Phù Đồ Tháp

Chương 69: Chương 69: Mai nhụy trùng trùng




Đồng Vân trở về, mặt mày ủ ê như đưa đám, ngồi xuống ghế con lẩm bẩm: “Chủ tử, Tiêu chưởng ấn gạt phắt em sang một bên rồi. Em nói chủ tử bị bệnh, hắn lập tức bảo em đi tìm thái y…Xem ra hắn đã suy nghĩ cẩn thận, sau này không có ý định lui tới nữa.”

Dường như Âm Lâu đã đoán được kết cục này, nghe xong cũng chẳng có phản ứng lớn lao gì, dựa vào thành giường gật đầu, “Hắn làm rất đúng, nếu đến lại càng tệ hơn. Thực ra em vừa đi ta liền có chút hối hận, chỉ là tin hắn trở về làm ta vui đến hồ đồ, trước đó đã tính toán xong lại quên hết sạch…Không nên đến tìm hắn nữa.” Nàng chậm rãi trượt người xuống, thẳng tắp nằm đó, “Để hắn biết ta còn lưu luyến sẽ khiến hắn khó xử. Có lẽ vì biết ta thị tẩm, cho nên hắn đã chết tâm rồi. Như vậy cũng tốt, Tử Cấm Thành lớn như vậy, muốn tránh khỏi một người cũng không khó. Đồng Vân, ta sẽ không thương nhớ những thứ không nên thương nhớ nữa, chỉ là tội nghiệp em phải thế thân cho ta, lòng ta băn khoăn. Chờ lần tới Hoàng Thượng đến, ta sẽ nói cho hắn người lần trước thị tẩm chính là em, cầu hắn cho em một danh phận, ta không thể để em tiếp tục phải chịu oan chịu uổng.”

Đồng Vân nghe xong thì quỳ xuống trước giường nàng, “Em biết chủ tử cảm thấy em bị bạc đãi, một lòng muốn bồi thường cho em, nhưng chuyện này không thể để lộ ra, phải nuốt vào trong bụng. Chủ tử nghe em nói, đừng nhìn sóng yên gió lặng trước mắt mà lơ đãng, một khi sự việc bị vạch trần, những người đó hóng hớt xem trò vui, bỏ đá xuống giếng là chắc chắn. Các nàng sẽ dùng sức mà dẫm đạp lên chủ tử, vị ở trong Giai Phượng Cung kia cũng đang nhìn, kiểu gì cũng muốn gây họa cho chúng ta. Em có chết cũng không sao, chỉ sợ bên người chủ tử không còn một người biết nóng biết lạnh, sẽ bị các nàng áp bức đến không thể dậy nổi. Chủ tử có thương em không? Nếu là thật lòng thương em thì tuyệt không hé răng, đã nhớ chưa?”

Hai mắt Âm Lâu đẫm lệ, bò nhanh đến ôm lấy nàng, nức nở nói: “Ta hại em vô duyên vô cớ phải hy sinh, sớm biết sẽ thành thế này, buổi đêm hôm đó ta đã tự mình thị tẩm, vậy thì đã chẳng liên lụy đến em. Ta cảm thấy mình đang lạc trong một vòng tròn, tìm mọi cách chạy thoát để rồi cuối cùng trở về chỗ cũ. Không ngừng giãy giụa, không ngừng hại người, ai đến gần ta cũng phải chịu xui xẻo, ta là cái đồ sao chổi.”

“Nói ngốc.” Đồng Vân lau nước mắt cho nàng, ôm lấy nàng an ủi, “Chủ tử tự mình tính xem, từ khi bắt đầu đến tận bây giờ, chủ tử từng hại ai chứ? Con người sống trên đời luôn có những lúc thân bất do kỷ, chưa nói chúng ta, ngay cả Hoàng Đế trên Càn Thanh Cung, Thái Hậu trong Từ Ninh Cung, ai mà không có chuyện phiền lòng? Chủ tử tiến cung làm phi tử, là chính chủ tử nguyện ý sao? Em thì khác, được thay chủ tử là vinh quang của em, tự em thấy rất vui. Em lập được công, sau này chủ tử nhất định sẽ đối xử tử tế với em, dù có làm nô tài cũng là nhất đẳng, chủ tử nói xem có phải hay không? Chủ tử nghĩ em không có đầu óc mới đưa ra quyết định này sao? Thực ra em cũng có tư tâm, nào có ai không tính toán cho chính mình? Cho nên chủ tử đừng để chuyện đó trong lòng, đã qua rồi thì quên đi thôi! Chỉ là chủ tử phải nghĩ kĩ con đường về sau nên bước đi thế nào, không thể tiếp tục như thế này mãi được. Vốn dĩ cho rằng Tiêu chưởng ấn quay về là chúng ta được cứu, ai ngờ hết đằng trông cậy được, chúng ta đành dựa vào chính mình thôi. Em nói câu này có thể chủ tử không thích nghe, thế đạo này, có ai rời xa ai mà không thể sống? Trước kia chưa có Tiêu chưởng ấn, chẳng phải chúng ta vẫn sống rất tốt ở Càn Tây Ngũ Sở hay sao! Bây giờ gặp được một tên nam nhân liền ngốc luôn rồi? Hắn chẳng qua chỉ là đẹp hơn người khác một chút, trong túi có nhiều tiền một chút thế thôi, có cái gì khó lường! Hắn không gặp chúng ta, chúng ta tự sống thật vui cho hắn nhìn, để hắn khó chịu chết đi!”

Âm Lâu hít sâu một hơi gật đầu đồng ý, “Không dây dưa với hắn nữa là muốn tốt cho hắn. Lần trước ở Lão Quân Đường không rời thuyền là ta đại nhân đại nghĩa, nếu không lúc này hắn đang mệt mỏi đối phó với triều đình kìa! Hắn không niệm tình ta thì thôi, lại còn oán ta…” Nàng nhếch miệng, “Nữ tử đa tình phụ hán tâm, đúng không?”

“Không sai!” Đồng Vân gật đầu như giã tỏi, “Chúng ta không phụ trời không phụ đất, hắn không hiểu rõ là chuyện của hắn, từ nay chúng ta phủi tay mặc kệ. Nhưng mà chủ từ, từ ngày đó đến nay chủ tử vẫn luôn cáo ốm, Hoàng Thượng đã đến vài lần cũng không làm gì chủ tử, em cảm thấy cứ đùn đẩy mãi cũng không xong, chủ tử không thể giả bệnh cả đời, lần tới mà lật thẻ bài thì làm sao đây? Lần trước hắn say em còn có thể thay chủ tử, nhưng nếu hắn tỉnh thì không thể.”

Âm Lâu nói: “Sẽ không có lần hai, trốn tránh không phải là biện pháp lâu dài, ta nên thu hồi tâm tính sống những ngày đứng đắn. Tiểu tài nhân của Tiên Đế, Đoan phi của Đương kim Thánh Thượng, mệnh của ta là phải ở trong cung. Em yên tâm, ta sẽ sửa lại kịch bản, trước khi thị tẩm ta sẽ dùng hết thủ đoạn lấy lòng Hoàng Thượng, nói cho hắn lần trước hắn uống say cường hạnh em, chúng ta lại lừa hắn một lần nữa, cầu hắn cho em một lời công đạo. Chỉ cần hắn tấn vị em, cục đá lớn trong lòng ta cũng được bỏ xuống, sau này không cần nam nhân gì hết, chúng ta tự do tự tại ở lại Uyết Loan Cung làm bạn!”

Nói đến là hớn hở, như thể sắp thành sự thật đến nơi, thực ra trong lòng nàng vẫn luôn đầy rẫy vướng bận. Chuyện này qua đi lại phát bệnh một trận, rốt cuộc độc ô đầu vẫn chưa giải sạch sẽ, lại thêm thương tâm quá độ, quả nhiên một lần nằm xuống lại là bảy tám ngày, phát sốt đến nỗi mê sảng, làm Đồng Vân cuống quít xoay vòng.

Hoàng Đế rất tốt, mấy ngày liền đều đến Uyết Loan Cung thăm hỏi, sau đó thấy tình hình không ổn, đơn giản là ở lại không đi nữa. Phê hồng và dâng tấu trên triều đều tạm dừng, trì hoãn hai ngày không được, cuối cùng đã chịu nhả ra để Tiêu Đạc tạm quản, còn mình thì một lòng một dạ chăm sóc người bệnh.

Đây là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, Tiêu Đạc không muốn thấy nàng, nhưng lại không thể không gặp Hoàng Đế, hắn phải tới bẩm báo chính vụ, vẫn là bước vào Uyết Loan Cung.

Khi Đồng Vân bưng thuốc tiến vào, hắn đang đứng trong điện chờ chỉ. Cách nhau chỉ một tấm màn trúc, tuy không thể nhìn thấy quang cảnh bên trong, lại vẫn có thể nghe thấy thanh âm nói chuyện.

“Chủ tử vẫn luôn ở đây sao?” Giọng nói nàng thật yếu, thậm chí còn chẳng bằng khi ở Nam Kinh. Nàng thở hổn hển đẩy Hoàng Đế, “Trước mắt đều có người hầu hạ, chủ tử đến xem một cái rồi đi là được! Ta khỏe một trận ốm một trận, không biết còn muốn liên lụy đến bao giờ. Ngài trông chừng thế này tội lỗi ta quá lớn.”

Hoàng Đế nói: “Nàng đừng nói, ngoan ngoãn dưỡng bệnh. Còn không phải là bị hoảng sợ sao, trẫm là cửu ngũ chí tôn, so với mấy vị Bồ Tát kia còn có tác dụng hơn. Nàng sợ hãi thì ôm trẫm, trẫm sẽ chắn cho nàng.”

Nàng thở dài thật dài, dùng sức nắm chặt tay hắn, “Tấm lòng này của chủ tử, ta có nghiền thành phấn cũng không báo đáp được.”

“Đừng nói linh tinh.” Hoàng Đế giúp nàng gạt tóc mai trên trán. “Tâm tình thoáng đãng thì cái gì cũng tốt, cứ chọn việc vui mà nghĩ, nghĩ xem muốn ăn cái gì, nghĩ xem mặc xiêm y kiểu dáng gì, ngày mai trẫm sẽ cho người đem lên. Chờ nàng khỏe lên trẫm sẽ bồi nàng ra ngoài, đến chùa Đại Giác tế thần. Chuỗi hạt giai nam kia của nàng chưa được khai quang phải không? Để lên bệ thờ niệm mấy vòng kinh, sau này mang theo Phật quang, không quỷ thần nào dám đến gần nàng nữa.”

Tiêu Đạc nghe thấy chuỗi ngọc giai nam được nhắc đến thì chấn động trong lòng, hắn vẫn nhớ rõ, là ngày đó dạo chợ đêm tùy tay mua cho nàng, không ngờ nàng vẫn mang theo bên người.

Hắn đã hạ quyết tâm không muốn thấy nàng, nhưng ngay khi nghe thấy thanh âm nàng, hắn liền có chút không chống đỡ được. Cảnh tượng trước kia lần lượt vụt qua trước mắt như chiếu bóng, nàng trúng độc, hắn ở bên một tấc không rời, ngũ tạng thiêu đốt, giờ đây người ở bên đã đổi, hắn chỉ có thể đứng cách mành mà nghe, bởi vì không được gọi đến thì không có tư cách bước vào.

Mờ mịt đứng đó, rèm mi buông xuống, biểu cảm và tư thế đều khống chế rất tốt, nhưng chẳng ai biết được bên trong hắn đã mục ruỗng cả rồi, nhẹ nhàng thọc một cái là đổ sụp.

Đồng Vân đứng bên cạnh nhìn suốt nửa ngày hắn cũng không phát hiện ra, nàng không khỏi thở dài, ngoài miệng lợi hại hơn nữa thì cũng có ích gì, có bản lĩnh thì đã không nhớ thương. Rõ ràng là không nỡ buông tay, ấy thế mà cách sơn vọng hải không thể đến bên nhau, thật sự là quá khổ.

Nàng đi qua nhún chân hành lễ, nghĩ thầm nếu hắn muốn nói gì đó thì nàng có thể giúp hắn chuyển lời, cho dù là hỏi một câu bệnh tình nương nương thế nào cũng được. Đáng tiếc không có, hắn cứ đứng lặng im, làm bộ như không thấy nàng. Nàng chỉ đành vòng qua tấm mành buông đi vào, cửa sổ phía tây mở hé, ánh sáng bên ngoài xuyên vào qua khe hở mành trúc, trên nền gạch xanh phủ kín từng cụm hoa văn.

“Vạn Tuế Gia, chủ tử tới giờ uống thuốc rồi.” Nàng bưng cái khay trà sơn son tới, “Khi nô tỳ đến thì thấy Tiêu chưởng ấn đang chờ ở bên ngoài, hẳn là có việc cần bẩm.”

Hoàng Đế chỉ ừ, cũng chẳng vội vã, bưng lấy chén thuốc định tự tay bón cho nàng.

Âm Lâu lắc đầu, “Chính sự quan trọng, đã có Đồng Vân ở đây, để nàng hầu hạ là được.”

Lúc này Hoàng Đế mới gác chén xuống, phất áo bước ra khỏi điện.

Hắn đã ở ngay bên ngoài, muốn gặp lại không thể gặp, trong lòng đau đớn như có dao cắt. Âm Lâu ngây ngẩn tựa vào cái gối hỉ thước đăng chi, không dám hỏi Đồng Vân, sợ sẽ bị người bên ngoài nghe thấy, chỉ có thể dùng ánh mắt dò hỏi. Vẻ mặt Đồng Vân bất đắc dĩ, đỡ nàng lên cho nàng dựa vào mình, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Hắn vẫn ổn, Vạn Tuế Gia trả quyền phê hồng lại cho hắn, chủ tử đánh bừa mà trúng, lại giúp được hắn một tay. Đây chính là có mệnh vượng phu, nếu có thể yên bình bên nhau thì thật tốt!”

Nàng vui mừng, khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt, “Xem ra là bệnh đến đúng lúc, Vạn Tuế Gia muốn trấn an hắn cũng cần có một cái cớ hay. Lần này lấy quyền phê hồng về, Tây Xưởng cũng không có gì đáng lo nữa.”

Yêu một người, không có lúc nào không muốn vì hắn mà tính toán. Đồng Vân đột nhiên cảm thấy chủ tử của nàng là người đáng thương nhất, nàng yên lặng chịu đựng nhiều đến vậy, biết bao tơ tưởng ngày đêm, biết bao lo lắng hãi hùng. Nàng không được như những phi tần có gia tộc chống lưng, thân cô thế cô, hai bên đều là vực thẳm, chẳng có gì trong tay hết.

Âm Lâu tựa vào vai Đồng Vân uống thuốc, lẳng lặng nghe bên ngoài nói chuyện với nhau, nghe được tiếng của hắn, trong lòng nàng bất giác lắng đọng. Hắn bẩm báo chuyện Đông Xưởng truy bắt hồ yêu, hao tổn tâm cơ cỡ nào, liều mạng nguy hiểm ra sao, cuối cùng cũng hoàn thành. Tra hỏi ra mới biết được nữ nhân kia không phải hồ yêu thật, chỉ là biết chút pháp thuật tiểu nhân, có thể cắt một người giấy ra rồi làm nó tự đi lại, thổi một hơi vào còn có thể biến ảo thành hình người. Còn về vì sao lại hại người, nàng ta nói không phải vì tiền tài, chỉ muốn tìm một người yêu, nhưng không một ai không mơ ước dung mạo nàng ta, đều muốn đưa nàng ta về làm tiểu thiếp. Sau đó không còn gì đáng nói, lòng tin của nàng ta đều bị phản bội, có ý đồ chạy thoát, bị Đương đầu Đông Xưởng một đao chém thành hai đoạn.

Hoàng Đế nghe xong thì mừng rỡ, nan đề bối rối lâu đến vậy đã được giải quyết, quan trọng nhất là đại yến Trung thu có thể cử hành long trọng, đây là thịnh yến đầu tiên từ sau khi hắn đăng cơ, không còn ưu tư lo lắng là có thể tận tình tìm vui.

“Hán thần quả nhiên là phúc tướng của trẫm, có ngươi ở đây, giang sơn Đại Nghiệp của trẫm vững như thành đồng.” Hoàng Đế khen ngợi một hơi, thăng quan tiến chức chứ chẳng chơi.

Âm Lâu ngẩng đầu nhìn Đồng Vân, cười đến là mỹ mãn. Vậy là quá tốt rồi, Hoàng Đế sẽ ngày càng tín nhiệm hắn, giống như trở lại những năm Long Hóa, hắn làm “vua đứng” của hắn, không có khó xử, không có khổ ải, tận tình hưởng thụ huy hoàng. Còn mình thì sao, vô thanh vô tức sống trong hậu cung, thi thoảng lại nghe được tin tức của hắn, nghe được tên hắn từ miệng người khác thốt ra đã là quá đủ.

“Ta mệt rồi.” Nàng nhắm mắt lại, “Ngủ một chút.”

Đồng Vân lo lắng sốt ruột, “Chủ tử vẫn luôn ngủ, một ngày ngủ đến mười mấy canh giờ, như vậy sao được. Chủ tử nghe em, chúng ta dưỡng mình thật tốt, năm sáu ngày nữa là đến Trung thu rồi, hôm đó nhiều người, có thể đi lại nơi nơi, chủ tử hiểu ý em không?”

Nàng cười lắc đầu “Ta chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở lại trong cung.”

“Rồi chủ tử sẽ tự khiến mình mệt mỏi đến chết mất thôi.” Đồng Vân thấy nàng ngày càng suy sụp, che mặt nghẹn ngào, “Chủ tử quên hết những lời đã nói rồi sao, chúng ta nói phải sống thật vui vẻ, bầu bạn với nhau, chẳng may chủ tử có bất trắc gì thì em biết phải làm sao? Chẳng lẽ là muốn em phải đổi chủ tử, lại đi thắp đèn cho châm dầu cho người ta?”

Đang nói thì Hoàng Đế bước vào, thấy Đồng Vân khóc thì sửng sốt, “Đây là làm sao thế?”

Âm Lâu lau nước mắt cho nàng, cười nói: “Nha đầu này ngớ ngẩn thôi, muốn ta xuống giường một chút, sợ ta ngủ lâu đến chết.”

Hoàng Đế ngẫm nghĩ, cũng rất đồng tình với Đồng Vân, “Đúng là nên hoạt động, nằm lâu rồi sẽ quên cả cách bước đi. Trẫm đỡ nàng ra ngoài đi dạo, không ra cửa cung, ở ngay trong vườn thôi.”

Nàng không nói lại được bọn họ, đành vén chăn đứng dậy. Lập thu đã qua từ lâu rồi, trời dần dần trở lạnh, rời khỏi giường liền thấy lạnh thấu, nàng xoa xoa cánh tay, “Có chút lạnh.”

Hoàng Đế bảo Đồng Vân lấy áo khoác tới, bao kín nàng lại, hỏi nàng đã đỡ hơn chưa, nửa dìu nửa ôm cho nàng xuống bước xuống bậc thềm.

Hiện tại nàng cũng không quá bài xích hắn, một người mà đến bản thân mình cũng sắp quên đi, chẳng còn thiết tha mà đi bắt bẻ. Cho dù sau lưng nàng vẫn không hề thích Hoàng Đế, nhưng phối hợp ngoài mặt vẫn là cần thiết. Cứ như vậy đi được vài bước, ra đến bên ngoài phối điện mới phát hiện hắn vẫn ở đây, cung cung kính kính đứng hầu một bên, dáng vẻ không thay đổi gì nhiều, chỉ là hơi gầy đi, vẫn thong dong thạo đời như vậy.

Nỗi lòng thoáng chốc cuồn cuộn như triều dâng, nàng cảm thấy đầu óc đều hóa thành gỗ, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, nhất là khi Hoàng Đế vẫn còn ở đây. Nàng dừng chân lại một chút, cất tiếng chào hỏi nhàn nhạt: “Tiêu hán thần đến rồi? Lâu ngày chưa gặp, Hán thần mạnh khỏe chứ?”

Hắn chắp tay lạy dài, “Cung thỉnh nương nương kim an! Tạ nương nương thăm hỏi, thần hết thảy đều khỏe.”

Một hỏi một đáp, đều là những lời tiêu chuẩn nhất giữa quân thần. Nàng ừ một tiếng, quay đi dựa vào vai Hoàng Đế, nhẹ giọng nói: “Để một cái ghế nằm dưới cây ngô đồng kia đi! Chân ta không có sức, muốn ngồi nghỉ ở đó một lát.”

Hoàng Đế vội sai người đi làm, nàng cúi đầu liếc nhìn hắn một cái, thu hồi tầm mắt, trái tim cũng bình tĩnh trở lại. Mọi thứ đều đã đúng như ý muốn, không thể tham lam không biết đủ. Cứ như vậy đi!

Nàng dựa vào Hoàng Đế bước ra chính điện, đứng dưới mái hiên ngắm nhìn, tấc tấc tà dương đang rời xa khỏi đỉnh mái tường cung, giống như tấm lưới kim sắc vây khốn Tam Thiên Giới, con người ở trong đó, dẫu vinh dẫu nhục cũng có là gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.