Phù Ảnh Ám Hương

Chương 1: Chương 1




Tại Khuynh Nguyệt Cốc nơi Thục trung.

Tràn ngập rừng trúc rậm rạp là một mùi thơm nhẹ nhàng như hư như thực. Sâu trong rừng trúc có một trúc ốc tinh xảo mà thanh lịch nằm đối lưng với một thác nước nhỏ. Trong phòng, một thiếu niên tuyệt sắc ngâm mình trong dục dũng (thùng tắm) chứa đầy thảo dược nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, thiếu niên mở mắt ra, đó là một đôi mắt xinh đẹp bất phàm —— đôi con ngươi màu tím sẫm như hồ nước tĩnh lặng thật đúng là yêu diễm hoặc nhân (yêu mị mê hoặc nhân gian)!

Thiếu niên từ trong nước đứng dậy, tùy tay kéo quần áo mặc vào người. Ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, một nam nhân vận tử y, ngọc diện ngân ti (Mặt đẹp như ngọc, mái tóc màu bạc như tơ tằm), mang theo vẻ mặt bất mãn bước vào, liếc xéo thiếu niên xinh đẹp đã ngồi vào tháp thượng: “Tiểu Tư! Cho ta nhìn một chút có sao đâu? !”

Thiếu niên —— chính là Diệp Tư Ngâm ba năm trước đã bỏ trốn khỏi Phù Ảnh Các, bất dắc dĩ vô lực trừng mắt liếc người nọ một cái: “Sao lại có loại sư phụ trăm phương nghìn kế nhìn lén đồ đệ mình tắm rửa chứ? Tiệm Tuyết sao ngươi không quản hắn chặt một chút đi!”

“Quỷ y” Hoa Tiệm Tuyết đau đầu nhìn ái nhân (người yêu) của mình, trên gương mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta có thể quản được hắn sao.”

Diệp Tư Ngâm sửa sang lại y phục trên người mình, quyết định không tranh cãi với sư phụ của y——”Thánh thủ độc y” Hoa Tiệm Nguyệt nữa, đôi mắt nhìn thẳng hai người đứng cạnh cửa: “Trễ như thế rồi, lại có chuyện gì đây?”

Hoa Tiệm Nguyệt thấy y nghiêm túc, cũng dẹp đi vẻ mặt vô lại của mình, nghiêm mặt nói: “Tiểu Tư biết võ lâm đại hội là gì đúng không ?”

Diệp Tư Ngâm gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.”Chúng ta nhận được mật hàm của Thiếu Lâm phương trượng, ông ta sợ rằng lần đại hội này sẽ lại xuất hiện tình huống ngoài dự kiến như lần đại hội trước, nên nhờ chúng ta bí mật đến đó.”

Trong ba ngày diễn ra võ lâm đại hội tổ chức năm năm trước, có một gã Miêu Cương dược sư mưu tính lấy dược vật khống chế võ lâm quần hùng, dốc sức vì Phiên Vương Miêu Cương, may mắn lúc ấy được Hoa Tiệm Nguyệt, Hoa Tiệm Tuyết đi ngang qua cứu giúp, vì vậy Thiếu Lâm phương trượng mới gửi phong mật hàm này, nếu không chỉ dựa vào cái thanh danh “Thánh thủ độc y” nửa chính nửa tà, thì có vô số người chỉ muốn tránh xa, sao còn có kẻ nào thành tâm nhờ bọn họ giúp đỡ chứ.

Diệp Tư Ngâm gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Nên các người hy vọng ta đi thay?”

Hoa Tiệm Tuyết nói: “Chính xác. Tiểu Tư, mái tóc bạc của Tiệm Nguyệt quá nổi bật, chỉ sợ còn chưa đến được đại hội đã bị kẻ khác phát hiện hành tung. Cho nên. . . . . .”

“Được rồi, ta đi thay các người là được.” Diệp Tư Ngâm thoải mái gật đầu. Từ khi trốn khỏi Phù Ảnh các rồi đến Khuynh Nguyệt Cốc, y rất ít ra ngoài, hiện giờ ra ngoài tham quan một chút cũng không phải chuyện xấu. Nhưng không hiểu vì sao Hoa Tiệm Nguyệt, kẻ làm việc gì cũng dựa vào hứng thú của mình, lần này lại phá lệ quan tâm đến võ lâm đại hội như thế.

Ban đêm, Hoa Tiệm Tuyết ngồi trên nóc nhà nhìn lên những vì sao trải khắp bầu trời kia, bất đắc dĩ mở miệng, ôm chặt ái nhân trong lòng mình.”Nguyệt nhi, đưa y đến gặp người kia? Như thế có được không?”

“Sao lại không được? Nếu đã là duyên phận trời định, thì cho dù không có võ lâm đại hội lần này, cũng sẽ có cơ hội khác khiến họ gặp nhau. Mặc kệ, chúng ta ngắm sao đi, ngươi nói muốn ta dạy ngươi xem tinh tượng mà.”

“Được, được rồi. . . . . .”

Hết chính văn tiết tự chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.