CHƯƠNG 1
Lâm An, Vạn Diệp Lâu.
Mọi người đều biết Lâm An là địa bàn của Phù Ảnh Các, cơ hồ tất cả sản nghiệp trong thành đều thuộc về Phù Ảnh Các. Mà Vạn Diệp Lâu, chính là tửu lâu lớn nhất, xa hoa nhất của Lâm An thành. Ngày thường, đa số những người lui tới đây tụ hợp đều là quan viên triều đình, nhân sỹ giang hồ; mà võ lâm đại hội lại sắp diễn ra, nơi này lại càng thành nơi tụ hợp lý tưởng của hầu hết các nhân sỹ giang hồ tham dự võ lâm đại hội lần này.
Một thiếu niên dáng dấp thanh tú ngồi ở lầu hai, tựa người vào song cửa bên cạnh bàn, nhàn nhã uống một chén Bích Loa Xuân – một loại trà có thể nói là tốt nhất, không hề quan tâm đến sư ồn ào náo động chung quanh mình, chỉ có đôi đồng tử tím sẫm luôn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh. Thiếu niên này không phải ai khác mà chính là Diệp Tư Ngâm.
“Mấy năm trước võ lâm đại hội đều tiến hành ở Thiếu Lâm hoặc Nga Mi, sao năm nay lại chọn thành Lâm An này chứ? Nơi đây non xanh nứơc biếc, có chút nào giống với võ lâm sao.”
Bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy thu hút ánh mắt của thiếu niên. Diệp Tư Ngâm quay đầu lại, phát hiện một tiểu cô nương xinh đẹp vừa bước lên lầu hai. Tuổi tác cao lắm là mười lăm, một thân lam y, trong tay cầm một đôi song kiếm. Đi cùng nàng là một thanh niên ôn nhuận, nho nhã vận bạch y, phe phẩy thanh chiết phiến (Quạt), từ tốn nói: “Tiểu muội, bộ dạng ngươi hiện giờ giống đại tiểu thư của Huyền Du sơn trang sao ?”
Huyền Du sơn trang? Diệp Tư Ngâm suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của y quả thật có nơi này, hình như là một võ lâm thế gia mới xuất hiện gần đây, trang chủ là Huyền Du Nhiên, tuổi còn khá trẻ, ôn nhuận nho nhã, nhưng xuất thủ lại cực kì tàn nhẫn. Miêu Cương dược sư quấy rối võ lâm đại hội lần trước, sau khi bị Hoa Tiệm Nguyệt vạch trần, thì bị Huyền Du Nhiên áp giải về Huyền Du sơn trang, nghe nói một tháng sau, thi thể của dược sư bị phát hiện ở ngọn núi phía sau sơn trang, thi thể đã bị móc đi hai mắt, đầu lưỡi bị cắt mất, ngay cả hai tay, từ phần cổ tay trở đi cũng bị chém đứt, toàn thân trên dưới đều có dấu vết của việc từng bị thụ hình, tử trạng vô cùng thê thảm.
Diệp Tư Ngâm lén liếc mắt đánh giá nam tử ôn nhuận nho nhã kia. Chẳng lẽ đây chính là Huyền Du Nhiên?
“Gì chứ! ? Chúng ta vốn là võ lâm thế gia, ta học không nổi những thứ ‘tiếu bất lộ xỉ hành bất lộ túc’(Cười không lộ răng, đi không lộ chân. Một trong những biểu hiện của người con gái, đựơc xem là khuê môn tú nữ thời phong kiến) của bọn tiểu thư khuê các đó đâu!” Tiểu cô nương bất mãn oán giận , “Ngươi còn chưa nói với ta vì sao năm nay võ lâm đại hội lại tổ chức ở đây đấy!”
Thanh niên nhếch môi: “Lâm An là địa bản của Phù Ảnh Các, mấy năm gần đây thế lực của Phù Ảnh Các đã lớn đến nổi Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, những danh môn chính phái kia phải kinh hồn bạt vía. Vì muốn lôi kéo Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn nửa chính nửa tà về chính phái, nên võ lâm đại hội năm nay được tổ chức ở đây. Đã hiểu chưa, tiểu muội ngốc?”
Tiểu cô nương trừng lớn đôi mắt của mình: “Diệp Thiên Hàn? Chính là Diệp Thiên Hàn mà năm đó giang hồ đệ nhất mỹ nhân không tiếc hủy đi thanh danh của mình cũng muốn được gả cho hắn? !”
Diệp Tư Ngâm nhìn mọi người chung quanh, không ngoài dự kiến tất cả đều đồng loạt liếc mắt nhìn về phía người thanh niên —— Chuyện này tuy rằng đã trải qua mười lăm năm, nhưng đến giờ vẫn là điều cấm kỵ —— Ai cũng biết năm đó giang hồ đệ nhất mỹ nhân – Âu Dương Huyên Huyên, thiên kim của võ lâm minh chủ chỉ vì muốn gả cho Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn năm đó vừa tròn mười lăm, mà không tiếc hạ độc hắn cầu một đêm ân ái, không ngờ sau đêm đó, Diệp Thiên Hàn nổi cơn thịnh nộ tống nàng ta vào thiên viện trong Phù Ảnh Các, Âu Dương thế gia cũng bởi vì điều tiếng thế gian mà bỏ mặc không quan tâm, tùy ý Diệp Thiên Hàn xử trí đại tiểu thư của mình. Mười tháng sau Âu Dương Huyên Huyên hạ sinh một hài tử, đặt tên Diệp Tư Ngâm ——Một hài tử không được Diệp Thiên Hàn thừa nhận. Diệp Tư Ngâm từ nhỏ ở Phù Ảnh Các chịu đủ mọi ánh mắt ghẻ lạnh, thờ ơ, đến cuối cùng vì không thể chịu nổi mà nhảy sông tự sát. Đúng vào lúc đó Trầm Mộ nhập hồn vào thân thể này. Một hài tử mười hai tuổi buộc phải chọn cách nhảy sông tự sát để giải thoát, thật không biết là nên nói nó quá can đảm hay nên nói nó quá yếu đuối đây.
Còn không để Diệp Tư Ngâm hảo hảo cảm thán một chút cho cái thân thế đáng xấu hổ của thân thể mà hiện tại mình đang chiếm dụng này, liền bị một thanh âm cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Huyền Trang chủ.” Thanh âm lãnh ngạnh làm mọi người không khỏi run lên.
Diệp Tư Ngâm nhìn huyền y nam từ vừa bước lên lầu theo sau là một đám tùy tùng, thật không biết người kia có thân phận thế nào, mà có thể khiến mọi người ở đây sợ hãi đến vậy.
Thanh niên —— Huyền Du sơn trang Trang chủ Huyền thản Du Nhiên nhanh chóng xoay người: “Tả hộ pháp đã lâu không gặp. Tiểu muội không hiểu lễ nghi, mong rằng Tả hộ pháp cùng Diệp Các chủ có thể rộng lòng tha thứ.” Diệp Tư Ngâm đã rõ. Huyền y nam tử chính là trợ thủ đắc lực của Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn —— Tả hộ pháp Chiến Minh.
Chiến Minh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ lễ ôm quyền: “Huyền trang chủ nói quá lời, chỉ là. . . . . .”
Huyền Du Nhiên cười nói: “Tại hạ cam đoan với tả hộ pháp chuyện vửa rồi tuyệt đối không có lần thứ hai.”
“Vậy xin phiền Huyền Trang chủ. Trong lúc Huyền Trang chủ ở Vạn Diệp Lâu, mọi phí dụng đều sẽ do Phù Ảnh Các của chúng ta lo liệu. Tại hạ xin phép cáo từ trứơc.” Chiến Minh hành lễ, rồi mang theo tùy tùng rời đi.
Thấy Chiến Minh rời đi, mọi người mới thở ra nhẹ nhõm, đồng thời cũng hiểu được thiếu niên có vẻ ngoài bình thường kia lại có một lai lịch lại không hề bình thường chút nào.
“Chúng ta vẫn chưa tìm được chỗ ngồi, ca, làm sao bây giờ?” Huyền đại tiểu thư không hề bị việc vừa rồi ảnh hưởng. Trong cảm nhận của nàng, Tả hộ pháp của Phù Ảnh Các là cái gì chứ, hẳn nhiên là phải thua xa đại ca của nàng rồi.
Huyền Du Nhiên nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt sắc bén giấu sau vẻ ngoài ôn nhu kia, nhắm trúng một cái bàn chỉ có một vị thiếu niên ngồi.
“Vị công tử này, chúng ta có thể ngồi ở đây được không?”
Diệp Tư Ngâm im lặng không nói, lại nghĩ đến thân phận của đối phương, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Tại hạ Huyền Du Nhiên, đây là xá muội Huyền Du Cầm. Xin hỏi vị công tử này là. . . . . .” Huyền Du Nhiên nhìn gương mặt thiếu niên có thể miễn cưỡng xưng là thanh tú, lại hoàn toàn khác biệt với đôi mắt xinh đẹp kia, vì thế mới lên tiếng hỏi.
“Tại hạ Ân Tư Diệp.” Diệp Tư Ngâm đáp lễ nói, trong lòng lại cực kì phiền não —— cho dù dùng nhân bì diện cụ tinh xảo không tìm ra chút sơ hở nào đội lên mặt mình, lại thủy chung không thể che lấp được đôi mắt màu tím đặc biệt này.
“Ân công tử đến đây là để tham dự võ lâm đại hội lần này? Nhưng nhìn mặt công tử rất lạ. . . . . . Không biết công tử là truyền nhân của môn phái nào?” Huyền Du Nhiên tiếp tục truy vấn.
Diệp Tư Ngâm hơi nhíu mi: “Chỉ là một hạng người vô danh tiểu tốt, ta nghĩ Huyền Trang chủ chắc chắn chưa bao giờ nghe đến, vậy nên vẫn là không cần làm bẩn tai Trang chủ.” Y chưa muốn bại lộ thân phận sớm vậy. Nếu để người khác biết mình là đệ tử của “Thánh thủ độc y” Hoa Tiệm Nguyệt, không nói đến việc đám người của Thiếu Lâm phương trượng nhất định sẽ đến đây, chỉ cần lấy cá tính của Tiệm Nguyệt mà nói, sợ là đắc tội không ít người trong chốn võ lâm a, đến lúc đó cừu gia tìm đến tận cửa thì thật không tốt chút nào.
Huyền Du Nhiên thấy y có ý dấu giếm, nên thức thời không tiếp tục truy vấn. Nhưng việc y cố ý giấu diếm lại bị Huyền đại tiểu thư bất mãn : “Uy, ta còn chưa bao giờ gặp được ai to gan như ngươi, cư nhiên dám vô lễ với đại ca ta đến vậy!”
“Du Cầm!”
“Đó là sự thật mà! Đã không biết từ đâu đến, còn dám nói chuyện với ngươi như vậy, rõ ràng là y khinh thường Huyền Du sơn trang chúng ta mà!” Huyển Du Cầm nũng nịu làm ồn .
“Tại hạ xin phép trở về phòng trước, hai vị sau này gặp lại.” Diệp Tư Ngâm nhíu mi, đứng dậy hành lễ cáo từ.
“Ân công tử! Xá muội không hiểu quy củ, mong công tử thứ lỗi.” Huyền Du Nhiên trừng mắt liếc muội muội của mình một cái. Huyền Du Cầm lập tức cúi đầu —— đại ca hình như giận thật rồi
“Huyền Trang chủ không cần đa lễ. Đúng như lệnh muội nói, tại hạ thân phận thấp kém, thật sự không dám nhận phần hậu lễ (ở đây không chỉ phần lễ vật có giá trị mà chỉ những lởi nói khách sáo, lễ tiết của Huyền Du Nhiên)này của Huyền Trang chủ, cáo từ.” Diệp Tư Ngâm không đợi đối phương mở miệng lần nữa, đã xoay người bỏ đi.
Huyền Du Nhiên nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Diệp Tư Ngâm, giữa dôi mắt sắc bén hiện lên một tia sang quỷ dị—— thật sự là một thiếu niên thú vị mà.
Hết chính văn đệ nhất chương