CHƯƠNG 53
Trong Ngự thư phòng, Lí Huyền sắc mặt âm trầm nhìn Miêu Cương trưởng công chúa cùng Miêu Cương phiên vương tức giận cả người run rẩy, một câu cũng không nói ra được.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!”
“Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ như thế?”Lí Huyền vừa dứt lời, liền thấy thái giám tổng quản đi theo mình cả người chật vật được hai gã thị vệ đỡ vào ngự thư phòng.
“Đây là có chuyện gì? !”Lí Huyền trong lòng có dự cảm bất hảo. Diệp Thiên Hàn kia, chẳng lẽ . . . . .
“Thân vương điện hạ kháng chỉ. . . . . . Kháng chỉ bất tuân, Trình Tẫn tướng quân, Trình Tẫn tướng quân. . . . . .” đại thái giám không thở nổi, lại sợ nói ra làm vạn tuế gia tức giận, liều mạng phun ra mấy từ cuối, “Phản chiến . . . . . .”Tiếng nói vừa dứt, hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Lí Huyền hung hăng vỗ lên bàn, thần tình không thể tin: “Phản chiến? !”Trình Tẫn là một trong những tướng quân lão rất tín nhiệm, là thân tín lão một tay đào tạo từ trong quân đội ra, thế vào thời điểm quan trong này, phản chiến quay lại đối nghịch với lão? ! Lão vô luận thế nào cũng không tin, nhưng sự thật trước mắt, bảo lão làm sao không tin cho được.
Kình Thương bình tĩnh nhìn Lí Huyền lạnh lùng nói: “Xem ra Trung Nguyên hoàng thất cũng không an ổn. Lần này bổn vương tự mình đến, xem ra hoàn toàn không thu hoạch được gì. Thật lệnh bổn vương thất vọng rồi.”Nói xong liền đứng dậy muốn đi.
“Phiên vương chậm đã.”Lí Huyền vội gọi lại. Trình Tẫn phản chiến, đồng nghĩa với việc mười vạn cấm quân phản chiến. Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, thiếu mười vạn cấm quân, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Mà Kình Thương đi sứ đên đây, bên người mang theo một vạn tinh binh. Nếu một vạn tinh binh lão dùng được, thật cũng có thể kéo một khoảng thời gian.
Kình Thương không ngu xuẩn, liếc một cái liền xem thấu chủ ý của Lí Huyền, lạnh lùng nói: “Hoàng đế bệ hạ muốn bổn vương trợ ngài một tay?”
“Đúng vậy.”Tuy nói muốn Miêu Cương ra tay tương trợ, hậu quả là hậu hoạn vô cùng. Nhưng còn hơn Diệp Thiên Hàn uy hiếp trước mắt, lão thà rằng sau này sẽ chậm rãi chu toàn với Miêu Cương. Diệp Thiên Hàn là cái châm, đâm trong xương tủy lão hơn mười năm, đã lâu lắm lâu lắm rồi . . . . . .
“Như vậy bổn vương sẽ nhận lại đươc thứ gì?”Kình Thương nheo hai mắt lại, bên trong tràn đầy thần sắc tính kế.
Lí Huyền suy nghĩ thật lâu, rốt cục nói: “Không biết phiên vương cùng trưởng công chúa muốn thứ gì?”
“Ta chỉ muốn nam nhân kia!”Dao Hàm oán hận nói. ” nam nhân kia “trong miệng nàng tự nhiên là Diệp Thiên Hàn. Thứ nàng muốn có, chưa bao giờ không có được. Diệp Thiên Hàn là nam nhân vĩ đại nhất đặc biệt nhất mà nàng từng gặp qua, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua. Cho dù hắn đoạn tụ, cho dù hắn nghịch luân thường, mấy thứ này, trong mắt Dao Hàm công chúa nàng, chẳng là gì cả.
Kình Thương nghe vậy nở nụ cười: “Hoàng muội thật quyết tâm có được thân vương điện hạ. Nhưng bổn vương nhìn hắn công phu rất tốt, sợ sẽ không dễ dàng thúc thủ chịu trói như vậy.”
Dao Hàm liếc gã: “Hoàng huynh chớ quên, chúng ta là Miêu Cương hoàng thất.”Miêu Cương vốn là nơi sinh sản độc vật, trong Miêu Cương hoàng thất, mỗi người tinh thông độc thuật. Trừ bỏ độc, còn có Miêu Cương độc nhất vô nhị cổ. Có mấy thứ này, nàng còn sợ Diệp Thiên Hàn kia không chịu cuối đầu xưng thần với nàng sao?
Kình Thương cười to: “Hảo! Bệ hạ, bổn vương yêu cầu cũng không nhiều. Một là sau khi thành sự, tặng thân vương điện hạ cho Miêu Cương, làm Miêu Cương Phò mã; hai là Miêu Cương về sau không cần phải tiến cống cho Trung Nguyên hoàng thất; ba là thái tử quý quốc, phải đến Miêu Cương làm chất tử!”
Lí Huyền nghe Kình Thương nói, sắc mặt càng lúc càng kém. Chuyện này với Trung Nguyên vương triều xưng bá mấy trăm năm nay mà nói, là vũ nhục cùng khinh miệt to lớn!
Kình Thương nhìn thấy sắc mặt Lí Huyền như vậy, liền biết trong lòng lão nghĩ gì, lạnh lùng nói: “Bệ hạ không muốn, vậy thì thôi. Xem như bổn vương chưa từng đề cập qua. Hoàng muội, chúng ta đi.”Nói xong lập tức muốn rời khỏi hoàng cung.
Lí Huyền bất đắc dĩ, chỉ phải gọi gã lại: “Hảo, trẫm đáp ứng ngươi cũng được.”
Trong mắt Kình Thương chợt lóe lên tinh quang — ha ha, từ nay, Trung Nguyên vương triều chắc chắn xuống dốc, đến lúc đó, sẽ là thiên hạ của Miêu Cương!
Lí Huyền trong lòng lại có một ý tưởng khác: đề nghị của Kình Thương mặc dù nhìn sơ thì là Trung Nguyên hổ thẹn chịu nhục, nhưng, nếu đồng ý một là có thể đẩy Diệp Thiên Hàn đi; hai có thể giải quyết thái tử, chỉ là tổn thất một phần tiến công không quá quan trọng của Miêu Cương, thật cũng tính thua thiệt.
Hai người trong lòng đều mang theo kế hoạch nham hiểm, nhìn nhau cười.
Đông cung
Nghe xong người tới bẩm báo, Lí Ân hiểu rõ gật đầu. Cậu biết hoàng huynh hết sức quan tâm tiểu chất nhi, nhưng không ngờ, hai người lại có quan hệ này. Trách không được, hoàng huynh lại đột nhiên chuyển biến thái độ lãnh đạm suốt mười mấy năm nay, thứ tình yêu này, thật không ai có thể nói rõ ràng.
Nghĩ vậy, Lí Ân ngẩng đầu nhìn người bên cạnh hoàng huynh, thật là giống nhau như đúc a. . . . . . ngay cả thanh âm cũng tương tự thật làm người ta khó phân biệt. Nhưng cậu lại nhìn ra được, người này, không phải Lăng Tiêu Vị mà cậu yêu, mà là huynh đệ sinh đôi của Lăng Tiêu Vị, Lăng Tiêu Thần.
Lăng Tiêu Thần lại bị ánh mắt thái tử nhìn đến mức da đầu run lên, nhịn không được mở miệng hỏi: “Thái tử điện hạ, thuộc hạ có chỗ nào kì quái sao?”
Lí Ân bị phản ứng của người nọ “Xì”một tiếng cười ra. Xem ra đệ đệ Tiêu Vị, lại sáng sủa hơn Tiêu Vị nhiều.
Nhớ đến Tiêu Vị, đôi mắt vốn tinh lượng của Lí Ân ảm đạm xuống dưới. Quả nhiên, Tiêu Vị biết được ngọn nguồn tức giận vô cùng, không nói một câu liền đẩy cậu ra chạy khỏi Đông cung, ngay cả liếc cũng không quay đầu liếc hắn một cái.
Lăng Tiêu Thần nhìn thần thái Lí Ân, trong lòng cũng đoán ra vài phần. Vị đại ca hơi chất phác kia của hắn, cùng thái tử cá tính tinh quái. . . . . . quả nhiên là tuyệt phối.
Hai người đều mang đăm chiêu bất đồng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân như lôi đình. Hai người liếc nhau: đến đây!
Quả nhiên, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, vào võ sĩ vận Miêu Cương phục.
“Sao lại thế này?”Lí Ân nhíu mày hỏi.
“Thân vương điện hạ của các ngươi phạm thượng tác loạn, Trung Nguyên hoàng đế thỉnh cầu vương ta ra tay tương trợ. Một trong những điều kiện là thái tử đến Miêu Cương làm chất tử. Chúng ta đến để bảo hộ thái tử điện hạ, đợi Trung Nguyên hoàng cung giải quyết hết mọi chuyện, sẽ hộ tống thái tử điện hạ đi Miêu Cương.” Tướng quân Miêu Cương phát ra ngôn ngữ đầy cứng nhắc, trong giọng nói lại tràn đầy khinh miệt cùng khinh thường, miệng hô thái tử điện hạ, nhưng lại không có chút tư thái cung kính.
“Hừ.”Lí Ân hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp sớm tràn đầy băng sương. Phụ hoàng, không nghĩ ngươi lại ngoan độc đến vậy. Hổ độc không ăn thịt con, là bản cung yêu cầu quá cao xa sao?
“Thỉnh thái tử điện hạ đợi trong cung, chúng ta chắc chắn bảo hộ ngài chu toàn.” tướng quân Miêu Cương nói xong liền muốn rời đi. Trong mắt gã, thái tử điện hạ nhu nhược này căn bản không đủ làm gã lo lắng.
“Ách. . . . . .”Một tiếng kêu rên, tướng quân chỉ cao khí ngang dĩ nhiên đầu rơi xuống đất. Lí Ân khinh thường nhìn người nằm trên đất, trong mắt là âm trầm báo hiệu mưa gió sắp tới: “Bản cung nhịn mười năm. Hôm nay là ngày ta báo thù rửa hận. Phụ hoàng, là ngươi bất nhân trước với mẫu hậu cùng bản cung, vậy đừng trách bản cung bất hiếu.”
Lăng Tiêu Thần kinh ngạc nhìn Lí Ân quanh thân nháy mắt tản ra khí thế vương giả, lúc này mới phát giác mình thật sự nhìn lầm mãnh thú thành cừu. Trách không được, chủ tử lại trợ hắn ngồi lên hoàng vị.
Thân vương phủ
Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm nhàn nhã ngồi trong viện, bên cạnh hầu hạ tự nhiên là Chiến Minh cùng Túy Nguyệt.
“Các chủ, mười vạn cấm quân đã chỉnh hợp xong.”Trình Tẫn cung kính nói.
“Trình tướng quân, vất vả .”Ôn nhu mở miệng tự nhiên là Diệp Tư Ngâm.
Diệp Thiên Hàn chậm rãi nói nói thế cục hiện tại cho y nghe, làm y vừa kinh hãi lại vừa tò mò. Tình cảnh dĩ vãng chỉ thế xem qua trong TV thứ sắp bị y quên mất, hiện giờ y lại tự mình trải qua . Không khỏi cảm thán, đây là phải chăng là giấc mộng Nam Kha, tỉnh lại rồi, sẽ không còn gì cả .
Trình Tẫn cung kính lui sang một bên, chờ mệnh lệnh kế tiếp. Tuy rằng không quá rõ thiếu niên nhu nhược này là người nào, nhưng hắn tin người Diệp Thiên Hàn chọn, chắc chắn có chỗ hơn người. Tình cảm gút mắt của các chủ tử, không nằm trong phạm vi hắn nên hỏi.
“Theo ngươi nói vậy, hoàng đế chắc chắn mượn dùng binh lực Miêu Cương, để đối phó thái tử điện hạ của chúng ta?”Nghe Diệp Thiên Hàn nói xong, Diệp Tư Ngâm thoáng kinh ngạc. Hoàng đế làm ra chuyện ngu xuẩn này làm sao chấp chính suốt mười mấy năm qua?
Diệp Thiên Hàn sủng nịch nhìn ái nhân vẻ mặt kinh ngạc hiếm thấy, nhịn không được vươn tay ôm vào lòng, hôn hôn thái dương y. Gần một tháng, khó khăn lắm linh thức mới trở về, dù cho không biết nguyên nhân, nhưng cũng cũng đủ làm hắn mừng rỡ như điên.
Diệp Tư Ngâm cũng rất thản nhiên, chưa vì sự hiện diện của người khác mà ngượng ngùng. Vòng tay của ái nhân a, thật sự đã lâu . . . . . . Vì thế liền đương nhiên ngồi trong lòng Diệp Thiên Hàn.
Diệp Thiên Hàn hôn đủ rồi, lúc này mới nói: “Vì đối phó bổn tọa, lão chắc chắn không từ thủ đoạn.”Mười mấy năm truy đuổi, làm hắn đã sớm hiểu rõ Lí Huyền nhất định phải trừ cho được hắn mới cam tâm, cho dù tạm thời đi xin Miêu Cương giúp đỡ mà bị vây hạ phong cũng sẽ không tiếc.
Nhắm mắt lại, che khuất vài tia lo lắng trong đó, ở một góc độ mọi người không nhìn thấy Diệp Tư Ngâm đan những ngón tay của mình vào tay Diệp Thiên Hàn. Đến tận đây rồi, chỉ cần một lát sơ ý cũng sẽ mãn bàn giai thâu (chỉ một bước sai làm sẽ thua cả bàn cờ). Y chỉ nguyện vào lúc quan trọng này, thân thể đừng xảy ra chuyện gì nữa là được rồi. . . . . .
“Đừng lo lắng, không có việc gì.”Diệp Thiên Hàn như hiểu thấu suy nghĩ của y, an ủi nói.
“Ân, chỉ mong là vậy.”Diệp Tư Ngâm đáp.
“Chậc chậc, giữa ban ngày mà nhu tình mật ý thế này, thật sự là làm người ta ghen tị nha.”Người chưa tới, tiếng đã tới trước. Tới, tự nhiên là thái tử Lí Ân vừa từ trong cung đi ra.
“Thái tử điện hạ.”Một mọi người hành lễ.
Lí Ân khoát tay: “Không cần đa lễ.”Nói xong liền ngồi vào cạnh bàn, “Các ngươi thật nhàn nhã. Đông cung của Bản cung đã bị Miêu Cương tinh binh vây quanh .”
Diệp Thiên Hàn chau tuấn mi, nhìn người trong lòng, hai người trong mắt đều là thần sắc”Quả thế”.
“Xem ra các ngươi đều đã biết.”Lí Ân nói xong, trong mắt lại mang theo vài phần âm u.
“Làm gì cần chú ý nhiều như vậy. Lão chưa bao giờ xem ngươi là hài tử của mình, ngươi cũng cũng không cần quá mức để ý .”Diệp Thiên Hàn vừa nhìn liền biết Lí Ân vì sao lại thế, lạnh lùng mở miệng nói. Hắn biết, tuy rằng hai người nhiều năm trước đã bắt đầu bày ra trận mưu triều soán vị này, đến tận bây giờ, trong lòng Lí Ân vẫn còn cố kỵ, nhưng cũng là tự nhiên thôi. Dù sao cậu ta không phải Lí Huyền, trong lòng cậu ta, vẫn còn tồn tại hai chữ”Thân tình”.
Hết chính văn đệ lục thập tam chương