CHƯƠNG 54
Phố xá náo nhiệt, dòng người huyên náo, chứng tỏ sự phồn hoa của kinh thành.
Dòng người qua lại ngẫu nhiên đi qua cửa cung, đều vội vàng đi nhanh, không dám ngưỡng vọng bức tường cùng cửa cung cao mấy trượng kia.
Những chuyện phát sinh đằng sau cửa cung đỏ thắm đó với, với họ mà nói quá xa, quá cao, không thể chạm vào được. Cho nên họ lựa chọn bỏ qua hoặc xem nhẹ, cứ như vậy từng ngày từng ngày sống cuộc sống của mình, không chú ý đến những thứ gọi là “Quốc gia đại sự”.
“Muốn về các .”Gương mặt bình thường không có chút đặc biệt, chỉ là trong một đôi mắt tím kia, ba quang lưu chuyển, xinh đẹp phi thường. Thiếu niên nhìn phố xa huyên náo, thản nhiên lại như cảm thán nói.
“Nga?”Nam nhân bên cạnh nhíu mày, gương mặt cũng bình thường không chút đặc biệt, nhưng lại có khí thế ngạo nhân không thể xem thường.
Diệp Tư Ngâm nhìn ái nhân thoáng hiện kinh ngạc, thản nhiên cười nói: “Trách không được ngươi không muốn, đừng nói là hoàng cung, chỉ ở trong kinh thành này thôi cũng làm ta thở không nổi.” dưới chân Thiên tử, nhìn như phong quang, kì thực có rất nhiều hạn chế. Đối với dân chúng tầm thường mà nói, ngày ngày đối mặt với cung tường trang nghiêm, cấm vệ quân túc mục, ở trên đường còn phải lo lắng lỡ chạm trán với vị hoàng thân quốc thích nào thì đầu sẽ khó giữ được, đây là một việc gian khổ đến nhường nào a; còn với Diệp Thiên Hàn, nếu ở lại nơi này, phải đối mặt, tự nhiên là những thủ đoạn giết người không thấy máu đằng sau bức tường cao cao kia.
Y vẫn tưởng niệm một Hàn Viên hơi quạnh quẽ lại im lặng mà ấm áp, tưởng niệm một cuộc sống bình tĩnh nơi đó. Diệp Tư Ngâm trong lòng cảm khái. Diệp Thiên Hàn chọn kiến phủ ở Lâm An có sơn có thủy, phong cảnh tú lệ, quả thật là rất sáng suốt.
Diệp Thiên Hàn hiểu ra gật đầu, yên lặng một lát đột nhiên nói: “Đợi việc này chấm dứt, bổn tọa cùng ngươi đi ra ngoài dạo chơi được không?”Đột nhiên nhớ tới trên phố xá Giang Ninh thành, người này rất tò mò với những thứ chung quanh, Diệp Thiên Hàn liền sâu sắc nhận thấy không thể cứ mãi giữ người này trong Phù Ảnh Các , cho dù là người này cam tâm tình nguyện.
Nghe vậy, mắt tím trong suốt nhiễm đầy ý cười. Dĩ vãng vẫn cô độc một mình, dù cho có cảnh trí cũng không có tâm tình thưởng thức. Nhưng nếu đi cùng ái nhân . . . . . . Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu nhìn nam nhân cạnh mình, hẳn sẽ có rất nhiều lạc thú. . . . . .
Hai người mang nhân bì diện cụ đi vào một dược phô (hiệu thuốc), lần này mạo hiểm xuất môn là vì mua dược liệu.
Miêu Cương xa xôi, diện tích lãnh thổ cũng không bằng Trung Nguyên vậy rộng lớn, quân đội cũng không bằng quân đội Trung Nguyên cường hãn. Thế nhưng Miêu Cương tộc có thể ở biên cương tây nam mấy trăm năm mà không bị các tiểu quốc cùng Trung Nguyên vây quanh uy hiếp, nguyên nhân quan trọng nhất đó là vì Miêu Cương cổ độc. Miêu Cương cổ độc có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần xem Túy Nguyệt vì nó mà chịu khổ suốt mười mấy năm cũng đủ biết.
Ở Miêu Cương, bình dân dân chúng đã biết sử dụng vài loại cổ độc đơn giản, càng miễn bàn tới người trong hoàng thất, tất nhiên mỗi người đều tinh thông mấy thứ này. Mà lần này địch nhân họ phải đối mặt, là Miêu Cương phiên vương cùng Miêu Cương trưởng công chúa chỉ sợ là những người xuất sắc nhất ở Miêu Cương, phải tăng thêm phòng bị. Mà các loại được liệu Diệp Tư Ngâm mang theo trên người phòng thân, lúc nguyên chủ chiếm lại thân thể là hoặc bị vứt bỏ hoặc bị tiêu hủy, cho nên mới có thể vội vàng như vậy.
Diệp Tư Ngâm tự nhận vô luận là hành quân đánh giặc hay là cung đình nội đấu, y cũng không thể nhúng tay vào nổi. Chỉ có chuyện phòng độc giải độc, là y có thể làm.
Diệp Thiên Hàn tuy nói rất muốn giấu người này lại, vĩnh viễn bảo hộ ở dưới cánh chim của mình, nhưng cũng hiểu tâm tư của y, tự nhiên sẽ không ngăn cản.
Trong dược phô, Diệp Tư Ngâm giao dược phương trước đó đã viết tốt cho tiểu nhị, tiểu nhị chịu khó vừa thấy trên dược phương là một lượng dược vật khổng lồ, giá trị xa xỉ, lập tức mặt mày hớn hở, rời quầy vào trong chuẩn bị.
Hai người ngồi một bên chờ đợi dược liệu chuẩn bị xong, một nữ tử trẻ tuổi mặt đầy u sầu, nhìn chung quanh một lát rồi vào dược phô, nhỏ giọng nói với tiểu nhị: “Đại ca, phiền toái theo phương thuốc này chuẩn bị một phần dược giúp ta.”
Làm hai người chú ý không phải là một thân y phục bằng vải thô, mà là thắt lưng bài của cung nữ nàng gắt bên hông. Một cung nữ, vì sao phải lén lén lút lút ra cung mua thuốc?
Tiểu nhị nhìn dược phương, ánh mắt hồ nghi nhìn y phục của nữ tử, lạnh lùng nói: “Thuốc này giá trị thiên kim, một Tiểu cô nương nghèo như ngươi, trả nổi sao?”
Nữ tử ngẩn người, cắn cắn môi dưới, từ trong ngực lấy ra một khối bạc nhỏ, nói: “Bao nhiêu đây có đủ không?”
Tiểu nhị không thèm liếc mắt nhìn, lạnh lùng đưa dược phương lại cho nữ tử: “Không đủ, ngươi đi nơi khác. Hoặc là kêu đại phu đổi một dược phương khác đi.”
Nữ tử lộ ra thần sắc khó xử, hốc mắt đỏ lên, như thế sắp khóc ra, nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi.
“Đi theo nàng.”Thanh âm vừa dứt, quanh thân liền thiếu một hơi thở. Một ám vệ đã đuổi theo nử tử kia.
Lấy dược xong, hai người liền chọn một gian tửu lâu xa hoa dùng bữa. Đến kinh thành đã lâu, lại chưa từng hảo hảo ăn một bữa cơm nào. Người trong lòng thân thể vốn đã suy yếu, một tháng này lại càng gầy yếu thêm, lệnh Diệp Thiên Hàn không khỏi đau lòng tự trách.
Kinh thành nằm ở mạn bắc Trung Nguyên, thức ăn hầu hết chủ yếu làm từ thịt, không tránh khỏi có chút béo. Diệp Tư Ngâm vốn không thích ăn thịt, chỉ ăn được vài đũa, liền đã ngán.
Mắt tím thâm thúy trầm xuống, có chút không vui. Người này luôn không chịu hảo hảo dùng bữa, thân là đại phu, lại không hề biết chăm sóc thân thể mình, làm hắn vạn phần bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, trên đường bỗng nhiên ồn ào náo động. Thanh âm kim chúc va chạm làm người ta rất không kiên nhẫn, càng đừng nói là là những tiếng quát tháo ồn ào .
Diệp Tư Ngâm hơi chau mày, ra bên ngoài nhìn, đã thấy là mấy trăm hoàng cung cấm vệ quân đang đấu đá lung tung, trong tay cầm một bức họa hay thứ gì đó tương tự, tựa hồ đang tìm người.
“Xem ra là đang tìm kiếm thái tử điện hạ.”Diệp Tư Ngâm nhìn vài tên cấm vệ quân đem kia dán bức họa lên tường, có chút nghi hoặc nói, “Hoàng đế sao lại không biết thái tử rời cung chắc chắn sẽ đến thân vương phủ. . . . . . Chẳng lẽ?”Diệp Tư Ngâm nhíu chặt mày, “Là tạo ra chuyện thái tử điện hạ phản loạn, tranh thủ dân tâm sao?”
Mắt tím thâm thúy lộ ra một tia tán thưởng, sau đó là khinh miệt: “Cùng Miêu Cương đạt thành hiệp nghị như vậy, lão vẫn vọng tưởng tranh thủ dân tâm, quả thật là viễn vông.”
Lí Huyền có thể nói là một hoàng đế tốt, đăng cơ hơn mười năm qua, mặc dù Nam chinh Bắc chiến, hao phí không ít quốc lực, nhưng không thiếu công tích. Dù vậy người này lòng dạ hẹp hòi ngay cả thân ngoại sanh của mình cũng không buông tha, thậm chí hãm hãi thê tử kết tóc của mình chẳng qua vì nàng ta thân cận với Huệ An công chúa, khó xử ngay cả thân sinh nhi tử của mình, tới cuối cùng còn để gian thần lộng quyền, tham quan vô số, dân chúng giận mà không dám nói gì. Hết thảy những thứ này đã khiến lão mất dân tâm từ lâu. Bằng không, vì sao chỉ là một thân vương ngay cả tên còn chưa biết xử tử tiết độ sứ, lại tạo ra được hưởng ứng lớn như vậy?
Hai người đang nói chuyện phiếm, đã có một đội cấm vệ quân vào tửu lâu, chung quanh điều tra. Chưởng quầy tiểu nhị giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn”Cấm vệ quân” chẳng khác nào cường đạo quét qua như cuồng phong, biến cả tửu lâu thành chướng khí mù mịt.
“Có ai thấy người này chưa? Ngươi, có thấy không? Còn ngươi? !”Một tướng sĩ ăn mặc khác hẳn binh lính khác, cầm bức họa của thái tử đi chung quanh, nắm áo dân chúng”Hỏi”, khi đến trước bàn Diệp Thiên Hàn Diệp Tư Ngâm, một hạt đậu phộng nhắm rượu liền”Không cẩn thận”từ trong tay Diệp Tư Ngâm bay ra, bắn trúng bắp đùi người nọ, chỉ nghe “Ai u”Một tiếng, tướng sĩ kia liền té xuống đất, ôm bắp đùi hô đau. Binh sĩ bên cạnh thấy thế vội chạy tới: “Phó tướng, ngài làm sao vậy?”
“Chân. . . . . . Chân đau quá, ai u! Con mẹ nó đau quá!”Người nọ thốt ra những từ ngữ thô bỉ, lệnh Diệp Tư Ngâm chau mày, mắt tím trong suốt lộ ra thần sắc chán ghét.
“Hàn, đi thôi. Ăn không vô .”Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói.
Diệp Thiên Hàn gật đầu, đứng dậy định rời khỏi. Lại không ngờ bị một cấm vệ quân ngăn cản: “Đứng lại!”Người nọ nhìn Diệp Thiên Hàn, lại nhìn Diệp Tư Ngâm, tự cho là thông minh nói, “Đi gấp như vậy, chẳng lẽ đã làm chuyện gì không muốn cho người khác biết. Nói, từng gặp người này chưa? !”Hẳn là do khí thế trên người Diệp Thiên Hàn quá mãnh liệt, nên đối phương chưa từng động thủ.
Mắt tím thâm thúy lạnh lùng nhìn gã, sau đó đi qua, kéo Diệp Tư Ngâm đi xuống lầu.
Tướng sĩ thật vất vả mới lấy lại tinh thần thấy thế, phun một ngụm nước miếng ra, lớn tiếng quát: “Bắt lấy chúng!”
Cấm vệ quân tràn lên, muốn bắt hai người họ lại.
“Tửu lâu xinh đẹp như vậy, bị hủy sẽ rất đáng tiếc .”Nhìn biểu tình kinh sợ của chưởng quầy cùng tiểu nhị dưới lầu, Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói. Diệp Thiên Hàn hiểu ý, chỉ trong chớp mắt, liền nhất nhất quẳng cấm vệ quân quanh mình xuống lầu. Tiếng vật nặng rơi xuống đất, hỗn loạn với thanh âm kêu rên làm mọi người chú ý.
“Đây là tiền cơm.”Phóng một thỏi bạc lên quầy, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chưởng quầy, Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng cười, đi theo Diệp Thiên Hàn.
“Đó là. . . . . . Đó là. . . . . .”Thật lâu sau, mới có một cấm vệ quân run rẩy chỉ vào phương hướng hai người rời đi, nói không ra lời.
Tướng sĩ chụp một chưởng lên đầu hắn: “Đó là cái gì? Nói! Rốt cuộc là người phương nào, dám kiêu ngạo như thế! ?”Sở dĩ không dám đuổi theo, chính là vì trong kinh thành, dưới chân thiên tử, động bất động sẽ gặp gặp phải hoàng thân quốc thích, những người này họ không thể trêu vào. Người nọ có công phu như thế, lại không hề để cấm vệ quân vào mắt, nhất định là người có thân phận.
“Đó là thân vương điện hạ. . . . . .”Cấm vệ quân có chút không xác định nói.
“Ngươi nói cái gì? !”Những người khác đều sửng sốt, “Đừng nói bậy! Ngươi sao lại biết được? !”
“Ta nhìn thấy, mắt của họ, là màu tím. . . . . .”
Mọi người cùng trầm mặc. Ai cũng biết, vị thân vương điện hạ hiếm khi lộ diện này, đặc thù lớn nhất, chính là có một đôi mắt màu tím.
Thật lâu sau, tướng sĩ kia mới nói: “Chuyện hôm nay, ai cũng không được phép tiết lộ ra ngoài.”Nếu chuyện bọn họ trơ mắt nhìn vị thân vương điện hạ Hoàng Thượng đang muốn giết kia đi, mà rơi vào tai Hoàng Thượng, mấy người họ sợ sẽ khó giữ được cái đầu trên cổ .
Thân vương phủ.
“Chủ tử, Thiếu chủ.”Chiến Minh thấy hai người trở về, cung kính hành lễ.
Trong phòng Lí Ân nhìn hai người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền vỗ tay cười nói: “Đây là lần đầu tiên bổn cung nhìn thấy ‘thuật dịch dung’ trong truyền thuyết a, thật sự là giống quá đi, nhìn không ra một chút sơ hở a.”
“A, thái tử điện hạ quá khen.”Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng cười, tháo ra nhân bì diện cụ trên mặt, lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Lí Ân sửng sốt: “Đây là ngươi làm?”Cậu vốn tưởng nhân bì diện cụ này là xuất ra từ tay của nhân sĩ tài ba dưới trướng hoàng huynh a. . . . . .
Diệp Tư Ngâm nhẹ gật đầu.
“Tin tức bên ngoài nghe chưa ?”Diệp Thiên Hàn hỏi.
“Nghe rồi. Phụ hoàng thật đúng là thích làm chuyện ngạc nhiên a.””Phụ hoàng”Hai chữ nói thật nặng, toát ra thập phần khinh thường cùng châm chọc, “Bất quá ta càng có hứng thú với tiểu nha đầu các người mang về hơn.”
“Nga?”Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm liếc nhau. Ám vệ lại mang tiểu cung nử kia về đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hết chính văn đệ lục thập tứ chương