Không ai nghe và tắt máy là hai khái niệm, Vương Quốc Hoa này đúng là. Mã Dược Đông thầm nói như vậy sau đó cũng không có oán giận gì khác. Y nói với Lưu Triệu Minh.
- Nếu là như vậy thì dù sao chuyện không gấp, chờ y xuất hiện rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa ngủ đến tận trưa mới dậy làm Từ Diệu Quốc cùng Thang Tân Hoa gấp như kiến bò trên chảo lửa. Cũng may Vương Quốc Hoa có thói quen dậy là nhìn điện thoại di động xem. Thấy máy không còn điện làm Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi. Hắn thấy bên cạnh không ai rồi vội vàng tìm sạc cắm điện.
Nghiêm Giai Ngọc quấn khăn tắm từ toilet đi ra, mặt mày hồng hào khác hẳn Vương Quốc Hoa trông khá uể oải.
- Dậy rồi à, em lấy nước rồi đó, anh vào ngâm mình đi.
Vương Quốc Hoa đâu có tâm trạng này, hắn vội vàng nói:
- Cho anh máy điện thoại của em, không ngờ mất điện, không biết làm Từ Diệu Quốc cùng Thang Tân Hoa gấp đến mức nào nữa.
Thư ký của Mã Dược Đông nhận được điện do Thang Tân Hoa gọi tới, y vừa nãy bị bí thư mắng nên nói chuyện với giọng điệu không dễ chịu gì. Y lạnh lùng nói với Thang Tân Hoa.
- Lãnh đạo nói liên lạc được thì bảo Vương Quốc Hoa lập tức tới đây, không ra gì cả.
Vương Quốc Hoa cuối cùng đã gọi điện về, Thang Tân Hoa còn chưa kịp nói, Từ Diệu Quốc đã đoạt lấy trước.
- Bí thư đang ở đâu vậy? Sáng nay thư ký của bí thư Mã gọi tới bảo ngài lập tức tới văn phòng bí thư Mã.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ quả nhiên là vậy. Hắn bảo Thang Tân Hoa cùng Từ Diệu Quốc lái xe tới đây. Ừ, phát huy tinh thần tác chiến liên tục của Đảng viên, Vương Quốc Hoa không kịp ăn trưa mà chạy thẳng đến nhà bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông.
Bí thư Mã bình thường cứ trưa là về nhà ăn cơm. Y có danh tiếng tốt, vợ là một phó hiệu trưởng một học viện, khá khiêm tốn. Con gái Mã Vân Hà thật ra quyết tâm theo đuổi chính trị nhưng 30 mà mới làm đến cấp phó huyện cũng có thể thấy ông bố không tác động gì nhiều. Nếu không Mã Vân Hà ít nhất cũng được đãi ngộ cấp chính huyện chứ. Đương nhiên Mã Vân Hà tuy là phó chủ nhiệm nhưng thực tế là chính. Chức chủ nhiệm Khu khai phát Thần Châu vẫn không có ai phụ trách, đây chính là ngụy trang.
Mặc kệ nói như thế nào, Mã Dược Đông ở phương diện này coi như có thể chấp nhận. Cứ theo xu thế này khi Mã Dược Đông về thì Mã Dược Đông chắc là lên được cấp chính huyện.
Mã Dược Đông có thói quen ngủ trưa. Lúc Vương Quốc Hoa tới, Mã Vân Hà mở cửa. Mã Vân Hà dùng ánh mắt khinh thường nhìn đối phương. Lúc trước ra vẻ lắm mà, bây giờ không phải đến nịnh lãnh đạo sao?
Phải nói Mã Vân Hà suy nghĩ có vẻ là hơi tốt đẹp. Nếu chuyện không phải có thể liên quan đến vấn đề hài hòa giữa bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh thì Vương Quốc Hoa có thể nể mặt Mã Vân Hà không? Cái này có trời mới biết.
- Vương Quốc Hoa có việc à?
Mã Vân Hà không có ý mở cửa, Vương Quốc Hoa đành nghiêm túc nói:
- Bí thư Mã bảo thư ký gọi tôi tới, chủ nhiệm Mã nếu cho rằng tôi không nên tới thì tôi có thể đi.
- Anh?
Mã Vân Hà bị nghẹn không nói được gì. Nếu nói về đấu võ mồm, cô ả không phải đối thủ của Vương Quốc Hoa, thêm mười Mã Vân Hà cũng chưa đủ độ.
- Hừ.
Mã Vân Hà hậm hực xoay người, cô ả cũng biết chuyện nặng nhẹ. Nếu không có chuyện quan trọng thì ông lão sẽ không bảo người tới nhà.
- Anh nhỏ tiếng một chút, bố tôi đang ngủ chưa.
Mã Vân Hà không cam lòng nói một câu.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý, hắn thản nhiên nói:
- Chuẩn bị chút gì ăn đi, tôi chạy đến đâu kịp ăn gì. Đừng để lát tôi bị đói rồi ra ngoài nói với người ta là bí thư Mã chỉ cho người ta làm việc, không cho ăn cơm, như vậy khó nghe.
Bảo mẫu rất nhanh mang mì lên, Vương Quốc Hoa cứ thế cúi đầu ăn, ăn xong còn khen:
- Ngon nhưng ít một chút, chưa đủ no.
Bảo mẫu khá vui vẻ nhưng thấy Mã Vân Hà nhe răng trợn mắt nên phải nhịn cười bưng bát đi. Vương Quốc Hoa lấy thuốc:
- Có thể hút không?
Mã Vân Hà biết mình không phải đối thủ của đối phương nhưng không chịu lui, cô ả thở hổn hển đặt gạt tàn lên bàn:
- Hút chết đi.
Vương Quốc Hoa chưa hút hết điếu thuốc, Mã Dược Đông đã từ trên lầu đi xuống.
- Quốc Hoa đến à? Xin lỗi, tôi quen ngủ trưa rồi.
Giọng điệu nói chuyện của Mã Dược Đông khá nhiệt tình. Mã Vân Hà không dám tin nhìn ông bố, cô ả còn tưởng mình nghe lầm.
- Tôi mới đợi một lát, chủ nhiệm Mã còn mời tôi bát mì.
Vương Quốc Hoa đứng dậy cười nói, Mã Dược Đông nhìn thoáng qua con gái, y không nhịn được cười:
- Ngồi xuống nói chuyện, chuyện kia thế nào rồi.
Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn nói:
- Mọi điều đều dễ thương lượng nhưng chỉ có một vấn đề sẽ thành trở ngại.
Mã Dược Đông nhướng mày còn chưa kịp nói, Mã Vân Hà đã giành trước:
- Vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa không đáp mà là nhìn Mã Dược Đông, bí thư Mã rất quyết đoán nói:
- Ra ngoài, lãnh đạo nói chuyện chị xen miệng vào gì hả?
Mã Vân Hà không dám nhe răng, chỉ có thể hừ hừ im miệng.
- Vấn đề nhân sự, tổng giám đốc Nghiêm thật ra đã nhận lời thuyết phục tập đoàn đầu tư vào tỉnh Đông Hải. Vấn đề là bên tập đoàn có băn khoăn nhất định về an bài nhân sự của liên doanh.
Vương Quốc Hoa nói rất hàm súc, Mã Dược Đông cũng hiểu ý. Hoàn cảnh Trung Quốc là như vậy, bên tỉnh Đông Hải có thể phái người là bà con họ hàng của lãnh đạo bởi lương thưởng của công ty liên doanh là rất cao.
- Điều này có thể giải thích, lát tôi thương lượng với chủ tịch Lưu đưa ra phương án.
Mã Dược Đông đưa ra câu trả lời, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Như vậy không có vấn đề gì lớn nữa.
Mã Dược Đông trầm ngâm một chút nói tiếp:
- Đồng chí Triệu Minh vẫn luôn ủng hộ công việc của Thiết Châu, đồng chí Quốc Hoa không nên phụ kỳ vọng của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh vào bộ máy lãnh đạo Thiết Châu.
Vương Quốc Hoa không tiện trả lời. Đối phương đây là nhắc hắn không nên quên anh mới đến không lâu, có người là thâm căn cố đế ở Thiết Châu.
- Tôi tin Thiết Châu dưới sự lãnh đạo chính xác của tỉnh ủy, được ủy ban tỉnh ủng hộ nhất định sẽ làm tốt công việc của mình.
Cách nói của Vương Quốc Hoa làm Mã Dược Đông nở nụ cười. Mã Dược Đông nói:
- Cứ như vậy đi, chiều cậu sang ủy ban tỉnh, đồng chí Triệu Minh rất chú ý việc này.
- Vâng, tôi cũng nên qua.
Vương Quốc Hoa đứng lên, Mã Dược Đông ngồi im khẽ gật đầu coi như tiễn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa vừa đi, Mã Vân Hà đã nlno:
- Tên này quá kiêu căng, tức chết con.
Mã Dược Đông không khỏi có chút nuối tiếc vì biểu hiện của con gái, đây cũng là nguyên nhân mà Mã Dược Đông đè không cho Mã Vân Hà tiến bộ. Chút khí độ đó mà trèo lên cao sau này chết như thế nào cũng không biết.
- Kiêu căng? Con nói mình ư?
Mã Dược Đông từ tốn nói rồi để mặc Mã Vân Hà đó, y lững thững rời đi.
Lúc này máy điện thoại của Mã Vân Hà vang lên, nhìn số máy cô ả tức giận nói:
- Lệ Hổ, anh có biết phiền là gì không?
Lệ Hổ ở bên kia không biết nói gì làm Mã Vân Hà có chút do dự.
- Được rồi, tôi tới, không được lừa tôi.
Mã Vân Hà mặt khó coi đến sảnh một khách sạn, chờ bên cạnh Mã Vân Hà còn có Lâm Ảnh.
- Sao vậy? Bị ai làm tức à Mã đại tiểu thư của tôi?
Lệ Hổ thấy Mã Vân Hà liền trêu, Mã Vân Hà đáp trả.
- Ai là của anh? Nói chuyện dễ nghe một chút đi.
- Được được, tôi sai là được chứ gì? Nói đi, ai chọc giận cô, tôi xả giận giúp.
Lệ Hổ cười nhận sai mới làm Mã Vân Hà bớt tức.
- Vương Quốc Hoa, anh biết không? Bí thư thị ủy Thiết Châu, thằng này quá kiêu căng, ở nhà tôi mà cũng thế.
Lệ Hổ cười khổ một tiếng:
- Thì ra là hắn.
Mã Vân Hà thấy Lệ Hổ vừa nãy như muốn cởi quần áo vỗ ngực xả giận giúp mình, giờ lại co đầu rụt cổ liền cười lạnh nói:
- Anh còn biết sợ hắn? Lệ đại thiếu gia chẳng lẽ chỉ có hư danh?
Lệ Hổ thở dài một tiếng:
- Trong quan chức trẻ tuổi của cả tỉnh Đông Hải thì chỉ có trước mặt Vương Quốc Hoa là tôi không có biện pháp. Cô nói hắn kiêu căng, nhưng hắn có cơ sở để kiêu. Người này nói như thế nào nhỉ? Cô không biết năng lực của hắn đâu, dù sao tôi không thể nào nổi giận với hắn được.