CHƯƠNG 55
Trong Thân vương phủ hậu viện, tiểu cung nữ mặc y phục thô từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra, một tiếng thét khàn chói tai vang lên.
Mấy người ngồi trên ghế bất giác nhíu mày. Một trà quả (trái cây, bánh kẹo ăn lúc uống trà) mềm mại đánh vào ngực tiểu cung nữ, lệnh nàng nháy mắt im lặng, chỉ có đôi mắt ẩn lệ hoảng sợ nhìn mấy người xa lạ quý khí bức người trước mắt, một tiếng cũng không thốt lên được.
Diệp Tư Ngâm thấy thế ôn nhu nói: “Đừng sợ, chúng ta không muốn thương tổn ngươi. Chỉ là có vài chuyện muốn hỏi. Nếu ngươi cam đoan không thét lên giống lúc nãy nữa, ta sẽ giải á huyệt của ngươi, được không?”
Tình tự hoảng sợ của Tiểu cung nữ được thanh âm mềm nhẹ của Diệp Tư Ngâm trấn xuống hơn phân nữa, nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt rơi xuống. Diệp Tư Ngâm vừa giải huyệt của nàng, liền nghe nàng nhỏ giọng khóc nức nở.
“Ngươi một cung nữ, vì sao lại xuất cung mua thuốc? Mấy kẻ đuổi giết ngươi là người phương nào?”Diệp Tư Ngâm cho nàng ngồi xuống, ôn nhu hỏi. Theo ám vệ bẩm báo, sở dĩ mang nàng về phủ là vì nửa đường có hai nam tử đẩy nàng vào một góc tối muốn giết nàng.
Tiểu cung nữ khóc một lúc lâu, lúc này mới sợ hãi ngẩng đầu, run giọng hỏi: “Các ngươi. . . . . . Là ai?”
Lí Ân nghe vậy cười lạnh nói: “Ngươi là từ thiên viện nào trong lãnh cung đi ra, mà ngay cả bản cung cũng không nhận được?”
Tiểu cung nữ nhìn lại nơi phát ra thanh âm trầm thấp nguy hiểm, chỉ thấy người nọ một thân hoàng tử phục hoa quý, trên vạt áo còn thêu một đồ đằng, đó là tứ trảo kim long chứng tỏ thân phận thái tử!
“Thái. . . . . . Thái tử điện hạ! ?”Tiểu cung nữ kinh dị phi thường, cho dù không biết đơn thuần thế nào thì cũng phải biết mấy người trước mặt rốt cuộc là ai, cuống quít tự ghế đứng dậy quỳ xuống: “Nô tỳ khấu kiến thái tử điện hạ, khấu kiến thân vương điện hạ. . . . . . Nô tỳ có mắt không tròng, nô tỳ tội đáng chết vạn lần. . . . . .” Nữ tử không ngừng dập đầu, chỉ vài cái trán liền sưng lên.
“Đừng dọa nàng .”Diệp Tư Ngâm có chút trách cứ nhìn Lí Ân.
Thu được ánh mắt cảnh cáo của Diệp Thiên Hàn, Lí Ân bĩu môi nói: “Tính ngươi còn có chút nhãn lực, đứng lên đi.”
Tiểu cung nữ ngừng dập đầu, lại như cũ quỳ gối trên mặt đất lạnh cứng không chịu đứng dậy, cúi đầu nhìn đất dưới chân, không dám ngẩng đầu. Thái tử điện hạ cùng thân vương điện hạ muốn dĩ hạ phạm thượng mưu triều soán vị việc sớm chấn kinh triều dã, ngay cả nàng một tiểu cung nữ cũng nghe được đồn thổi. Chính là nàng trăm triệu không ngờ tới, mình sẽ gặp được hai nhân vật này. . . . . .
Diệp Tư Ngâm nhìn tiểu nha đầu cả người không ngừng run rẩy, mắt tím trong suốt hiện lên một tia bất đắc dĩ, lại vẫn là ôn nhu nói: “Nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ cho người đưa ngươi đi nghỉ ngơi. Nhưng mà nếu vậy, người ngươi muốn cứu, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.”Y đã xem dược phương kia, trên đó đều là những dược liệu tục mệnh điếu mệnh (kéo dài mạng sống). Cho nên nói tuy rằng cực kỳ mềm nhẹ, lại không thiếu ý uy hiếp. Bằng không, tiểu nữ hài luôn do dự này đến lúc trời tối cũng sẽ không nói ra chuyện họ cần biết.
Quả nhiên, tiểu cung nữ kia trừng mắt nhìn y, trong mắt nước mắt rưng rưng, chuẩn bị rơi xuống. Nàng cắn chặt răng, không quá bao lâu liền khóc thành tiếng: “Điện hạ, cầu ngài. . . . . . Cầu ngài cứu chủ tử nhà ta đi!”
Ba người nghe vậy đều chau mày, liếc nhau, Lí Ân mở miệng hỏi: ” Chủ tử nhà ngươi là ai?”
Tiểu cung nữ khóc thút thít : ” Chủ tử nhà ta là . . . . . Là Vân Quý phi. . . . . .”
“Vân Quý phi? !”Mọi người kinh ngạc.
“Vân Quý phi, là Vân Quý phi, người làm hoàng đế vì nàng kiến tạo Trần Châu hành cung Khuynh Vân cung?”Diệp Tư Ngâm nhìn Diệp Thiên Hàn, được chính là đáp án khẳng định.
Mắt tím trong suốt híp lại: “Không phải nói Vân Quý phi rất được hoàng đế sủng ái sao? Ngươi đã là cung nữ bên người Vân Quý phi, sao lại rơi vào hoàng cảnh bi thảm thế này?”
“Vân Quý phi từ một năm đã bị biếm lãnh cung .”thanh âm vốn trong sáng mang theo chút thâm trầm, mở miệng tự nhiên là Lí Ân.
Nghe vậy tiểu cung nữ kia lại khóc lên: “Chủ tử bệnh tình nguy kịch . . . . . . Nô tỳ đi cầu thái y khai dược, thái y không dám, chỉ cho nô tỳ dược phương, nô tỳ không còn cách nào, chỉ phải ra cung mua dược. . . . . . Ô ô. . . . . . Thái tử điện hạ, cầu ngài. . . . . . Cầu ngài cứu chủ tử đi. . . . . . Nếu chủ tử xảy ra chuyện gì, cửu hoàng tử làm sao bây giờ a. . . . . .”
“. . . . . .”Lí Ân cau mày nhìn tiểu cung nữ khóc, trong lòng suy nghĩ gì đó.
“Ngươi biết người đuổi giết ngươi là ai không?”Diệp Tư Ngâm lại hỏi.
Tiểu cung nữ lắc đầu, rồi lại gật đầu nói: “Nô tỳ không xác định là ai. . . . . . nhưng nô tỳ biết, hãm hại chủ tử, khiến Hoàng Thượng biếm chủ tử vào lãnh cung, còn phân phó thái y viện không được xem bệnh cho chủ tử, là Thần quý phi. . . . . .”
“Thần quý phi?”Diệp Tư Ngâm hơi nghi hoặc. Y đối thế cục hiện tại không quá rõ ràng.
“Đó là nữ nhi của tả thừa tướng.”Nhìn ra y nghi hoặc, Diệp Thiên Hàn giải thích.
Diệp Tư Ngâm hiểu ra. Tả thừa tướng người này, y đương nhiên biết. Đó là thế lực lớn nhất của hoàng đế. Hữu Thừa tướng cùng Đại tướng quân là người của thái tử, lại ngang hàng với tả thừa tướng. Trong triều một một nửa thế lực cùng gần ba phần binh lực, nằm trong tay tả Thừa tướng. Mà hài tử của Thần quý phi, đương triều thất hoàng tử, cũng là hài tử hoàng đế sủng ái nhất. Nếu Lí Huyền ban thánh chỉ muốn phế truất Lí Ân, thái tử kế tiếp, nhất định là thất hoàng tử không thể nghi ngờ. Cho nên muốn bảo đảm vạn vô nhất thất, thì trước mắt phải diệt trừ tả tướng.
Ba người suy nghĩ, tiểu cung nữ kia vẫn khóc không ngừng. Diệp Tư Ngâm hơi lắc lắc đầu, nhìn Tiêu Thần bên cạnh, Tiêu Thần hiểu ý, lập tức đưa tiểu cung nữ ra ngoài.
Mắt tím trong suốt mang nghi vấn nhìn Diệp Thiên Hàn, người nọ lại không nói một lời, chỉ ôm y vào lòng, đút y một trà quả ngọt thanh. Hương vị ngọt ngào lan ra trong miệng, y vốn không thích đồ ngọt nên nhíu mi, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, lúc này mới thoáng trừ vị ngọt trong miệng, bất mãn hơi trừng mắt nhìn ái nhân. Một nụ hôn mềm nhẹ rơi lên trán, mang theo ý tứ trấn an.
“Cửu hoàng đệ sao. . . . . . Xem ra bản cung ngẫu nhiên cũng phải quan tâm quan tâm huynh đệ mình mới được.”Sau một lúc lâu, Lí Ân mới buồn bả nói, đôi mắt xinh đẹp âm u bất định.
Diệp Thiên Hàn hơi nhếch mi, lập tức hiểu được ý đồ của hắn, trầm giọng hỏi: “Thật vất vả được tới hoàng vị, còn muốn chắp dâng cho người ta sao?”
Lời vừa nói ra, Diệp Tư Ngâm cũng hiểu, có chút kinh ngạc nhìn Lí Ân. Thái tử này muốn sau khi đoạt vị rối thoái vị giao cho cửu hoàng từ sao? ! Đây là vì sao?
Lí Ân nhìn hai người ôm nhau, mặt âm trầm hơi lộ ra một mạt tươi cười — từ mười mấy năm trước, vị hoàng huynh này của cậu lợi dụng việc rời xa kinh thành để nói cho nam nhân ngồi trên long ỷ cao cao kia rằng, mình không có hứng thú với cái vị trí chẳng khác gì ***g giam ấy. Mười mấy năm sau, nam nhân sớm quyền khuynh thiên hạ mang theo ái nhân của mình xuất hiện trước mặt cậu, cũng là một đôi mắt tím xinh đẹp khuynh thành, nhưng thản nhiên có ba quang lưu chuyển, không cần nói ra, đã có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì, chuyện tốt đẹp như thế, Lí Ân cậu sao lại có thể vì một cái ***g giam mà buông tay. . . . . . Cậu cũng có người cậu muốn ở bên suốt đời a. . . . . . Trong lòng nhớ tới ái nhân giận mình đã lâu kia, trong mắt Lí Ân lộ ra vài tia đau đớn, càng nhiều lại là hạnh phúc.
“Hoàng huynh, ngươi đã chạy thoát, sao giờ lại cưỡng cầu ta ngồi lên trương long ỷ đó chứ.”Lí Ân cười nói, “Cửu hoàng đệ tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là một mầm non tốt. Vân Quý phi là một kì nữ tử tài đức vẹn toàn, hài tử mà nàng giáo dưỡng ra, chắc là sẽ đủ năng lực đảm nhiệm vị trí kia.”
Diệp Thiên Hàn từ chối cho ý kiến, Diệp Tư Ngâm cũng hiểu ra nhìn Lí Ân. Chủ tử tương lai của thiên hạ này, vận mệnh của hài tử vừa tròn mười tuổi kia, từ những lời nói như thể đang đàm tiếu của ba người, đã được định sẵn.
Nửa đêm, hai Hắc y nhân xuất hiện trong lãnh cung, thần không biết quỷ không hay mang Vân Quý phi từng diễm quan hậu cùng tiểu hài nhi cuộn mình trong lòng mẫu thân ra ngoài.
“Túy Nguyệt, ngươi tâm thần bất định, đã xảy ra chuyện gì?”Đặt xuống một quân cờ, Diệp Tư Ngâm thản nhiên hỏi. Bàn cờ bắt đầu chưa tới nửa canh giờ, tuyệt sắc nữ tử đối diện đã binh bại như núi đổ, lệnh Diệp Tư Ngâm có chút mất hứng. Y không có hứng thú với mấy âm mưu tranh quyền, cho nên mới rời đi thư phòng, không muốn nghe Diệp Thiên Hàn cùng Lí Ân đích mật đàm.
Túy Nguyệt lấy lại tinh thần, nhìn quân đen đã tràn khắp bàn cờ, hơi sửng sốt, sau đó là ảm đạm cười: “Là kì nghệ Thiếu chủ dần tinh tiến mới đúng.”
Diệp Tư Ngâm từ chối cho ý kiến, thu cờ, châm hai chén trà. Kinh thành không có trà ngon, trong cung cũng vậy, vương công đại thần cũng thế, uống đều là trà từ địa phương tiến cống lên, không phải không tốt, nhưng không đủ ngon. Mà trà y châm, chính là trà xuân minh Long Tĩnh cực phẩm, khi xuất môn Diệp Thiên Hàn đặc biệt phân phó mang theo.
Trà hương thanh điềm, làm Diệp Tư Ngâm thả lỏng tâm thần, nề hà vừa ngồi xuống, bên hông liền truyền đến một trận đau xót, không khỏi bực mình. Nhớ tới trận kích tình đêm qua, lại có chút ngượng ngùng.
Một tháng chia lìa, làm y mỗi đêm đều phải thừa nhận *** ái nhân tích lũy hồi lâu, như mưa rền gió dữ, cả đêm cũng không được an bình.
Mà y cũng giận chính mình, sao lại dễ bị người nọ mê hoặc đến thế, phối hợp hắn đong đưa vòng eo, thậm chí chủ động ngồi lên thân thể ái nhân cầu hoan. . . . . . đủ thứ như vậy, luôn làm y sáng sớm tỉnh lại liền xấu hổ, nhưng nhìn vào đôi mắt tím thâm thúy đầy sủng nịch của đối phương, liền không có cách nào tức giận.
Nhìn mặt thiếu niên lúc đỏ lúc trắng, Túy Nguyệt liền biết y đang nghĩ đến cái gì, không khỏi che miệng cười khẽ, bị thiếu niên trừng, bất đắc dĩ thu lại nụ cười, trong mắt lại nhiễm một tia u sầu.
“Túy Nguyệt, đang phiền lòng vì chuyện Miêu Cương phiên vương?”Diệp Tư Ngâm đoán. Có thể làm nữ tử này thất thố đến tận đây, cũng chỉ có chuyện mười mấy năm trước lệnh nàng khắc cốt minh tâm, trọn đời không thể quên.
Túy Nguyệt cũng không giấu diếm, khẽ gật đầu: “Miêu Cương cổ độc rất lợi hại, trong đó cổ thuật của Miêu Cương phiên vương Kình Thương cùng Đại Tế Ti là đáng sợ nhất. Ta lo lắng. . . . . .”
“Ngươi còn muốn báo thù?”Diệp Tư Ngâm hỏi, trên gương mặt khuynh thành đã không còn nụ cười nhạt, chỉ có một mảnh nghiêm túc.
Túy Nguyệt cũng nghiêm mặt nói: “Diệt môn chi cừu, sao có thể không báo. . . . . .”
Diệp Tư Ngâm điểm đầu, lại nói: “Túy Nguyệt, ngươi là người thông minh, vậy thì đừng làm những việc ngốc nghếch.”
Túy Nguyệt nghe vậy sắc mặt nháy mắt trắng bệch — nàng muốn báo thù, muốn một mình đến trạm dịch mà Kình Thương cùng Dao Hàm đang ở, nguyên lai thiếu niên này đã nhìn ra sao. . . . . .
“Nếu là thế, bổn tọa tuyệt sẽ không bỏ qua.”Thanh âm như hàn băng, từ cửa truyền đến, mang theo khí tức lạnh như băng, nhằm vào nữ tử nhu nhược. Túy Nguyệt run lên, ngẩng đầu liền thấy Diệp Thiên Hàn đứng ngoài cửa, vẻ mặt không vui.
Túy Nguyệt đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch hành lễ: “Thuộc hạ đã hiểu.”Nói xong liền lui ra.
“Bàn xong rồi?”Tùy Diệp Thiên Hàn ôm mình cùng ngồi xuống quý phi trác rộng rãi, Diệp Tư Ngâm hỏi.
Diệp Thiên Hàn gật đầu, ngón tay thon dài vuốt ve vòng eo đau nhức của người trong lòng. Hắn biết gần nhất y rất mệt mỏi, nhưng hắn lại không thể khống chế mình được. Mắt tím thâm thúy nhiễm đầy áy náy.
Thoải mái mà tựa vào trong lòng ái nhân, Diệp Tư Ngâm cũng không muốn so đo hành động quá phận mấy đêm nay của hắn, lặng lẳng hưởng thụ ôn nhu ái nhân chỉ dành cho mình.
Nhưng chỉ một lát, thanh âm đập cánh liền quấy rầy họ. Diệp Tư Ngâm mở đôi mắt tím trong suốt ra, khẽ quát một tiếng, tín ưng nhu thuận liền đậu lại gần y.
Trên chân tín ứng có dấu ấn mà Diệp Tư Ngâm rất quen thuộc, đó là dấu ấn của độc cung, một đóa anh túc hoa xinh đẹp — màu bạc, đại biểu cung chủ Hoa Vô Phong.
Mở thư ra, bên trên là mấy hàng chữ ngắn ngủi: Phù Ảnh Các bị tập kích, độc cung cung chúng đã tới, không cần lo lắng.
Thể chữ tuyển tú, xác nhận xuất từ tay của Liên Diễm.
Hai đôi mắt tím nhìn nhau, hai người đều nhìn ra tức giận không thể tả trong mắt đối phương. . . . . .
Hết chính văn đệ ngũ thập ngũ chươn