CHƯƠNG 52
“Hàn. . . . . .”Thanh âm mềm mại khàn khàn chần chờ gọi. Nam nhân ngồi bên giường tựa hồ đã ngồi đó rất lâu.
Ngực vẫn lưu lại đau đớn, nhắc nhở y trước khi ngất, linh hồn kia đã làm gì.
Gần một tháng này, y không chỉ có thể thừa dịp người nọ ngủ say mà tỉnh lại, hơn nữa ngày thường cũng có thể cảm nhận những sự vật chuyện bên ngoài mà thân thể này trải qua, tựa hồ linh thức đang dần dần thức tỉnh hoàn toàn. Nhưng như cũ không thể hoàn toàn khống chế thân thể, bởi vậy mới không thể cản người nọ làm ra chuyện này, nói ra như những lời như vậy. . . . . .
Mắt tím trong suốt nhiễm đầy lo lắng vẻ, lệnh nam nhân bên giường đau lòng.
Ngã chén nước trà chậm rãi đút người vừa tỉnh lại từ cơn mê uống, Diệp Thiên Hàn lúc này mới ôm lấy y, ấn môi lên trán y: ” Không cần lo lắng.”
Diệp Tư Ngâm tựa vào trong lòng ái nhân, khẽ thở dài một hơi. Sao có thể không lo lắng chứ? Không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ sợ Miêu Cương công chúa kia đã truyền việc này ra ngoài . . . . . . Cứ việc sớm đã thoát khỏi bóng ma “Loạn luân”, trong lòng lại vẫn sợ hãi, việc này nếu thiên hạ đều biết, vậy những lời chửi rủa thóa mạo sẽ thi nhau mà đến, sẽ mang đến phiền toái cho Diệp Thiên Hàn. Hơn nữa còn là vào lúc quan trọng thế này, nếu vì vậy mà mất dân tâm, chỉ sợ có ảnh hưởng rất lớn đối với kế hoạch của họ cùng chuyện thái tử đăng cơ. . . . . .
Diệp Thiên Hàn mắt trầm xuống, hắn sao lại không biết người trong lòng đang nghĩ gì? Ngâm nhi của hắn thoạt nhìn đạm mạc như nước, không quan tâm đến cái gì, nhưng lại luôn đặt người y quan tâm ở vị trí quan trọng nhất. Lúc trước Diệp Tư Ngâm trọng thương hôn mê tỉnh lại, câu đầu tiên nói ra là ho đầu, hoàn toàn không hề để ý đến đám người Hoa Tiệm Nguyệt, Chiến Minh. Người ngoài chỉ sợ không phát hiện được, nhưng Diệp Thiên Hàn hiểu rõ tính tình Diệp Tư Ngâm sao có thể không nhận thấy khác thường. Đó cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu hắn đã hoài nghi linh hồn trong thân thể bấy giờ không phải là Ngâm nhi.
“Thánh chỉ đến ~ Diệp Thiên Hàn, Diệp Tư Ngâm tiếp chỉ ~”
Thanh âm không âm không dương sắc nhọn đánh vỡ không gian im lặng của hai người, Diệp Tư Ngâm hơi nhíu mi, từ trong lòng ái nhân đứng dậy. Rốt cục đến rồi sao? Dùng đến thánh chỉ, không biết lần này hoàng đế sẽ có hành động thế nào.
Diệp Thiên Hàn nheo phượng mâu lại, mắt tím thâm thúy đầy sát ý.
“Tiêu Thần.”
“Có thuộc hạ. Chủ nhân có gì phân phó?”Ngoài cửa quản gia trung tâm lập tức đáp lại.
“Truyền thư cho Lí Ân, bảo hắn chuẩn bị tốt đi.”Thanh âm trầm thấp mang theo ý tứ không thể trái nghịch.
Lăng Tiêu Thần lập tức lĩnh mệnh đi. Trong phòng Diệp Thiên Hàn tự mình giúp Diệp Tư Ngâm thân thể suy yếu thay y phục bó tóc.
“Ngủ lâu như vậy, ăn trước vài thứ lót dạ đã.”Không để ý bên ngoài thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế đang trừng mắt chờ đợi, Diệp Thiên Hàn nói. Hẳn là đã phân phó trước đó, Diệp Thiên Hàn vừa dứt lời, liền có người mang thực hạp vào phòng, một trận hương khí xông vào mũi. Nhưng càng làm Diệp Tư Ngâm kinh ngạc không phải là mùi hương mê người từ thức ăn, mà là trong những mùi hương thức ăn hỗn loạn này có một mùi y lan hương quen thuộc.
“Túy Nguyệt? !”
Nữ tử như trước một thân trường bào màu mực, sau khi khôi phục dung nhan tuyệt sắc càng thêm xinh đẹp tuyệt luân: “Túy Nguyệt kiến quá Thiếu chủ.”
Diệp Tư Ngâm đứng lên, nhìn nữ tử hai má không có chút dấu vết nào của nàng, mắt tím trong suốt cuối cùng lộ ra một mạt cười yếu ớt: “Xem ra độc trên người ngươi đã trừ hết rồi .”
Túy Nguyệt khom người thật sâu: “Ân đức của thiếu chủ, Túy Nguyệt ghi nhớ trong lòng.”Nàng thật vạn phần cảm tạ thiếu niên này. Mười lăm năm, nàng chưa bao giờ ngừng bi thương vì dung nhan bị hủy hoại, mỗi khi ngồi trước gương, sẽ khiến nàng nhớ tới, người nhà của mình, ái nhân của mình chết trên tay Miêu Cương vương cùng Đại Tế Ti thế nào. Mà thiếu niên chữa khỏi nó, không chỉ là hai má thối rửa kia, còn có tâm kết trong lòng nàng. Hiện giờ diệt môn cừu nhân ngay tại triều đình, lần này nhất định có thể báo thù rửa hận. . . . . .
Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói: “Đùng nói vậy. Sư bá sư thúc thế nào rồi?”Vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn.
“Còn không phải một đôi oan gia, bất quá y thuộc hạ xem, Hoa cung chủ sắp được như nguyện rồi .”Túy Nguyệt tưởng tượng đến hai người kia, liền nhịn không được mím môi cười.
Nghe vậy Diệp Tư Ngâm cũng ảm đạm cười — như thế rất tốt.
“Túy Nguyệt.” Diệp Thiên Hàn bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, lại không nói tiếp. Cũng may Túy Nguyệt quen chủ tử nhà mình nói chuyện ngắn gọn, cũng không tiếp tục truy cứu hắn hỏi cái gì.
“Trước hôm qua, một hồn một phách kia còn rất củng cố trong thân thể này, nhưng bắt đầu từ hôm qua đã có dấu hiệu tiêu tán, đến lúc thuộc hạ vào kinh thành, đã hoàn toàn tiêu thất .”Túy Nguyệt thần sắc nghiêm túc nói, Nàng lý giải một hồn một phách vì sao tồn tại, cũng hiểu được một hồn một phách kia làm sao chiếm được thân thể, lại không hiểu được vì sao nó đột nhiên tiêu tán.
“Tiêu tán ? !”Diệp Thiên Hàn Diệp Tư Ngâm hai người cả kinh. Rốt cuộc. . . . . . Là chuyện gì xảy ra?
Túy Nguyệt gật đầu: “Đúng tiêu tán. Thuộc hạ cũng không rõ nguyên nhân.”
Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm liếc nhau, nhìn ra thần sắc kích động cùng không thể tin trong mắt đối phương — một tháng chia lìa sớm làm mọi người quá độ lao tâm lao lực, mà hiện giờ rốt cục có thể chấm dứt tra tấn như vậy rồi sao? Không cần sợ hãi nghe không được, nhìn không thấy, không cảm giác được đối phương tồn tại, cũng không cần nhìn nhìn khuôn mặt thân hình giống hệt ái nhân mà không cách nào chạm cũng như ôm lấy. . . . . .
Nhìn thấy hai người đối diện, Túy Nguyệt trong lòng cảm thán. Giữa hai người không có bất kỳ kẻ nào có thể chen vào được. Tín nhiệm lẫn nhau, ỷ lại lẫn nhau như vậy, khó trách có thể kéo dài đến tam thế. . . . . .
“Các ngươi thật to gan! Còn không bảo chủ tử các ngươi ra tiếp chỉ? !” thanh âm không âm không dương cắt đứt nhu tình mật ý trong phòng, hai người lúc này mới nhớ tới đến, còn có thánh chỉ chờ bọn họ đi tiếp.
“Công công, ngài không thể vào đi.”Là thanh âm của Chiến Minh, không có chút cung kính.
“Làm càn! Còn chưa tránh ra! ?”Đại thái giám tựa hồ cấp giận công tâm , phất trần trong tay vung lên, có hai gã cấm quân bước lên, lại bị Chiến Minh dùng một chiêu quăng ngã xuống đất, tức giận tới mức đại thái giám kia luôn mồm kêu: “Phản phản, thật sự là phản rồi! Còn không. . . . . .”Lời còn chưa nói xong, cửa phòng đã mở ra .
“Chủ nhân, Thiếu chủ.”Chiến Minh cung kính hành lễ.
“Minh, lui ra đi.”Diệp Tư Ngâm ôn nhu nói. Mấy ngày nay tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần, lại biết bọn họ cũng vì y lo lắng không thôi, Diệp Tư Ngâm trong lòng nói không cảm động mới là giả.
Mắt tím thâm thúy lạnh lùng nhìn thái giám cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trong mắt đầy vẻ mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Còn không mau tuyên?”
Khí thế bức người lệnh thái giám kia vừa rồi còn chỉ cao khí ngang (kiêu ngạo tự mãn, đắc ý vênh váo)nháy mắt biến mất vô tung. Ông còn không quên chuyện xảy ra trong yến hội ngày đó. Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, đại thái giám run rẩy nói: “Truyền Hoàng Thượng khẩu dụ, tiện dân. . . . . . Diệp Tư Ngâm làm trái thiên luân, dụ dỗ hoặc chủ, lập tức nhốt vào thiên lao, chọn ngày xử trảm. . . . . . Tuyên, thân vương điện hạ tiến cung diện thánh. . . . . . A. . . . .”Còn chưa dứt lời, chỉ nghe gã hét thảm một tiếng, thái giám đã bị tung ra xa mấy trượng, rơi mạnh vào hồ trong viện. Cấm vệ quân lập tức rút lợi kiếm bên hông ra, bao vây mấy người, lại không một kẻ nào dám tùy tiện tiến lên.
Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nhìn cấm quân, cánh tay ôm hông Diệp Tư Ngâm siết chặt.
Cảm nhận được ái nhân đang bảo hộ mình, Diệp Tư Ngâm trong lòng ấm áp. Hắn tựa hồ đã quên, y cũng không phải là nhu nhược như vẻ ngoài, tốt xấu cũng có nội công của bảy tầng Hàn Liễm quyết mà. . . . .
Đông cung
“Biến thiên rồi.”Lí Ân đặt một quân đen xuống, nhìn không trung ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, như cảm thán nói.
Đối diện Bắc Đường Vũ Trăn suy nghĩ hồi lâu, rốt cục hạ xuống một quân trắng, cũng là một nước chết: “Tại sao biến thiên? Ngươi vẫn đang chiếm thượng phong mà.”
Nhìn bàn cờ với thế cục nghiêng về một phía, Lí Ân cầm trong tay quân cờ bỏ vào hộp: “Vũ Trăn, ngươi không chuyên tâm. Ngày thường kì nghệ của ngươi, đâu chỉ cao hơn bản cung ba bốn lần.”
Bắc Đường Vũ Trăn bỏ cờ vào hộp, sắc mặt âm trầm: “Ngươi lại vẫn còn thanh thản tới mức cùng ta đánh cờ.”Chết tiệt. Người trong nhà kia thế nhưng vừa tỉnh lại đã diễn tiết mục mất trí nhớ cho y xem, hơn nữa thần sắc lạnh băng nói với y, nó không biết y còn bảo y cách xa nó một chút. . . . . . Đáng chết! Vũ Tư cũng tốt, Diệp Tư Ngâm cũng thế, y Bắc Đường Vũ Trăn nhận thức ! Hiện tại hay rồi, ngay lúc y đã nhận thức linh hồn trong thân thể tiểu đệ mình yêu thương nhất thật sự là di hồn, nó thế nhưng mất trí nhớ! Y muốn hôn tỉnh nó, để nó biết mình rốt cuộc là ai, lại bị hung hăng tát một cái, đuổi ra khỏi phòng!!(cái này ăn tát là đáng =.=#)
“Vì sao không có?”Lí Ân cười cười, nâng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, “Có hoàng huynh ở, bản cung có gì phải lo lắng chứ.”Chuyện kia đã truyền huyên náo ra ngoài, vì bảo hộ “Tiểu chất nhi” hắn chưa từng gặp mặt kia, hoàng huynh sẽ dốc toàn lực ứng phó. . . . . .
“. . . . . .”Bắc Đường Vũ Trăn im lặng.
“Thái tử điện hạ, Lăng đại nhân cầu kiến.”Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của người hầu.
Lí Ân mắt sáng ngời, lập tức nói: “Tuyên.”
Tiểu tư ngoài cửa bỏ đi. Bắc Đường Vũ Trăn khinh thường nhìn đế vương tương lai: “Đăng cơ rồi, ngươi tính an bài hắn thế nào?”
Lí Ân cười nói: “Tự nhiên vẫn là nhất phẩm thị vệ thống lĩnh. Bản cung muốn hắn làm hoàng hậu, hắn cũng sẽ không đáp ứng a.”
Lúc hai người nói chuyện, cước bộ nhẹ đến mức cơ hồ không nghe thấy đi đến, dừng lại trước cửa phòng, trầm giọng nói: “Thần Lăng Tiêu Vị tham kiến thái tử điện hạ.”
Lời nói xa cách mà hữu lễ lệnh nụ cười bên môi Lí Ân cứng lại, không ngoài sở liệu tiếp được một nụ cười trào phúng của Bắc Đường Vũ Trăn, khẽ cau mày: “Tiến vào.”
Lăng Tiêu Vị sắc mặt không tốt, nhất là khi cậu nhìn đến Bắc Đường Vũ Trăn cùng ngồi cùng ăn trên giường với Lí Ân, sắc mặt lại hơn phần nan kham, lại cố nén hành lễ nói: “Thái phó đại nhân.”
Bắc Đường Vũ Trăn nhận được ám chỉ của Lí Ân ý bảo mình rời đi, lại không nghe theo, chỉ miễn cưỡng tựa vào nhuyễn ***, khuôn mặt trước nay luôn nghiêm túc lộ ra một mạt cười: “Lăng đại nhân, sao vội vã như vậy, có chuyện gì sao?”Không để ý đến ánh mắt cơ hồ muốn giết mình của Lí Ân, Bắc Đường Vũ Trăn được một tấc lại muốn tiến một thước cầm lấy chén trà Lí Ân vừa uống, để sát vào bên môi. Mắt thấy sắc mặt Lăng Tiêu Vị từ xanh chuyển thành trắng, Bắc Đường Vũ Trăn như bỗng nhiên nhớ tới gì đó, đặt chén trà lại lên bàn: “Trong phủ còn có việc mà. Ta nên cáo từ .”Nói xong liền xuống giường, lại cung kính đối Lí Ân nói: “Điện hạ, Vũ Trăn ở quý phủ đợi điện hạ.”
Lí Ân tức giận đến sắc mặt trắng bệch — Bắc Đường Vũ Trăn này, là e sợ thiên hạ bất loạn sao? ! Nhìn sắc mặt Tiêu Vị xám như tro, Lí Ân đau lòng . Mấy ngày nay, vì giận Tiêu Vị, cậu cố ý giả bộ cùng Vũ Trăn vô cùng thân thiết. Mà Tiêu Vị chỉ đứng một bên nhẫn đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lại chưa từng tranh cái gì, nói cái gì. . . . . .
Cậu nhận thua. Rõ ràng biết Tiêu Vị cũng yêu mình, cậu còn đối đãi Tiêu Vị như thế, nhìn thấy Tiêu Vị cố nén đau lòng, cậu hối hận, hối hận vạn phần.
“Tiêu Vị. . . . . .”Lí Ân nhẹ giọng gọi tên hắn, muốn nói gì đó.
“Thái tử điện hạ, chủ nhân truyền thư, muốn thái tử chuẩn bị sẵn sàng để đăng cơ.”Ngắt lời Lí Ân, Lăng Tiêu Vị ngữ khí lãnh ngạnh nói, nói xong liền muốn rời khỏi Đông cung. Hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này, nhìn người mình yêu sâu đậm cùng người của cậu vô cùng thân mật.
“Tiêu Vị!”Lí Ân hô to một tiếng, từ sau lưng ôm lấy Lăng Tiêu Vị, không chịu cho hắn rời đi. Không rảnh bận tâm lời hắn truyền đặt, cậu chỉ biết là, mình đã làm tổn thương tâm của ái nhân. Nếu nếu không giải thích rõ ràng, cậu sợ mình sẽ thật sự mất đi người này. . . . . .
“Tiêu Vị. . . . . . Tha thứ cho ta. . . . . .”
Hết chính văn đệ lục thập nhị chương