Phù Ảnh Ám Hương

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG 51

“Hoàng huynh, ta muốn nam nhân đó.”Trong biệt quán, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của Miêu Cương trưởng công chúa Dao Hàm, tràn đầy thần sắc muốn được người nọ.

Kình Thương lau bội kiếm của mình, lạnh lùng nói: “Diệp Thiên Hàn là người thế nào, ngươi không phải không biết, nào phải ngươi nói muốn là sẽ được?”

Dao Hàm không phục, vừa định phản bác, rồi lại nghe Kình Thương nói: ” nếu ngươi thực sự có năng lực trở thành thê tử của Diệp Thiên Hàn, ngươi Dao Hàm trưởng công chúa trong quốc sử của Miêu Cương quốc ta, sẽ không chỉ là một trưởng công chứa .”

Dao Hàm nhìn hoàng huynh, trong mắt lóe lên một tia tính kế, suy nghĩ một lát, nhân tiện nói: “Hoàng huynh, ta muốn ngươi giúp ta. Ta nhất định phải có được nam nhân đó.”

“Nga?”Nhìn muội muội từ nhỏ lòng dạ thâm hậu thậm chí không giống một nữ nhân lộ ra vẻ mặt này, Kình Thương liền biết nàng hứng thú thế nào với Diệp Thiên Hàn. Vì thế liền gật đầu đáp ứng.

Trong ngự thư phòng, tràn ngập không khí khẩn trương đáng sợ.

Trong nghênh phong yến cho Miêu Cương phiên vương cùng trưởng công chúa, thân vương Diệp Thiên Hàn công nhiên chống đối hoàng đế, phất tay bỏ đi, mà hoàng đế thế nhưng bị dọa đến mức ngồi trên long ỷ không dám cử động. Tin tức làm kẻ khác buồn cười này chỉ một chốc đã truyền khắp đầu đường cuối ngỏ trong kinh thành. Nháy mắt, có rất nhiều lời đồn đãi không biết từ đâu mà đến, mà hài đồng đầu đường, lại sửa thành các loại đồng dao, đại ý không ngoài hoàng đế ngu ngốc vô năng, giang sơn sắp đổi chủ vân vân. Không quá một ngày, mấy loại ngôn loạn này liền vào tai Lí Huyền.

“Hoàng Thượng, thân vương điện hạ lần này hành động có thể nói là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời. Thần nghĩ, nhất định phải nghiêm trị mới có thể tuyệt hậu hoạn.”Mở miệng vẫn như cũ là tả tướng.

“Tả tướng nói rất hữu lý. Hoàng Thượng, nếu cứ để mặc hắn gây ra tội ác tày trời như thế rồi thôi, thì hoàng uy còn đâu a!”Một quan viên khác phụ họa nói.

Lí Huyền ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm.

Vì chuyện nghênh phong yến lần này, Kình Thương đã rất tức giận, truyền ra tin Trung Nguyên vương triều thất lễ với đường đường Miêu Cương phiên vương cùng trưởng công chúa, còn có ý vũ nhục Miêu Cương đệ nhất mỹ nhân trưởng công chúa Dao Hàm mà Miêu Cương dân chúng kính yêu, mãnh liệt yêu cầu trừng phạt Diệp Thiên Hàn.

Nhưng Diệp Thiên Hàn lại không phải người bình thường. Nếu chỉ đơn thuần là một thân vương, vậy thì dễ xử rồi, y theo quốc pháp, kháng chỉ bất tuân, dĩ hạ phạm thượng, lại thêm lệnh triều đình có nguy cơ bị ngoại địch xâm lấn, cũng đủ khép hắn vào tử tội ; nhưng Diệp Thiên Hàn không phải chỉ là một thân vương, hắn còn là Phù Ảnh Các Các chủ tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm. Theo lão nhiều năm tra xét, Phù Ảnh Các thậm chí nắm giữ nửa võ lâm. Trong giang hồ tài ba nhân sĩ rất nhiều, đa phần lại không chịu cho triều đình sử dụng, nhưng lại nguyện đầu phục Diệp Thiên Hàn. Nếu những người này liên hợp, sợ là triều đình rung chuyển, dân tâm bất ổn, đến cuối cùng, long ỷ của lão, chỉ sợ ngồi không xong. Nhưng nếu không xử trí Diệp Thiên Hàn, làm hoàng đế như lão, chẳng phải là sẽ trở thành trò cười cho người trong thiên hạ? Còn cả Miêu Cương phiên vương cùng trưởng công chúa kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó Miêu Cương đại quân tiếp cận, sẽ không tránh khỏi chuyện sứt đầu mẻ trán. Diệp Thiên Hàn nhất định phải trừ. Mười mấy năm qua, lão hết lòng lo lắng chính là vì mầm tai họa này. Rồi lão lại phát hiện Diệp Thiên Hàn cùng thái tử Lí Ân có qua lại, đây lại càng trở thành đại họa trong lòng lão.

Lí Huyền trong lòng suy nghĩ, trong mắt đầy vẻ âm trầm. Không bằng, tiên phát chế nhân. . . . . .

“Tả tướng nói có lý. Trình Tẫn.”Lí Huyền nói.

Trình Tẫn lập tức bước ra khỏi hàng: “Có vi thần.”

Lí Huyền trầm giọng nói: “Truyền trẫm ý chỉ, thân vương Diệp Thiên Hàn bất thức đại thể (không coi trọng đại cuộc), dĩ hạ phạm thượng, kháng thánh mệnh, lập tức bắt giam vào thiên lao.”

“Vi thần tuân chỉ.”Trình Tẫn quỳ xuống nói. Đầu cuối xuống, khiến người ta không thấy được một mạt cười trong phóng trên mặt hắn.

Thân vương phủ

Cấm quân lĩnh mệnh, lập tức bao vây thân vương phủ. Trình Tẫn cầm thánh chỉ trong tay, đi đến trước mặt Diệp Thiên Hàn.

Diệp Thiên Hàn một thân tuyết bạch y sam, khoanh tay mà đứng, mắt lạnh nhìn thấy cấm quân chuyển động.

Trình Tẫn tuyên đọc thánh chỉ xong, lập tức có hai cấm quân tiến lên, muốn chế trụ vị thân vương điện hạ này.

“Làm càn!”Chiến Minh quát, rút kiếm hộ trước người Diệp Thiên Hàn. Đám cấm quân ỷ thế hiếp người này, không có tư cách phiền chủ tử động thủ.

“Người làm càn là ngươi!”Một cấm quan cả giận nói, “Chúng ta là phụng mệnh Hoàng Thượng, ai dám can cả gan chống lại chúng ta, đồng tội luận xử!”Nói xong liền rút lợi kiếm bên hông ra, đâm thẳng vào mặt Chiến Minh. Bọn họ đã sớm không vừa mắt thân vương điện hạ cùng hai tên người hầu của hắn. Vô quyền vô thế, có tư cách gì mà kêu gào trước mặt cấm quan bọn họ chứ! Quả nhiên, không quá mấy ngày, liền bị Hoàng Thượng bắt được nhược điểm, ấn tội luận xử. Mà đám chủ tớ này, thế nhưng còn kiêu ngạo như vậy, thật hết thuốc chữa!

Chiến Minh lạnh lùng cười, nhìn mũi kiếm phiếm hàn quang trước mặt, lấy hai ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy: “Chỉ bằng ngươi, cũng muốn động thủ với chủ tử nhà ta?”

Cấm quân kia muốn rút kiếm về cho tên thị vệ to gan lớn mật này một chút giáo huấn, nào ngờ, vô luận như thế nào cũng rút không được! hai ngón tay nhìn như nhẹ nhàng kia, kì thực lại kẹp chặt mũi kiếm, lệnh cấm quân không thể động đậy. Cuối cùng, người nọ bay lên một cước, muốn bất ngờ tránh thoát khống chế của Chiến Minh, nào ngờ Chiến Minh đã sớm phát hiện động tác, chỉ hơi tránh ra, hai ngón tay dùng một sức một chút, mũi kiếm lẳng lặng gãy đôi. Cùng với tiếng kim chúc rơi xuống đất, cấm quân cũng bị nội lực đánh bay, rơi mạnh xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.

“Phản , phản ! Người đâu!”Một cấm quân khác thấy thế, cao giọng quát. Nháy mắt, mười mấy tên cấm vệ quân một thân áo giáp ngân bạch vây quanh Diệp Thiên Hàn cùng Chiến Minh.

“Dừng tay!”Đang lúc song phương giằng co, một giọng nữ yêu mỵ đánh vỡ cục diện bế tắc.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy nữ tử xinh đẹp phi thường một thân xanh biếc đi vào. Theo sau nàng còn có mười mấy tên võ sỹ cùng tỳ nữ mặc y phục Miêu Cương.

Trình Tẫn thấy thế, tiến lên hành lễ: “Kiến quá trưởng công chúa.”

Dao Hàm nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Bản công chúa phụng thánh chỉ hoàng đế các ngươi mà đến, thân vương điện hạ sẽ là Phò mã của Miêu Cương ta. Còn không mau lui ra! ?”

Mọi người không biết nên làm sao cho phải, Trình Tẫn cũng ngẩn người: “Công chúa, ngài nói cái gì?”Đây là chuyện gì? Một khắc trước còn nói Miêu Cương phiên vương cùng trưởng công chúa tức giận phi thường, muốn ấn tội luận xử chủ tử, sao một khắc lại sửa thành Phò mã tương lai của Miêu Cương?

Dao Hàm duỗi tay, tỳ nữ phía sau lập tức lấy một quyển thánh chỉ minh hoàng sắc, đưa cho Trình Tẫn: “Xem xong rồi liền cút đi.”

Trình Tẫn tiếp nhận thánh chỉ nhìn qua loa, đích thật là như Dao Hàm nói, phải tứ hôn cho Dao Hàm cùng Diệp Thiên Hàn, không xét chuyện Diệp Thiên Hàn vô lễ. Ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Diệp Thiên Hàn, thấy chủ tử ý bảo mình rời đi, liền quỳ xuống nói: “Thân vương điện hạ, vi thần đắc tội .”Nói xong đứng dâỵ nhìn cấm quân nói “Còn không mau thỉnh tội với thân vương điện hạ? !”

Chúng cấm vệ quân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhất tề quỳ xuống thỉnh tội, sau đó tan đi.

Trong viện chỉ còn lại Diệp Thiên Hàn Chiến Minh, cùng với Dao Hàm và đám võ sĩ tỳ nữ Miêu Cương sau nàng.

“Thân vương điện hạ đã bị kinh hách rồi.”Dao Hàm nhẹ nhàng bước đến trước mặt Diệp Thiên Hàn, hơi cúi người nói. Trên mặt là xinh đẹp hoàn toàn bất đồng với vẻ lãnh khốc vừa rồi. Nhìn kỹ mắt nàng, không phải nâu đen như người Trung Nguyên, mà là xanh thẫm tinh thuần, mang theo phong tình dị vực(nước khác) mê người.

Mắt tím thâm thúy không có chút cảm xúc nhìn nữ nhân trước mặt tao thủ lộng tư (lấy tay chải tóc, hình dung việc cố ra vẻ khoe khoang phong tình), không nói một câu. Hắn sao lại không nhìn ra vị”Trưởng công chúa”trước mắt này đang tính toán gì trong lòng chứ. Xem ra Miêu Cương trưởng công chúa này cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ thân phận khác hẳn nữ tử bình thương, còn lại không có gì bất đồng.

“Minh, tiễn khách.” Diệp Thiên Hàn nhìn Dao Hàm, phân phó xong, lập tức xoay người rời đi.

Nụ cười của Dao Hàm nháy mắt cương trên mặt, mà võ sĩ tỳ nữ phía sau nàng đã hiện lên thần sắc tức giận.

” Dao Hàm có chỗ nào đắc tội thân vương điện hạ sao? Cớ gì điện hạ đối đãi Dao Hàm như vậy?”Thanh âm xinh đẹp có thể nghe ra chút nghẹn ngào.

Diệp Thiên Hàn dừng cước bộ lại, vẫn chưa quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Bổn tọa nói qua, việc của bổn tọa, nào có chỗ cho người khác chen vào. Hoàng đế cùng ngươi là một sương tình nguyện, bổn tọa việc gì phải để ý tới.”Nói xong liền đi thẳng vào chủ viện.

Dao Hàm vặn vẹo khuôn mặt vốn xinh đẹp của mình, tức giận cả người phát run. Nàng là công chúa một nước, vậy mà phải ăn nói khép nép đến cầu một nam nhân thú nàng, mà nam nhân này, thế nhưng chỉ cho nàng một ánh mắt hàn băng cùng một bóng dáng lãnh ngạnh? ! Nàng Miêu Cương đệ nhất mỹ nhân lúc nào phải chịu vũ nhục như vậy! ? Huống chi làm một công chúa, ai dám can đảm vô lễ với nàng như thế? !

“Đứng lại!”Dao Hàm nũng nịu gầm lên, “Diệp Thiên Hàn, ngươi thật sự rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Uổng công bản công chúa coi trọng ngươi như thế, ngươi lại cư xử bằng thái độ này? ! Ngươi nghe cho ta, bản công chúa nếu có thể làm hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không tống ngươi vào thiên lao, cũng có bản lĩnh để lão phải nghiêm trị ngươi! Nói, ngươi rốt cuộc có muốn làm phò mã của bản công chúa không? !”

Diệp Thiên Hàn chưa trả lời, liền nghe được một thanh âm nhu hòa: “Hắn sẽ không làm Phò mã của ngươi.”

Thiếu niên như trước một thân bạch y, mái tóc dài được một cây lưu vân vũ nguyệt trâm vấn lên cao, gương mặt tinh xảo tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành không ai bì kịp.

“Ngươi là ai? Dám can đảm nói chuyện vô lễ với bản công chúa như thế? !”Dao Hàm nhìn gương mặt thiếu niên bảy phần tương tự Diệp Thiên Hàn, trong lòng đã đoán được. Trên mặt lại đen vài phần. Thiếu niên này, thật mỹ lệ, xinh đẹp làm cho người ta muốn hủy diệt y!

Thiếu niên đến cạnh Diệp Thiên Hàn, mắt tím trong suốt nhìn Dao Hàm, trong mắt mang theo ý cười.

Diệp Thiên Hàn mắt lạnh nhìn thiếu niên cạnh mình, không biết cái linh hồn không đầy đủ kia muốn làm gì.

Nhưng ngay sau đó, ra ngoài dự kiến của bất luận kẻ nào, thiếu niên lấy tư thái sét đánh không kịp bưng tai, ôm lấy cổ Diệp Thiên Hàn, dâng môi mình lên. . . . . .

“A! . . . . . .”

“Trời ạ ~”

“. . . . . .”

Tiếng kêu sợ hãi không ngừng cất lên, tất cả đều toát ra từ miệng của các tỳ nữ đi theo Dao Hàm. Mà Dao Hàm, chỉ trừng to đôi mắt xanh biếc của mình, không thể tin nhìn đôi phụ tử trước mắt đang ôm hôn, lần đầu nàng thấy tay chân mình lạnh thế này.

Vừa hôn xong, thiếu niên rời đi môi Diệp Thiên Hàn, cười nhìn Dao Hàm: “Hiểu chưa? Ta là nhi tử của hắn, cũng là. . . . . . ái nhân của hắn.”Mắt tím trong suốt tràn đầy ác ý.

” Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .”Dao Hàm lắc đầu, không thể tin được lần đầu mình coi trong một nam nhân, thế nhưng. . . . . . thế nhưng là đoạn tụ chi phích, hơn nữa, còn cùng thân sinh nhi tử của hắn có quan hệ không thể cho người khác biết thế này !

“Diệp Thiên Hàn. . . . . . Ngươi. . . . . . Bản công chúa nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Còn cả ngươi nữa, ngươi là tiện nhân đi câu dẫn ngay chính phụ thân của mình!”Dao Hàm cơ hồ muốn cắn nát răng mình, oán hận phun ra những lời độc địa, mang theo chúng thuộc hạ lòng đầy căm phẫn rời khỏi thân vương phủ.

“Chủ tử. . . . . .”Chiến Minh lo lắng nhìn Diệp Thiên Hàn cùng”Diệp Tư Ngâm”, không biết nên mở miệng thế nào.

“Vì sao?”Diệp Thiên Hàn lạnh lùng hỏi.

‘ Diệp Tư Ngâm’ cũng lạnh lùng cười, đôi mắt nguyên bản ấm áp đầy oán hận: “Bởi vì ta không chỉ muốn ngươi chết, còn muốn ngươi thân bại danh liệt. Nhưng người kia. . . . . .”Trong lòng bỗng nhiên đau buốt, ‘ Diệp Tư Ngâm’ ngừng một chút, biết linh thức kia có dị động, trên mặt lại lộ ra ý cười tàn nhẫn, “Y nghe được, cảm giác được, đang đau lòng nha.”

Mắt tím thâm thúy chợt nheo lại đến, nhìn thiếu niên, trong đó tràn đầy băng hàn.

“Ngươi không thể giết ta, cũng không nhẫn tâm thương tổn ta, bởi vì y đang ở trong thân thể này.”‘ Diệp Tư Ngâm’ chịu đựng đau lòng, tiếp tục nói, “Nếm thử thống khổ mà mẫu thân ta từng trải qua đi. Diệp Thiên Hàn, ta muốn ngươi hối hận, ta hận không thể tự tay giết ngươi.”

“Không. . . . . .”Trong lòng ngày càng kêu gào mãnh liệt, đau đớn trước ngực cũng càng lúc càng rõ ràng, ‘ Diệp Tư Ngâm’ đã kiên trì không được sắp té xuống đất.

“Ha hả, ta càng thống khổ, y cũng càng thống khổ.”Đau đến quỳ xuống đất, ‘ Diệp Tư Ngâm’ miễn cưỡng cười, trong đôi mắt tím là khoái ý điên cuồng sau khi trả thù.

“. . . . . .”Diệp Thiên Hàn nhíu chặt mi không nói gì cả.

Thiếu niên cuối cùng ngất, trước khi thân thể té xuống đất Diệp Thiên Hàn đã kịp ôm vào lòng. Khóc ý lóe lên trong chớp mắt kia, rốt cuộc là thuộc về Diệp Tư Ngâm’, hay là là thuộc về Ngâm nhi của hắn? . . . . . .

Hết chính văn đệ lục thập nhất chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.