấy, rồi nhẹ nhàng thả ra.

Thiếu phụ thấy đối phương thảnh thơi đứng đó tựa như coi đoản côn của nàng không phải là vũ khí thì có phần dè dặt, nàng bèn hít sâu một hơi, tiếp tục tung đòn. Tay nàng thu côn về, sao đó lại vung ra vù vù tạo thành nhiều thế, dốc toàn lực tấn công.

Dầu thiếu phụ đeo khẩu trang bịt kín cả mặt mày song Dương Tiêu Phong vẫn tỏ vẻ biết nàng là ai, và cũng không đánh trả lại.

Thành ra hai người qua lại được mấy hiệp, các chiêu thức của thiếu phụ xuất ra càng nhanh thì địch thủ của nàng đón đỡ càng nhanh hơn, nhưng y tuyệt nhiên chỉ đơn giản là đón đỡ mà thôi chứ không hề phát chiêu đánh trả.

Hơn nữa, khi Dương Tiêu Phong ngó thấy nàng sử dụng tiết côn làm vũ khí thì cũng có đôi ba phần trọng nể, và lòng trắc ẩn của chàng cũng do vậy mà trỗi lên theo. Bởi vì môn sinh Thiếu Lâm Tự nổi danh về côn pháp với nguyên tắc là kẻ xuất gia thì phải từ bi bác ái, thà dụng côn chứ bất dụng thương, tuy côn có khả năng gây thương tích cho đối thủ nhưng không làm đối thủ bị thiệt mạng.

Nghĩ tới năm xưa, Dương Tiêu Phong nhớ hai người đã có lần tỉ thí với nhau rồi, khi đó chàng đã có ra tay đánh nhau với nàng vì nàng cùng đoàn kỷ nữ “tam tuyệt” trà trộn vào phủ tri huyện ám sát chàng, nên hai người mới so tài cao thấp với nhau, và chàng cũng đã đánh thắng. Bất quá là chàng thấy bây giờ công phu của nàng hơn hẳn bảy tám năm về trước khá nhiều.

Riêng về phần thiếu phụ thấy Dương Tiêu Phong không đánh trả lại, lòng giận lắm, nàng cứ nghĩ đối phương biết nàng là phận nữ nhân nên sinh lòng khinh thường mới không chịu ra tay.

Đám đệ tử của Phong Võ môn khi này đứng vây thành một vòng tròn chung quanh hai người bọn họ, dồn hết tinh thần mà xem trận tỉ đấu, chỉ riêng có Hàm Trường là đang ngồi bệt dưới đất ôm ngực thở ra.

Hàm Trường từng nếm đòn của Dương Tiêu Phong rồi, dĩ nhiên biết thiếu phụ này sẽ không thể nào đánh thắng được đâu, nhưng vì bất lực nên Hàm Trường không thể tới trợ giúp cho nàng được. Hàm Trường chỉ mừng là thấy Dương Tiêu Phong không có ý định phản chiêu, mà còn tiếp tục nhường nhịn nàng. Khi nãy có dịp đọ sức, Hàm Trường biết rõ, Dương Tiêu Phong có thể ứng dụng lý thuyết “thân kiếm hợp nhất,” tức là xuất các chiêu thức ra lúc thì nhanh như gió cuốn, lúc chậm thì hòa hoãn như lá rừng rì rào, lúc cuồng loạn như thủy triều dâng cao, lúc tĩnh tại lại vững chãi như núi đồi, lúc thay đổi thì như sét đánh không kịp bưng tai khiến cho đối thủ mù tịt như nhìn vào đêm đen, khó mà phản chiêu lại được.

Lại nói tới thiếu phụ khi này toàn là xuất ra những chiêu thức chết người, nhắm vào yếu huyệt của đối phương ra sức đánh, hại Dương Tiêu Phong phải vừa đỡ bên này vừa né bên kia.

Y phục nữ tử phất phơ trong gió, thanh nhị khúc côn lao đi vun vút, một cỗ sát khí kịch liệt vô song bao trùm toàn diện.

Một hồi sau, để phản hồi lại các chiêu chí tử phát ra từ cây côn của thiếu phụ, Dương Tiêu Phong buộc phải chống trả bằng cách nhanh tay rứt một sợi dây leo dài, chiều rộng to bằng cườm tay đang quấn trên một thân cây khô gần đó.

Võ lâm có câu “luyện trường bất luyện đoản, luyện ngạnh bất luyện nhuyễn.” Lại có câu “nhất đao, nhị thương, tam phủ, tứ xoa, ngũ câu, lục tiên, thất trảo, bát kiếm.” Theo đó thì muốn luyện được căn bản về đao pháp chỉ cần một năm, nhưng luyện roi phải mất sáu năm. Đó là roi cứng như đơn tiên hay song tiên, còn nhuyễn tiên và phi trảo là loại binh khí mềm dẻo còn khó luyện thành hơn.

Dương Tiêu Phong là đồ đệ tâm đắc nhất của Long Thiên Hổ, đương nhiên đã được chân truyền, nên luyện võ tới mức một thứ thông thì vạn thứ cũng thông, môn nào cũng giỏi, binh khí nào cũng có thể sử dụng được. Chàng không dùng nhiều sức vẫn có thể vận kình lực vào sợi dây leo quét ngang tầm đầu thiếu phụ, thế roi đi vun vút rất gấp.

Thiếu phụ bất ngờ không kịp chống đỡ, chỉ biết vội vàng cúi đầu tránh né. Rồi nàng vung tay lên, song côn nhoang nhoáng liên tiếp tấn công vào những chỗ yếu hại của đối phương, hoàn toàn không phòng thủ gì nữa. Võ công của nàng so với Dương Tiêu Phong chênh lệch rất xa, nhưng một người liều mạng trăm người khó địch. Nàng xuất toàn những chiêu thí mạng, quyết chết cùng địch thủ, hoặc ít ra cũng bắt địch thủ bị thương. Dương Tiêu Phong tuy võ nghệ cao cường nhưng nhất thời cũng bị ý chí quyết tử của nàng đẩy lùi mấy bước.

Lát sau Dương Tiêu Phong thấy chỗ sơ hở bèn nhanh chớp nhoáng đảo bộ, soạt chân nhập nội quất roi quét ra một vòng trúng vào cổ tay nàng một phát, buộc nàng buông bỏ vũ khí xuống nhưng nàng mặc kệ. Thiếu phụ đã liều đành phải liều luôn, trên mình đã trúng một kích mà vẫn không chịu phòng thủ gì hết, cứ nhắm mắt nhắm mũi tiếp tục xuất đòn. Nàng như một kẻ điên giao đấu, bất chấp cả chiêu thức bài bản, chỉ là thuận tay thế nào thì đánh ra thế ấy thôi, đánh mà không cần nhắm đích, đánh vun vít, đánh bất kể có đối thủ trước mặt hay không.

Trước một kẻ địch cuồng loạn như thế, Dương Tiêu Phong vừa phải nghĩ thế công vừa phải nghĩ thế thủ, lại còn phải tính toán bằng sao cho không làm nàng bị thương nặng nề. Chàng đã sớm mệt nhoài vì đã đánh nhau với Hàm Trường rồi giờ còn thêm liên tục động não hòng nghĩ ra cách thức hóa giải với thiếu phụ này sao cho êm thấm.

Tuy sức lực có oải thì oải thật nhưng miệng khẽ cười, Dương Tiêu Phong vừa đánh vừa trố mắt ngạc nhiên hỏi:

- Cô nương không thiết cái mạng của mình nữa hay sao? Ai dạy cô đánh kiểu này vậy?

Dương Tiêu Phong buồn cười quá, vờ hỏi một câu dư thừa thế thôi chứ chàng thừa biết nàng chính là đệ tử đích truyền của phái Thiếu Lâm, nhưng mặc dầu nàng là ai đi chăng nữa chàng cũng không hề muốn ra tay hạ sát thủ.

Phía đối diện Dương Tiêu Phong, thiếu phụ không trả lời, chỉ im lìm soàn soạt xuất toàn những độc chiêu. Nàng tức uất mà đánh như điên cuồng, xuất phát chiêu nào cũng hàm súc một nội lực vô cùng mãnh liệt.

Dương Tiêu Phong đương đắc thủ, thành ra lại tự dưng nổi hứng đánh đấm khác thường, khều bên này một quyền, đá nhẹ bên kia một cước, không thèm công kích chỗ yếu hại của đối phương mà chỉ muốn dĩ hòa vi quý, tìm cách hòa hoãn giải quyết vấn đề tranh chấp mà thôi.

Ngặt cái là bang phái Đại Minh Triều vốn phân biệt nam nữ nghiêm ngặt, nam nhân hết sức tôn trọng nữ nhân. Xưa nay thiếu phụ đó vẫn nổi tiếng là một người con gái trang nghiêm đoan chính, giờ nàng tưởng bản thân nàng đang bị chọc ghẹo, liền tức giận bừng bừng, nhưng càng phẫn nộ thì đấu pháp càng loạn, lại càng lộ thêm ra sơ hở.

Nàng đánh đấm một hồi vẫn không hạ được đối phương, tuy những chiêu đưa ra toàn là tử chiêu, nhắm đúng tử huyệt của địch. Nàng tức giận không sao nói cho hết được, hơn nữa tứ chi cũng thấm mệt thành ra công lực đánh ra cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Và càng phẫn uất thì càng tiêu hao chân khí. Nàng quắc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Dương Tiêu Phong, trong tròng mắt bắn ra tia lửa đỏ ngời ngời. Nàng giương mắt đến suýt rách cả khóe, song phẫn uất để làm gì khi nàng không thể áp đảo nổi đối phương?

- Đồ cẩu Thanh! - Thiếu phụ cất giọng thê thảm, tiếng nói rít qua kẽ răng - Tốt nhất là ngươi giết luôn ta đi, để ta sớm có thể đi gặp tướng công của ta!

Nói đoạn tưởng lừa được thế, nàng không chậm trễ, ước độ thân hình vừa sát địch là xuất thêm mấy chiêu, điên cuồng múa tít binh khí, gió thổi qua đầu côn làm rít lên những tiếng u u.

Qua một hồi xông xáo trong tuyệt vọng nữa vai phải nàng lại trúng thêm một đòn, nhưng nàng cũng chẳng màng tự vệ mà lập tức chuyển côn sang tay trái, vẫn tiếp tục tấn công, một bước cũng không lùi.

Dương Tiêu Phong thấy vậy nảy sinh lòng thương cảm, bụng thầm thở dài “nếu ta muốn đả thương cô thì đã ra tay từ lâu rồi...”

Suy nghĩ tới đây chàng mới quyết định đoạt lấy cây côn trong tay thiếu phụ, nên vận hết công lực vào bàn tay tiếp tục tung sợi dây leo ra vù vù.

Thiếu phụ cùng lúc đó cũng vận hết tất cả mười hai thành công lực vô thanh song côn, quăng một đầu côn ra chống đỡ kịch liệt.

Hai thứ binh khí giao kích trên cao, ầm một tiếng! Thanh âm vang vọng ra xa nghe như sấm động trời quang. Tuy nhiên ngay sau đó sợi dây leo trong tay Dương Tiêu Phong quấn luôn lấy đầu côn của nàng. Và thừa lúc nàng còn đang ngỡ ngàng chàng liền thu tay về, giật mạnh một cái, song nhị khúc côn tuột khỏi bàn tay thiếu phụ.

Dương Tiêu Phong đoạt lấy được binh khí rồi, lại tiếp tục vung thẳng sợi dây leo ra với ý định muốn trói nàng lại.

Thiếu phụ bị mất đi binh khí, còn đang lóng ngóng, chợt phát hiện sợi dây leo quất tới. Muốn tránh né cũng không kịp nữa, nàng bị chính binh khí của nàng mắc vào sợi dây cứng như sắt đập “bình” một tiếng vào bả vai, lập tức té nhào xuống đất.

Nàng còn chưa hoàn hồn thì Dương Tiêu Phong tiến lại gần.

- Dừng bước! Bằng không cô ấy chết ngay!

Có tiếng ai đó la to lên, Hàm Trường cùng nhiều người đồ đệ của y cũng giật nẩy mình quay đầu ra sau nhìn, thấy Nữ Thần Y đang bị một người trung niên khống chế, một cây chủy thủ đặt ngay cổ họng nàng. Hai mắt người đó lộ ra sát khí lạnh lùng.

Thanh âm lanh lảnh ấy cũng làm cho Dương Tiêu Phong và thiếu phụ nhanh chóng chú ý.

Và kèm theo tiếng thét chói tai đó là giọng cảnh cáo đầy đe dọa:

- Cây dao trong tay ta không có mắt đâu à! Ngươi buông tha tổng đà chủ của ta ngay! Nếu không ta cắt đứt cuống họng cô ấy!

Từ thế ưu chuyển sang thế bại, nhưng thật sự ra thì… Dương Tiêu Phong lúc nãy định đi đến đỡ thiếu phụ đứng dậy mà thôi, chứ đâu muốn làm gì nàng, nhưng chàng vừa mới tiến lên ba bước thì thiếu phụ đã gượng đau mà mau chóng bật dậy rồi.

Dương Tiêu Phong nghe người trung niên đó hăm dọa thế, sợ hắn sẽ làm phương hại Nữ Thần Y, liền nói:

- Này! Vị huynh đài kia, huynh cầm dao cho chắc một chút, nên cẩn thận một chút đó, đừng làm cô ấy bị thương!

Nói rồi e tánh mạng Nữ Thần Y có bề nguy ngập, Dương Tiêu Phong long mắt nhìn sang Hàm Trường. Lửa giận bốc lên phừng phừng trong tâm, chàng giơ tay chỉ mặt Hàm Trường nói:

- Họ Hàm kia! Ngươi quả là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, uy hiếp một cô gái không sức lực đánh trả. Thế sao lúc nãy lại hứa với ta là thả cô ấy đi?

- Ta…

Hàm Trường mấp máy môi định phản bác chi đó, lại nghe Dương Tiêu Phong nói:

- Thật uổng công ngươi là một nam tử Hán đại trượng phu, ngươi tàn nhẫn lắm! Ngươi bất chấp quy củ giang hồ, hạ độc thủ cả với kẻ bất lực!

- Ta… - Hàm Trường đối với hành động của người trung niên kia có hơi bất ngờ, lại tiếp tục lắp bắp.

Trong khi Hàm Trường không biết đối đáp thế nào thì thiếu phụ giật phắt cây côn trong tay Dương Tiêu Phong đi. Nàng biết tiên cơ đến rồi nên nhất định phải chiếm lại ưu thế, tức khắc nhún chân một cái phóng tới chỗ người trung niên kia và Nữ Thần Y đang đứng. Vốn là không muốn làm Nữ Thần Y bị thương thật nhưng vừa nghĩ tới năm xưa Dương Tiêu Phong cũng đối với người nàng yêu mến như vậy, nàng liền đón lấy cây dao trong tay người trung niên, hít một hơi sâu vào, lấy hết dũng khí và nói:

- Bây giờ cô ấy đang ở trong tay ta rồi, ta nói cái gì, tên cẩu quan ngươi nhất định phải nghe theo!

Bị đối phương bức càn, Dương Tiêu Phong tức tối siết chặt sợi dây leo trong lòng bàn tay, tiến tới một bước và yêu cầu:

- Thả cô ấy ra!

Thiếu phụ kéo tay Nữ Thần Y, cả hai bước lui một bước, nói:

- Ngươi đứng yên lại đó, tên cẩu quan, còn dám bước thêm bước nữa ta giết cô ấy chết ngay!

Nàng nói rồi, thấy Dương Tiêu Phong vẫn dợm chân có ý định cất bước tiến lên, liền nheo mắt hỏi:

- Ngươi nỡ lòng để người ngươi yêu chết trước mặt ngươi sao?

Hỏi xong, thiếu phụ dùng dao cắt đứt lìa đi một lọn tóc của Nữ Thần Y, để nhúm tóc đó rơi lả tả xuống đất. Nàng vừa hành động thì thấy rõ gương mặt Dương Tiêu Phong ra chiều xót xa lắm, mới nhếch môi khinh thị, chế giễu hỏi luôn:

- Ngươi đau lòng à?

Hết sức hãi hùng, mồ hôi đổ ra ướt cả thân thể như tắm, Dương Tiêu Phong cao mày hỏi giật:

- Thật ra các người muốn gì?

Thiếu phụ nghe đối phương xuống giọng hỏi vậy, biết nàng đã chiếm được thượng phong, liền hạ một mệnh lệnh:

- Ngươi vứt bỏ binh khí xuống đi, ta thả cô ấy ra!

Nói đoạn nàng tiếp lời:

- Hôm nay ngươi đã bị bao vây rồi, chỉ có thể bỏ binh khí xuống và nghe theo mệnh lệnh của ta thôi, chứ nếu có muốn làm gì ngu ngốc, ta khuyên ngươi tốt nhất nên bỏ ý định đó đi!

Nữ Thần Y nghe thiếu phụ nêu ra yêu cầu vậy đoán rằng đối phương chắc muốn song đả hợp đấu đây. “Ả nữ nhân này cùng với Hàm Trường, chắc hai người họ muốn hai chọi một, một người cầm kiếm, một người cầm côn, chia ra hai đường tả hữu tấn công chàng…”

Đồng với suy đoán ấy nàng nhìn Dương Tiêu Phong bảo:

- Đừng nghe theo lời bọn họ, vương gia! Là cái bẫy đó, xin ngài đừng tin!

Nhưng Dương Tiêu Phong không thể không làm theo được, chàng trừng mắt nhìn thiếu phụ vài giây, trong lòng đa nghi Tào Tháo. Nếu thiếu phụ giữ lời thì tốt, chỉ cần Nữ Thần Y được bình an chàng có làm gì cũng không chối từ.

Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong bỏ sợi dây leo trong tay rơi xuống đất, nói:

- Nếu đây là ân oán giữa chúng ta thì để chúng ta tự giải quyết, đừng gây tổn hại đến người vô tội…

- Khỏi cần nhiều lời! - Thiếu phụ chen giọng cắt ngang - Mau bỏ binh khí xuống đi, là ta nói binh khí đang mang theo trong mình ngươi đó!

Và lo sợ đối phương không chịu làm theo lời mình, nàng gằn giọng nói thêm:

- Tài ném phi đao của các hạ, chúng tôi đã lãnh giáo rồi, hãy quăng bỏ phi đao đi, chúng tôi sẽ để cô ấy toàn mạng rời đi, quyết không gây khó dễ cho một người con gái yếu đuối!

Dương Tiêu Phong nghe thiếu phụ bảo vậy, bấy giờ mới sực hiểu thiếu phụ không phải ám chỉ sợi dây leo trong tay chàng. Chàng ngoan ngoãn lấy túi đựng phi đao và phi tiêu ra ném xuống đất, miệng hỏi dồn dập:

- Thế nào? Ta bỏ binh khí xuống rồi đó, cô để cô ấy đi đi!

Thiếu phụ gật gù, trong lòng đắc thắng lắm, nhưng vẫn chưa có ý định tha Nữ Thần Y đi, tiếp tục ra lệnh:

- Đá qua đây!

Dương Tiêu Phong nhanh nhẹn co chân đá chiếc túi vải qua.

Thiếu phụ hất đầu ra hiệu cho một người đệ tử Phong Võ môn nhặt lấy mang đi cất.

Nữ Thần Y không tin vào mắt nàng, lệ bắt đầu trào ra hai khóe mi, nàng vừa khóc vừa nói:

- Vương gia, xin ngài đừng ném bỏ binh khí mà, là cái bẫy đó! Đừng có tin lời bọn họ…

Nói rồi nàng nức nở nói thêm:

- Vương gia, ngài mau rời đi đi, đừng vì nô tì mà làm theo lời ai cả! Bọn họ là những kẻ không biết giữ lời hứa đâu, cục diện này không còn hy vọng xoay chiều nữa đâu. Ngài cứ đi đi, bỏ mặt nô tì với bọn chúng, để cho chúng tự tiện giết nô tì đi...

- Câm miệng, tiện nhân! - Thiếu phụ khẽ nạt Nữ Thần Y một tiếng, rồi quay nhìn Dương Tiêu Phong, đanh giọng nói - Ngươi quỳ xuống cho ta!

Thiếu phụ nói rồi phất tay một cái ra hiệu cho những người đệ tử của Phong Võ môn tản ra thành hai hàng. Dương Tiêu Phong thấy vậy, nhủ lòng lúc nãy Hàm Trường cũng chính miệng hứa với chàng như thế, nhưng sau đó hắn lại nuốt lời… Ngặt một nỗi, hiện thời tính mạng của Nữ Thần Y đang bị đe dọa, chàng đành phải chấp nhận mọi điều kiện, bất kể là địch có sai bảo thế nào chàng nhất định phải làm theo.

Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong quyết định dẹp bỏ thể diện đi, cái gì là danh hiệu anh hùng cái thế, cái gì là võ lâm sùng bái, võ nghệ thuộc hàng cửu ngũ chi tôn, tất cả cũng bất quá chỉ giống như là mây gió thoáng bay qua trước mắt.

Vì thế mà sau mươi giây chau mày ngó thiếu phụ chằm chằm, Dương Tiêu Phong cũng quỳ xuống.

Nữ Thần Y thấy vậy xót xa vô cùng, hai mắt nàng khép lại, lệ theo khóe mi thành từng giọt chảy ra. Nàng tự bảo lòng từ trước tới nay nàng chưa từng thấy chàng bị ai sai khiến hoặc là bị ai làm nhục như vầy.

Về phần Dương Tiêu Phong tưởng sau khi chàng quỳ xuống rồi thì thiếu phụ kia sẽ giữ lời mà thả Nữ Thần Y đi, nhưng vô ích, vòng vây vừa tản ra liền khép lại chặt chẽ kín đáo hơn.

Thiếu phụ cao giọng nói:

- Ngoan lắm! Nhưng trước khi ta tha cô ấy ngươi phải chịu lãnh một ngàn trượng mà không gục ngã mới được.

Nữ Thần Y lắc đầu quầy quậy hãi hùng nói:

- Xin đừng…

- Câm miệng! – Thiếu phụ lại nạt ngang – Coi chừng ta cắt cái lưỡi của cô ra đem xào với gan lợn bây giờ!

Rồi quay sang Dương Tiêu Phong, thiếu phụ nhếch môi cười lạnh, khinh khỉnh hỏi:

- Thế nào? Ngươi nhắm ngươi có chịu nổi không?

- Xin đừng mà… – Nữ Thần Y không sợ bị cắt lưỡi, tiếp tục van nài.

Thiếu phụ phớt lờ thanh âm van xin nghe đến não lòng, nàng hỏi rồi, hất đầu bảo bốn người đệ tử tâm đắc nhất của nàng tiến lên.

Bốn người đệ tử thân vận y phục màu trắng, eo thắt đai đen, tướng tá chắc nịch hệt như mấy ông thần hộ pháp tay cầm lăm lăm khúc trượng chậm rãi tiến đến vây Dương Tiêu Phong vào giữa.

Nữ Thần Y không dám nhìn cảnh chàng sắp bị hành hung, vội quay mặt đi, trong khi đó Dương Tiêu Phong gật đầu nạp mạng:

- Đánh đi! – Chàng nói gọn.

Người trung niên đứng gần đấy đếm “một,” đòn roi đánh xuống. Binh một tiếng, hắn lại đếm “hai…”

Dương Tiêu Phong quỳ gối tại chỗ liên tục chịu đòn, răng cắn chặt lấy vành môi đến rớm máu, nhưng tuyệt nhiên không rên rỉ, cũng chẳng hề kêu đau. Mới ban đầu, chàng theo phản xạ tự nhiên gồng mình chịu trận.

Thiếu phụ loáng thoáng thấy gân tay chàng nổi lên, biết chàng đang vận nội công để hộ thể liền tức giận nói:

- Đồ ma giáo! Ngươi không được vận khí công, hãy thả lỏng chân khí ra!

Dương Tiêu Phong đúng là đang vận nội công Cửu Long Giá Lâm để làm giảm bớt cơn đau đớn thật, cái cơn đau xuất phát từ trên vai đang lan dần xuống thắt lưng chàng. Giờ nghe thiếu phụ bảo vậy, chàng lập tức thả lỏng thân thể ra, đôi tay buông thỏng xuống hai bên hông. Cửu Long Giá Lâm là một thể loại công phu luyện tập sức chịu đựng, giống như là Qui Bối Công của phái Thiếu Lâm. Môn sinh luyện tập môn này chủ yếu là để khiến cho vùng lưng, vai, bụng và hai bên thắt lưng được cứng như thép nguội để có thể chịu được vật rắn chắc như búa tạ nện vào.

Gần một khắc sau, người trung niên chỉ mới đếm tới số hai trăm chín mươi chín.

Dương Tiêu Phong thay đổi thần sắc đáng sợ, hai vai rung rẫy, toàn thân chàng mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả y phục. Rồi chàng khẽ nhăn mặt, tỏ vẻ như đang oằn oại trong trận đòn roi, khiến cho ai nhìn thấy cũng tưởng chừng chàng không đủ sức chịu đựng nổi cơn đau nữa.

Người trung niên đếm đến bốn trăm rưỡi. Lưng đẫm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt, trông Dương Tiêu Phong không còn cầm cự được bao lâu nữa. Nữ Thần Y lén nhìn, thấy cảnh này, khoé mắt nàng liên tục ứa lệ, đôi môi mấp máy. Thiếu phụ ghé sát tai vào miệng nàng. Nữ Thần Y khóc lóc đến chẳng còn có thể thốt nên lời được, nàng thều thào một câu hầu như câm lặng:

- Ta xin cô nương làm ơn bảo họ dừng tay đi…

- Nói chơi! – Thiếu phụ cười lên thành tiếng, ngắt lời nàng, giọng nói vang lên chứa đầy rẫy thanh âm chế giễu.

Trong một lần đòn gậy giáng xuống, Dương Tiêu Phong cắn môi đến bật máu, mồ hôi đổ ra từng hạt lớn. Chàng suýt gục xuống đất, song kịp thời chống tay lên mặt đất làm điểm tựa để gượng dậy. Chàng tự biết bản thân chàng đang bị tiêu hao rất nhiều chân khí quan trọng nhưng quyết không để cho sức lực hoàn toàn kiệt quệ. Thiếu phụ đã nói nếu chàng chịu được một ngàn trượng mà không quỵ ngã sẽ thả Nữ Thần Y đi.

Ở cách đó vài chục bước chân, đứng chếch sau lưng Nữ Thần Y, thiếu phụ giương mắt nhìn, hai mắt nàng trắng dã vô cảm, song khi nàng ngó thấy Dương Tiêu Phong vẫn không chịu thua, vẫn ráng cầm cự được đến gần năm trăm đòn cũng phải thầm khen “khá lắm,” rồi nhếch môi cười. Phía đằng kia Hàm Trường không phản ứng gì nhiều, chỉ thở dài và khẽ lắc đầu.

Tứ bề đệ tử Phong Võ môn cũng hoàn toàn nín lặng.

Thời khắc chầm chậm trôi qua.

“Bốn trăm tám mươi chín… bốn trăm chín mươi…” tiếng của người trung niên không ngừng vang lên.

Mà đúng là Dương Tiêu Phong sở hữu công phu hàm súc quá thâm hậu thật, chừng như tiềm lực nhiệm màu phát sinh nơi người chàng. Đám đệ tử đang hành hung chàng toàn là do thiếu phụ đích thân lựa chọn ra, họ toàn là những người đồ đệ tâm đắc nhất, hẳn nhiên là phải có võ công phi thường. Và bởi vì thế lực đả thương đương nhiên cũng phải lớn hơn người bình thường khác. Thêm vào đó mấy khúc trượng trong tay họ rất to, đòn đánh kèm theo dĩ nhiên rất mạnh.

Người trung niên đếm gần tới bảy trăm, trên lưng Dương Tiêu Phong da thịt đã rách toét ra tự khi nào. Chàng bị thương thì tất nhiên là máu chảy. Thương thế càng nặng thì máu chảy càng nhiều. Máu đã nhuộm đỏ những mảnh vải còn dính lại trên mình chàng. Máu hòa với mồ hôi chàng, tuôn như một dòng nước, một thứ nước hồng hồng loãng loãng chảy ròng ròng và ứ đọng thành vũng, chiếm trọn một khoảng đất bên trong vòng vây. Dương Tiêu Phong quỳ đó hứng trọn những ngón đòn như chẳng thể nào mạnh hơn, những ngón đòn mạnh khủng khiếp như búa thiên lôi liên miên giáng xuống. Máu của chàng chảy ra đến sắp sửa cạn dòng. Dáng vẻ xác xơ, mớ tóc rối bù, y phục rách rưới xốc xếch trông chàng chẳng khác nào một kẻ hành khất lang thang sống lây lất trên đường đời vô định. Mỗi một cử động của chàng là làm máu tươi bắn tung tóe lên không trung. Máu bắn đi song không thể ráo khô được bởi vì nó tiếp nối từ người chàng chảy ra và thắm ướt da thịt như cũ.

Nhìn chàng tơi tả như vậy, thì còn đâu cái phong độ hào hoa của một trang nam tử thuở nào đã từng làm rung động biết bao nhiêu con tim thiếu nữ nữa, và cũng không còn luôn cái dáng vẻ của một trang nam nhân anh tuấn đã từng là thần tượng của biết bao người con gái ở lứa tuổi xuân thì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.