Mã Vân Hà há hốc mồm, Lệ Hổ là loại người gì cô biết rõ. Lệ Hổ dù ở Bắc Kinh cũng không nói mềm yếu như vậy mà.
- Thằng đó thì sao chứ? Tôi có thấy hắn có gì đặc biệt đâu?
Mã Vân Hà ra vẻ không cần nhưng thực tế trong lòng lại rất tò mò.
- Sở Sở - con gái Sở Giang Thu, cô biết không, vợ hắn đó.
Lệ Hổ vừa nói tới đây, Mã Vân Hà đã khinh thường nói:
- Phi, lại một thằng bám váy vợ.
Lệ Hổ lắc đầu nói:
- Sai, quá sai, hắn không đi cùng đường Sở Giang Thu.
Nghe Lệ Hổ nói, miệng Mã Vân Hà há hốc ra không ngậm lại được. Tin tức mà Lệ Hổ nói ra đủ làm Mã Vân Hà và Lâm Ảnh ở bên nổi sóng trong lòng.
Vương Quốc Hoa không biết mình đang là đối tượng được bàn tán. Hắn đến văn phòng Lưu Triệu Minh vừa lúc chủ tịch tỉnh Lưu đang nghỉ ở trong và cho hắn vào ngay.
Nghe xong Vương Quốc Hoa nói, Lưu Triệu Minh gật đầu:
- Vấn đề cậu phản ánh rất kịp thời, điểm này nhất định phải coi trọng. Đây là liên doanh Trung Mỹ, mặc dù là do ủy ban thành phố Thần Châu ra mặt nhưng ủy ban tỉnh vẫn cao độ chú ý. Quốc Hoa cân nhắc rất chu đáo.
Báo cáo xong Vương Quốc Hoa định cáo từ, Lưu Triệu Minh Đào Nghiễm Niên:
- Đồng chí Quốc Hoa, tôi đã phê bình Hác Long Quang, sau này y nhất định sẽ hợp tác tốt.
Vương Quốc Hoa thoáng ngẩn ra làm Lưu Triệu Minh thầm đắc ý. Vương Quốc Hoa không tiện tiếp lời chỉ có thể cười nói:
- Tôi xin phép về.
Vương Quốc Hoa không chịu trả lời thẳng làm Lưu Triệu Minh có chút thất vọng. Đây thực ra là Lưu Triệu Minh cho Vương Quốc Hoa cơ hội nhưng đáng tiếc Vương Quốc Hoa không chịu tỏ rõ thái độ.
Lưu Triệu Minh cho Vương Quốc Hoa cơ hội cũng là cho mình cơ hội. Thư ký vào dọn cốc nói một câu:
- Vương Quốc Hoa này không biết thức thời.
Lưu Triệu Minh gật đầu bình tĩnh nói:
- Không nên nói lung tung, người ta là bí thư thị ủy cấp giám đốc sở, không phải người anh có thể tùy ý đánh giá.
Thư ký có một cái tên gọi khác “Thủ trưởng thứ 2”, nhiều lúc thái độ của thư ký chính là thái độ của lãnh đạo. Đương nhiên thư ký vẫn không phải thr trưởng. Có một số lời nói ra theo thói quen trước mặt người khác nói lỡ miệng lại là không ổn.
Điện thoại bàn vang lên, Lưu Triệu Minh nhìn thoáng qua số máy rồi xua tay ra hiệu thư ký rời đi.
- Là tôi, lão huynh ở trên Bắc Kinh đúng là quá oai phong.
Đầu bên kia ai gọi tới không quan trọng, quan trọng là nội dung cuộc điện. Nội dung là về chi tiết của Vương Quốc Hoa. Từ trước đến giờ, Lưu Triệu Minh cũng cảm thấy Vương Quốc Hoa không phải là người của Sở Giang Thu, nghe điện xong Lưu Triệu Minh rơi vào trầm tư.
Rất rõ ràng, ở trên Bắc Kinh có một vài lời đồn về Vương Quốc Hoa. Ví dụ như lúc tốt nghiệp trường đảng, Vương Quốc Hoa vào văn phòng hiệu trưởng trường ngồi nói chuyện với một lãnh đạo trung ương. Có đôi lúc ở nhà nước không có gì gọi là bí mật, ít nhất nó thể hiện rõ trên người Vương Quốc Hoa. Ngoài đời sống riêng của Vương Quốc Hoa ra thì về cơ bản những gì hắn đã trải qua nếu muốn tìm đều tìm được cả.
Vì thế Lưu Triệu Minh nghe được một vài nhân vật có liên quan đến Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa này không chỉ có liên lạc với Tổng bí thư tương lai, còn là cháu rể một nguyên lão trong quân đội, còn được một vị bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ rất thưởng thức, phó chủ nhiệm thứ hai ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia mới nhận chức – Lãnh Vũ cũng có quan hệ khá tốt với Vương Quốc Hoa.
Nghe nói cái tên Vương Quốc Hoa khá có sức ảnh hưởng với đám thiếu gia Bắc Kinh, còn có ngoại hiệu Tài thần gia. Đám thiếu gia kia lúc nhắc đến Vương Quốc Hoa đều lộ vẻ tôn sùng. Theo giải thích của Lưu Triệu Minh là đừng xem thường đám thiếu gia này, bọn chúng có năng lực kinh người. Vương Quốc Hoa có thể làm bọn chúng tôn trọng như vậy thì đâu đơn giản cho được.
Làm người ta rất không phục đó là Lưu Triệu Minh đã xem qua về tài liệu của Vương Quốc Hoa, hoàn cảnh gia đình của thằng này không đáng nói gì. Nhưng hắn còn trẻ như vậy, không dựa vào ai mà bò rất nhanh. đây là điều rất khó giải thích, nhưng nếu cẩn thận đọc về tài liệu của hắn lại thấy trong mỗi một giai đoạn quan trọng hắn đều có biểu hiện xuất sắc.
Một người có xuất thân tốt phát triển nhanh không có gì lạ, ví dụ này là rất nhiều. Một người không có xuất thân mà bò lên nhanh không thể không là một nhân vật đáng coi trọng.
Lưu Triệu Minh dập máy mà thầm may mắn về phương thức xử lý của mình, đồng thời cũng có chút lo lắng về tên Vương Quốc Hoa này. Vương Quốc Hoa là kẻ rất có thực lực, nhưng trước mặt lợi ích lại không tranh thủ, quá không bình thường.
Phải nói Lưu Triệu Minh không thể nhìn rõ tâm tính của Vương Quốc Hoa. Lúc làm bí thư thị ủy Ân Châu, đó là thời kỳ đỉnh của Vương Quốc Hoa. Lúc ấy Vương Quốc Hoa có thể nói lộ rõ khí phách, lúc ấy Vương Quốc Hoa lại bị ép rời khỏi chức vụ, không hề có cách nào nói lý xem mình có thể đi hay không. Kết quả này làm Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được một đạo lý rất đáng sợ đó là chỉ có thực lực tuyệt đối mới là đáng tin nhất.
Trước khi đạt được thực lực tuyệt đối này, Vương Quốc Hoa nói với mình phải ẩn nhẫn. Vì thế thủ đoạn của hắn bây giờ như kim dấu trong bọc.
…
Tuy đã có trao đổi với Vương Quốc Hoa nhưng trên bàn đàm phán Nghiêm Giai Ngọc vẫn không ngừng ép tới. Phó chủ tịch Diêu một lần nữa xuất hiện trước mặt Nghiêm Giai Ngọc. Mặc dù phó chủ tịch Diêu việc này không quá thích nhận nhưng trên hội nghị thường vụ Lưu Triệu Minh đề nghị việc này phải do phó chủ tịch Diêu phụ trách, hơn nữa cũng được Mã Dược Đông hoàn toàn ủng hộ.
Phó chủ tịch Diêu không rõ là sao Lưu Triệu Minh và Mã Dược Đông lại hợp tác ở việc này. Tên Vương Quốc Hoa có tầm quan trọng khá lớn cứ như vậy biến mất. Trên bàn đàm phán người chủ lực cho ủy ban thành phố Thần Châu lại là Mã Vân Hà.
Trong này nhất định có vấn đề nhưng không quá nhiều người biết.
Vương Quốc Hoa sau khi ra khỏi chỗ Lưu Triệu Minh liền về thẳng thị xã. Lúc này ở thị xã có không ít việc. Xa không nói, hành trình của đoàn khảo sát tỉnh Nam Thiên đã được xác định, chuyện này do Hàn Hạo phụ trách. Cao Khiết cũng không rảnh rỗi, sau mấy lần liên lạc, Lưu Linh và Hoàng Nhàn tỏ vẻ trong thời gian ngắn nhất sẽ đến tiếp tục đàm phán.
Vương Quốc Hoa hàng ngày đều phải bận rộn xử lý văn bản, nghe báo cáo. Thị trưởng Hác Long Quang thật ra lại rất yên tĩnh, vài ngày không thấy người. Cuối cùng do bên ủy ban thị xã phái chánh văn phòng sang báo cáo thị trưởng Hác đi Bắc Kinh.
Chuyến đi của Hác Long Quang lên Bắc Kinh có thể coi như là giãy dụa trước khi chết. Gần như trong một đêm hắn phát hiện một tên mình không coi là đối thủ lại trở thành rất cường đại, còn bản thân mình lại ở thế yếu tuyệt đối. Chuyển đổi quá nhanh này là đả kích lớn đối với Hác Long Quang. Đối mặt với Vương Quốc Hoa đang mạnh lên, Hác Long Quang cảm thấy mình cần phải làm gì đó để phản kháng. Vì thế y lên Bắc Kinh chính là tìm trợ giúp.
Hạng mục điện phân nhôm mấy năm nay quốc gia khá coi trọng. Theo phát triển kinh tế nhanh chóng, nhu cầu thị trường mở rộng khiến các bộ liên quan bận rộn hơn nhiều. Bận ở bộ không nhất định là lãnh đạo chủ yếu nhưng cán bộ bên dưới thật ra rất bận. Hôm nay có người mời ăn cơm, hôm sau có người mời đi câu lạc bộ, dù sao chỉ cần có chút quyền lực trong tay là không sợ không ai mời khách.
Hác Long Quang ở Bắc Kinh đợi ba ngày mời mấy bữa ăn cuối cùng mới nhận được một tin tức coi như tốt.