CHƯƠNG 56
Hoàng cung. Thiên lao
Đêm khuya, trong thiên lao âm u ẩm ướt, chỉ có tiếng chuột cắn cổ khô, ngay cả ngục tốt cũng sớm chịu không nổi cơn buồn ngủ mà nằm sấp lên bàn ngủ.
Bỗng nhiên, một mùi thơm chậm rãi tràn ngập trong lao, vô thanh vô tức, lệnh ngục tốt vốn đã ngủ say lâm vào giấc ngủ càng sâu hơn.
Một nơi nào đó của địa lao, thanh niên một thân tam phẩm triều phục bỗng nhiên mở mắt ra, nín hơi, nhưng vẫn hít phải một ít trước đó, đầu choáng váng, mắt thấy sẽ sắp ngã vào đống cỏ khô dơ dáy, lại bị một Hắc y nhân đỡ lấy.
“A, Vũ Trăn, thật rất ít khi thấy ngươi chật vật thế này a.”Một một tiếng cười khẽ hết sức chói tai vang lên, đáng tiếc lại không người nghe được.
Người tới kéo khăn che mặt màu đen xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp mang chút gian trá, đó rõ ràng là thái tử Lí Ân bị truy nã do mưu triều đoạt vị. Lí Ân cực kỳ có tâm tình thưởng thức bộ dáng Bắc Đường Vũ Trăn cùng mê dược đấu tranh, rốt cục sinh lòng từ bi đút y một viên giải dược.
“Ta nghĩ ngươi đã quên mình còn có người bạn như ta rồi đó.” Bắc Đường Vũ Trăn lấy lại tinh thần đứng lên, lạnh lùng nói. Sau đó lại nhíu mi, “Đây là dược gì vậy, dược hiệu lại mãnh liệt như thế, ngay cả nội lực cũng vô pháp chống cự.”
Lí Ân chậm quá tìm chìa khóa trên người ngục tốt, mở cửa lao ra, lúc này mới nói “Mê dược do đệ tử chân truyền của’ Thánh thủ độc y’ chế, sao có thể dễ dàng cho ngươi chống lại được chứ?”
Bắc Đường Vũ Trăn nghe vậy hơi sửng sốt: “Ngươi nói chính là. . . . . . Diệp Tư Ngâm?” Chuyện võ lâm đại hội sớm trở thành chuyện thần kỳ trên phố, y tự nhiên biết giang hồ thịnh truyền đệ tử chân truyền của “Thánh thủ độc y”Hoa Tiệm Nguyệt, cũng là đệ tử duy nhất, chính là”Diệp Tư Ngâm” hài tử của Phù Ảnh Các Các chủ. Nhưng khi từ trong miệng nói ra tên này, Bắc Đường Vũ Trăn liền nhíu mày.
Chết tiệt. . . . . . Đều là vì y lầm kết giao một bằng hữu như Lí Ân, mới rơi vào kết cục bị hoàng đế giáng một tội danh có lẽ có rồi tống vào thiên lao. Không biết người nọ trong nhà thế nào . . . . . . Có hảo hảo tĩnh dưỡng không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, nó có chịu khổ gì không. . . . . . quan trọng nhất là, có nhớ tới y không?
Lí Ân vừa thấy y lộ ra bộ dáng thế này, lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng y, mới nói: “Đừng cọ xát, nơi đây không nên ở lâu, phải nhanh chóng rời đi. Bảo bối Vũ Tư của ngươi, ta đã cho người ta đi thái phó phủ đón ra rồi.”
Bắc Đường Vũ Trăn quái dị nhìn Lí Ân, sau một lúc lâu mới nói: “Thân vương phủ?”
“Tự nhiên.”Lí Ân đương nhiên bình thường trả lời, lời còn chưa nói dứt, bản thân cũng sửng sốt — đưa Vũ Tư đến thân vương phủ, chẳng phải khiến người nọ cùng “Diệp Tư Ngâm” đối mặt nhau sao. . . . . . Một cái là tiền chủ của thân thể kia, một là hiện chủ. . . . . . Trời ạ! Nếu Vũ Tư làm ra chuyện gì không nên, nói không chừng sẽ bị vị hoàng huynh luôn bao che khuyết điểm đến sốt ruột đánh một chưởng mất mạng . . . . . .
“Đi mau!”Bắc Đường Vũ Trăn đen mặt, không để ý dư hiệu của mê dược vẫn còn làm mình có chút hỗn loạn, liền theo Lí Ân, thừa dịp bóng đêm rời khỏi thiên lao.
Về phần ngục tốt ngày mai tỉnh lại phát hiện cửa lao mở rộng, tù thất không một bóng người, hoảng sợ thét chói tai cuối cùng bị giáng tội danh để mất khâm phạm lập tức hành quyết tại chỗ thế nào, thì đó là chuyện của hoàng đế Lí Huyền.
Thân vương phủ? Chính sảnh
Lúc Bắc Đường Vũ Trăn đến nơi, vẫn chưa xảy ra tình cảnh bi thảm như y suy nghĩ. Chỉ thấy Diệp Thiên Hàn Diệp Tư Ngâm cùng Bắc Đường Vũ Tư ngồi ngay ngắn trên ghế, không nói một lời, không khí có chút ngưng trọng mà thôi.
“Hoàng huynh, hơn nửa đêm, vì sao không đi nghỉ ngơi?”Lí Ân cười ha ha, hy vọng nhanh chóng chấm dứt cục diện xấu hổ này. Ý thức được đây là hậu quả của việc mình lo lắng không chu toàn, nếu là Diệp Thiên Hàn tức giận, chỉ sợ hắn sẽ lột xuống một tầng da. . . . . .
Không ngoài sở liệu, mắt tím thâm thúy lạnh lùng đảo qua, lệnh Lí Ân đứng hình, ngồi xuống một bên không dám nói một tiếng.
“Vũ Tư, mấy ngày qua có khỏe không? Có ai làm khó ngươi không?”Bắc Đường Vũ Trăn không để ý sắc mặt lạnh như băng của vị thượng vị giả kia, đi đến cạnh Vũ Tư, có chút lo lắng hỏi han. Ước chừng là mê dược quá mức mạnh mẻ, lại thêm một đường chạy vội, lúc này sắc mặt Bắc Đường Vũ Trăn hơi xanh trắng, thân thể cũng có chút nghiêng ngả lảo đảo.
“Thái phó đại nhân, uống thêm viên thuốc này rồi nói tiếp cũng không muộn.”Một viên đan dược màu xanh phá không mà đến, cùng lúc với thanh âm với mềm nhẹ của Diệp Tư Ngâm, Bắc Đường Vũ Trăn duỗi tay tiếp lấy , không nghĩ nhiều liền nuốt xuống, lập tức chân khí ngưng trệ lan ra khắp cơ thể, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
Trả cho Diệp Tư Ngâm một ánh mắt cảm kích, Bắc Đường Vũ Trăn cung kính hành lễ nói: “Đa tạ diệp Thiếu chủ.”Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy thiếu niên này, khí chất đạm nhiên xuất trần, không khỏi làm kẻ khác thấy kính nể ngưỡng mộ — người có thể làm”Thánh thủ độc y”Thu làm đồ đệ duy nhất, lại còn làm Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn ái mộ, quả nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Đang lúc suy nghĩ bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh, đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Bắc Đường Vũ Tư căm giận nhìn Bắc Đường Vũ Trăn, “xoát” một tiếng đứng dậy muốn rời khỏi.
Bắc Đường Vũ Trăn giữ chặt nó lại: “Muốn đi đâu? !”
Vũ Tư biết rõ giãy dụa không ra, vẫn chưa nhúc nhích, chỉ nhìn bàn tay đối phương giữa chặt mình, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Bắc Đường Vũ Trăn bị thái độ lạnh lùng của nó chọc giận, trầm giọng nói: “Vọng tưởng! Ngươi đâu cũng đừng hòng đi.”
Ánh mắt oán hận như lợi kiếm, hung hăng đâm vài nhát trên người Bắc Đường Vũ Trăn, liền lập tức quay lại đầu, không thèm nói nữa. Chỉ đứng ở chỗ cũ, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài viện – tín ưng của Diệp Tư Ngâm nhàn nhã lướt vòng quanh hồ nước, chơi chán liền vút lên trời, rất nhanh liền biến mất trong đêm .
Theo ánh mắt của nó, trong lòng Bắc Đường Vũ Trăn sửng sốt — nó. . . . . . Muốn rời đi? Không. . . . . . Y tuyệt không cho phép! Trong lòng nghĩ thế, Bắc Đường Vũ Trăn ôm chặt người nọ vào lòng. Vũ Tư thật vẫn chưa giãy dụa, chỉ tùy ý y ôm mình, lại không chịu nói gì, lệnh Bắc Đường Vũ Trăn lo lắng bất an.
“Chuyện của nhị vị, chúng ta không tiện nhúng tay. Đêm đã khuya, thái phó ở trong lao đã chịu không ít khổ, nên hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng.”Diệp Tư Ngâm thấy thế liền biết giữa hai người có rất nhiều chuyện cần giải quyết, liền thản nhiên nói với Bắc Đường Vũ Trăn, ánh mắt nhìn Vũ Tư –kẻ đầu sỏ hại y cũng ái nhân chia lìa hơn một tháng, nhưng trong lòng lại không thể hận nổi.
Đích thật là y chiếm cứ thân thể nó, chiếm đi hết thảy những thứ vốn nên thuộc về nó, nó có hận, muốn báo thù, cũng không gì đáng trách. Y chỉ hy vọng, nó có thể giống y, nếu đã trở thành Bắc Đường Vũ Tư, thì phải lợi dụng thân phận này sống cho tốt. Dù sao y nhìn ra Bắc Đường Vũ Trăn có cảm tình với nó, đôi mắt thường xuyên bị vẻ thâm trầm che dấu khi nhìn thấy Vũ Tư , liền giống như ái nhân nhìn mình, tràn ngập thâm tình người ngoài không thể cảm nhận được.
“Không cần ngươi giả hảo tâm!”Vũ Tư thu hồi tầm mắt nhìn về phương xa, thấp giọng nói. Đôi mắt xinh đẹp nhìn thiếu niên đạm nhiên xuất trần đứng cạnh Diệp Thiên Hàn, cảm tình này thật không biết nói sao, có ghen tị, có hâm mộ, thế nhưng không còn hận.
“. . . . . .”Diệp Tư Ngâm nghe vậy im lặng, chỉ nhìn Lí Ân. Người nọ hiểu ý, lập tức đứng dậy nói: “Tiểu Tư nói không sai. Vũ Trăn ngươi mau dẫn Vũ Tư đi nghỉ ngơi mới đúng, đi theo bản cung.”
Vũ Tư không còn cách nào, chỉ có thể bị Bắc Đường Vũ Trăn nửa kéo nửa ôm lôi đi.
Trước khi đi vẫn như cũ nhịn không được quay đầu lại nhìn hai người ôm nhau, đó là nhu tình mật ý bất luận kẻ nào cũng không thể tham gia, mình quả nhiên là không có tư cách có được nó. . . . . . Cũng tốt. . . . . . Làm nhiều chuyện không nên làm như vậy, Diệp Thiên Hàn lại không hề muốn truy cứu. . . . . . vị “Phụ thân” luôn lãnh thanh lãnh tâm đó, lại không tính toán truy cứu. . . . . . nó nên thấy đủ, không phải sao? Đôi mắt xinh đẹp phảng phất bi ai, nhưng cũng hỗn loạn vài phần may mắn. Thôi, cứ nên buông tay thôi. . . . . . nó vốn là linh hồn không nên sinh ra mà. . . . . .
“Hàn, ngươi không tính nhận nó sao?” trong đầu Diệp Tư Ngâm tất cả đều là ánh nhìn buồn bả mà trước khi đi Bắc Đường Vũ Tư ngoái đầu nhìn lại, mới bật lên câu hỏi thế này. Y biết ái nhân đã đã có vài phần áy náy với hài tử đó, nhưng thiên tính tự nhiên, làm hắn như trước lộ ra bộ dáng lãnh đạm.
Diệp Thiên Hàn nghe vậy nhíu mày: “Có Bắc Đường Vũ Trăn, bổn tọa làm gì cũng chỉ là dư thừa.”
“. . . . . . vậy cũng đúng.”Diệp Tư Ngâm thản nhiên cười nói. Thoát ly thân phận “tử tự không được phụ thân thừa nhận”, nói vậy về sau hài tử kia sẽ có thể sống thoải mái hơn. . . . . . chuyện một tháng đó, họ cũng không muốn truy cứu tiếp . Tóm lại, chuyện này thật cũng là giai đại vui mừng, không phải sao. . . . . .
“Nha, Hàn. . . . . . Ngươi làm gì vậy? !”Đang lúc suy nghĩ, thình lình bị người chặn ngang ôm lấy, Diệp Tư Ngâm hoảng sợ, cuống quít ôm lấy cổ ái nhân, thân thể mới đứng vững lại.
Diệp Thiên Hàn không trả lời, chỉ ôm người trong lòng đi đến phòng ngủ. Nụ cười xinh đẹp xuất trần nhường đó, sao bảo hắn không động tâm cho được.
Hiểu Diệp Thiên Hàn muốn làm gì, Diệp Tư Ngâm có chút bất mãn: “Mấy ngày nay còn chưa đủ sao. . . . . . Mệt quá a. . . . . .”Không ngờ thanh âm oán giận mềm mại lại lệnh nam nhân dục hỏa đốt người càng tăng nhanh cước bộ.
“Hàn. . . . . . Đi trước tắm rửa. . . . . .”Biết trốn không được, Diệp Tư Ngâm trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Nam nhân với đôi phượng mâu màu tím vốn không nhìn ra cảm xúc gì giờ lại gợn lên một tia tà mị. Chỉ tiếc Diệp Tư Ngâm chôn mặt vào lòng ái nhân, vẫn chưa nhìn thấy.
Dục trì của Thân vương phủ, lớn đến mức đủ chứa trăm người. Trì dùng bạch ngọc chế thành, nước hơi phiếm màu sữa này là dẫn từ thiên nhiên ôn tuyền ở hậu sơn đến, trên mặt nước còn trôi nổi những đóa hoa mê hoặc nhân tâm .
Nguyên bản là một nơi tắm rửa rất tốt, vừa có thể giải lao, vừa có thể dưỡng sinh, nhưng lúc này Diệp Tư Ngâm đã có chút hận cái tư tưởng chết tiệt đó . . . . . .
Tựa vào cạnh ao, hai chân bị tách rộng ra, ngón tay thon dài đang trừu sáp qua lại trong hậu huyệt được nước suối ấm áp làm mềm ra.
” Ân. . . . . . Hàn, a! nước. . . . . .”trong quá trình khuếch trương, nước suối ấm áp tiến vào huyệt, lệnh nơi vốn nóng như thiêu đốt lại càng thêm nóng lên. Diệp Tư Ngâm không ngừng thở gấp, muốn ngăn cản bàn tay đang tứ ngược của ái nhân, rồi lại luyến tiếc khoái cảm kích thích như vậy, chỉ phải nâng tay che miệng lại, mới có thể nhịn lại những tiếng rên rỉ ngọt ngào toát ra từ miệng mình
Diệp Thiên Hàn cẩn thận khuếch trương hậu huyệt trước khép chặt của y, mắt tím thâm thúy chứa đầy dục vọng — da thịt trắng nõn đã bị nước suối ấm áp hun lên một màu hồng mê người, tóc dài ướt sũng tán trên mặt nước, tạo nên một đồ án mê người. Chưa bao giờ thử qua hoan ái lúc tắm, thân mình người này vì khẩn trương cùng khoái cảm mà run rẩy càng thêm mê người.
“Cáp a. . . . . . Ân. . . . . .”Lắc đầu, Diệp Tư Ngâm nhịn không được ngâm khẽ ra tiếng – ngón tay thon dài chạm vào nơi mẫn cảm, lại còn cố ý cọ xát qua lại, quả nhiên muốn buộc y đến cực hạn trước. Mắt tím trong suốt đầy sương mù, oán giận ngoái đầu nhìn ái nhân, “Không cần. . . . . . Hàn. . . . . .”
Diệp Thiên Hàn nhíu mày, như nghe theo lời y, thi thi nhiên nhiên rút ngón tay ra. Lập tức mất đi chống đỡ, Diệp Tư Ngâm suýt nữa trượt vào nước, huyệt khẩu bất mãn ngón tay rút ra, không ngừng co rút, lệnh Diệp Tư Ngâm chau mày — ái nhân luôn thích đùa y như thế, mãi tới khi y chủ động tác cầu mới bằng lòng bỏ ra, thật sự là. . . . . . quá đáng. . . . . .
Quay lại nâng tay ôm lấy cổ Diệp Thiên Hàn, Diệp Tư Ngâm dưới ánh mắt gần như trêu tức của đối phương ngẩng đầu hôn lên lên môi hắn, lại không cam lòng mở miệng khẽ cắn, để tỏ bất mãn.
Mắt tím thâm thúy hiện lên dục vọng càng sâu, cánh tay co lại, liền giang hai chân của người trong lòng ấn lên vách trì.
Tư thái như vậy làm Diệp Tư Ngâm không khỏi mặt đỏ, lại vì hình thức hoan ái chưa từng thấy qua này mà thấy thú vị, tùy ái nhân mút hôn cổ, xương quai xanh của mình.
Trong sơn tuyền sau núi, ôn tuyền chậm rãi chãy xuôi, không ngừng theo năm tháng, nước suối màu sữa bốc lên nhiệt khí, được ánh trăng thanh lãnh chiếu vào càng thêm mông lung mê người. . . . . .
Hết chính văn đệ lục thập lục chương