Án hồ yêu trong thành loạn đến nỗi không nói nên lời, người chết từng đám từng đám, càng ngày càng mơ hồ, lúc đến lúc đi như thể có ảo thuật, lại còn xuất hiện cùng một lúc ở nhiều địa điểm, vừa lộ mặt đã giết người, một đêm có thể giết đến bảy tám mạng.
Hoàng Đế ngồi trên Càn Thanh Cung nổi trận lôi đình, đập bàn mắng Vu Tôn, “Lúc trước thiết lập Tây Xưởng ngươi vỗ ngực to như pháo nổ, mở mồm ra là dùng toàn lực báo đáp ân tình chủ tử, bây giờ thế nào? Nhìn trận hỗn loạn này mà xem, đây chính là giang sơn Đại Nghiệp do trẫm cai trị sao? Án Kim Đỉnh năm Long Hóa đã chết bao nhiêu người? Án hồ yêu của ngươi còn chết thêm bao nhiêu người nữa?” Hắn vung tay chỉ trỏ, “Sắp một trăm rồi! Đề đốc Tây Xưởng nhà ngươi, ngoài gõ cửa nửa đêm ra gì còn biết cái gì nữa, hả?”
Vu Tôn quỳ trên mặt đất dập đầu, “Chủ tử bớt giận, thần chính là muốn bẩm chuyện này. Chủ tử ngẫm mà xem, trước kia vụ án này đâu phải như thế, càng về sau manh mối càng nhiều, chốc lát ở thành Nam, chốc lát ở thành Bắc, nếu không phải thực sự có yêu thuật, vậy thì đó chính là một đám.”
“Vô nghĩa! Đến kẻ mù cũng nhìn ra chuyện này, còn cần ngươi phải nói?” Hoàng Đế tức giận phập phồng, “Án đã tuyên rồi, ít nhất ngươi cũng phải đem một nắm lông cáo lên cho trẫm nhìn một cái chứ hả! Cái đồ phế vật nhà ngươi, không làm được việc còn có mặt mũi gặp trẫm! Sáng nay Uyết Loan Cung truyền lời tới nói nửa đêm hôm qua Đoan phi đi tiểu đêm còn nhìn thấy có bóng người lướt qua trước cửa sổ, bị dọa đến mất hồn, bây giờ còn đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường kia! Hồ yêu đã vào đến đại nội rồi, nhìn chuyện tốt ngươi làm đi!” Nói xong thì hằn học tung chân đá một cái, “Trong triều có bao nhiêu đại thần dâng sớ tố cáo ngươi, ngươi có biết hay không! Trẫm còn chờ ngươi chế hành(*), chế cái quỷ sứ! Ngươi có biết người ta nói thầm với nhau ta không biết làm chính sự, ngươi có biết tội hay không?”
(*) Chế hành: Hai bên hình thành một loại chế ước bảo trì trạng thái cân bằng lẫn nhau.
Đường đường Đề đốc Tây Xưởng bị đá cho lăn lóc đầy đất quả thực khó coi, Sùng Mậu rụt rè đi lên bẩm lời, “Vạn Tuế Gia, vừa mới có tin tức truyền vào cung, nói Tiêu Đạc đã Nam hạ trở về.”
Hoàng Đế nghe xong thì vui vẻ, “Chỉ mới mười ngày, về nhanh như vậy? Sao còn chưa tiến cung phục chỉ?”
Sùng Mậu nói: “Về đến phủ liền nằm bẹp, nói là trúng nắng không dậy nổi, thái y đã tới khám, bảo rằng đầu đau đến phát hoảng, có lẽ sẽ không vào cung được.”
Hoàng Đế chắp tay sau lưng ngẩng cổ nhìn tảo tỉnh trên trần, đang yên lành, vừa vào kinh đã nằm bẹp, ngay cả phục chỉ cũng không nổi, xem ra là trong lòng Tiêu Đạc này không thoải mái, cố ý nhân thời cơ làm bộ làm tịch đi! Bị thu mất quyền phê hồng, lại thấy triều đình có ý trọng dụng Tây Xưởng, bây giờ Tây Xưởng không được việc, cần hắn ra mặt, hắn lại giả bệnh làm kiêu, chỉ sợ còn phải đích thân tới cửa dỗ dành. Hoàng Đế nghĩ rất thoáng, đây là chuyện tạo phúc muôn dân, cần cúi đầu thì cúi đầu vậy! Chạng vạng cùng ngày hôm đó liền đi tới phủ Đề đốc.
Nói là khôi phục Đông Xưởng, thực ra cũng chẳng có gì, Đông Xưởng vốn dĩ không nhàn rỗi, chẳng qua chỉ là khoanh tay đứng nhìn, thuộc hạ cũng làm qua loa cho xong mà thôi. Hoàng Đế biết lúc này cần thiết phải ra vẻ nhượng bộ một chút, nói vài câu tốt đẹp an ủi người đang nằm trên giường bệnh, tỏ vẻ Hán thần là rường cột nước nhà, cho dù mây gió biến ảo thế nào cũng không có ai dao động được địa vị của Đông Xưởng đối với Đại Nghiệp.
Người trên giường bệnh vẻ mặt ảo não, tựa người vào gối, mái tóc đen tựa sa tanh tuôn dài từ giường bát bộ phủ xuống, liếc nhìn Hoàng Đế một cái, thở dài nói: “Hoàng Thượng giá lâm, thần hoảng sợ vô cùng. Thần đối với chủ tử một lòng trung can, cho dù người khác khinh bỉ thần, báng bổ thần, chủ tử tin lời gièm pha mà nghi ngờ thần, thần vẫn tận lực làm tròn phận sự. Hôm nay chủ tử nói lời này nghĩa là vẫn không tin được thần, thần có biện giải cũng chỉ uổng công. Những mong Hoàng Thượng cân nhắc, nếu thần có tâm tư khi quân, nào có chuyện sẽ gấp gáp chạy như điên mấy ngày mấy đêm từ Nam Kinh trở về.” Nói xong lại sâu kín thở dài, “Nói một ngàn một vạn, đều là do thân thể này của thần không biết cố gắng, nay chủ tử đã đến rồi, cho dù có đánh thần thành cái đinh, thần cũng sẽ dùng toàn lực trả lại thái bình cho Hoàng Thượng.”
Hoàng Đế nhẹ nhàng thở ra, vốn tưởng hắn sẽ thuận thế leo lên, không ngờ lại dễ dàng thả lỏng như vậy, tức khắc cảm thấy lúc trước tự mình suy đoán đủ điều không được quang minh lỗi lạc cho lắm. Hắn ngồi trên mép giường vỗ vỗ đầu vai Tiêu Đạc, “Hán thần nói vậy, lòng trẫm rất an ủi! Không đơn thuần chỉ là trẫm, ngay cả Thái Hậu Lão Phật Gia cũng một lòng tín nhiệm ngươi. Trẫm thiết lập Tây Xưởng vốn là vì không đành lòng nhìn ngươi mệt nhọc quá mức, muốn để Tây Xưởng giúp ngươi phân ưu, gánh nặng trên vai ngươi có thể nhẹ đi đôi chút. Ai ngờ cái thứ Vu Tôn kia vô dụng, cuối cùng vẫn là phải để Đông Xưởng ngươi tới giải quyết. Trung thu đang cận kề, Thái Hậu tâm địa Bồ Tát, không đành lòng để bách tính phải ăn tết trong lo lắng đề phòng. Trẫm mong ngươi có thể bắt được kẻ tội phạm trước tết Trung thu, trẫm có cái để bẩm báo trước mặt Mẫu hậu.”
Vụ án Tây Xưởng mất ba tháng không phá được lại yêu cầu Đông Xưởng làm thỏa đáng trong nửa tháng, nếu không làm được, chỉ sợ đến lúc đó danh tiếng của Đông Xưởng còn chẳng bằng Tây Xưởng. Hoàng Đế có tính toán của mình, dặn dò qua loa vài lời thì đứng lên, đang định đi thì nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói: “Từ khi Đoan phi thủ lăng đã được ngươi chăm sóc, cuối cùng cũng hoàn chỉnh trở về bên trẫm. Trẫm đã sách phong nàng một lần nữa, những tên ngôn quan kia một mực đòi trẫm thu lại ý chỉ, trẫm đường đường là thiên tử, thích nữ nhân còn phải để bọn họ khua tay múa chân hay sao, coi trẫm là cục bột phỏng? Dù sao ngươi cũng đã giúp trẫm, trẫm đều ghi tạc trong lòng. Chờ đến lúc án hồ yêu có kết quả sẽ ban thưởng cùng một thể.”
Tiêu Đạc không một gợn sóng, giãy giụa xuống giường dập đầu trên nền gạch xanh, “Tạ Hoàng Thượng ân điển, vi thần cung tiễn Hoàng Thượng.”
Hoàng Đế đi rồi, tiếng bước chân lộp cộp ngoài sân. Tào Xuân Áng tiễn giá xong thì bò dậy nhìn, thấy cha nuôi nó quỳ ở đó không dậy nổi, vội đi lên nâng, thấp giọng nói: “Trước đó cha nuôi không cho truyền lời, con và các Đương đầu cũng không dám hồi bẩm…Lão tổ tông hầu tẩm, ngày hôm sau Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh Tông Nhân Phủ tạo sách phong. Hoàng Hậu ban ý chỉ, Đoan thái phi tấn vị Đoan phi, tạm thời ở lại Uyết Loan Cung, nói là vì thân mình nương nương không khỏe, không nên di chuyển nhiều…”
“Vả miệng!” Tào Xuân Áng còn chưa nói xong hắn đã gào to, “Quên hết lời ta dặn rồi hay sao? Đã nói không được hỏi thăm tin tức nàng, ai cần ngươi lắm miệng?”
Tào Xuân Áng sửng sốt, không còn cách nào, tự giơ năm ngón tay tát lên mặt mình, vừa tát vừa nói: “Ai cho ngươi tự tiện, dám nói bậy trước mặt cha nuôi! Chuyện của nương nương không liên quan đến cha nuôi, nói bao nhiêu lần còn không nhớ…Tát chết cái miệng rộng…Ai cho ngươi ngứa lưỡi!”
Đương nhiên tát cũng chỉ là tiếng sấm thì to hạt mưa thì nhỏ, vừa tát vừa nhìn sắc mặt cha nuôi, thực ra thần sắc hắn cũng chẳng có gì khác biệt, trở lại trước án thư thu dọn bút thiếp, ngón tay dài mà trắng mơn trớn thân bút, dùng khăn tay sa tanh thấm nước trên ngòi hai cây bút lông Hồ Châu, bước đến bàn trang điểm cầm lấy cái lược sừng tê giác, đứng lại trước gương chải đầu. Tóc hắn dài chừng đến eo, phất phơ rũ sau người, cửa sổ mở hé một nửa, có gió từ bên ngoài khẽ thổi vào, tóc nhẹ bay cùng sa y, dáng vẻ tuyệt đại phong hoa lẫn chút buồn sầu, thật sự khiến người ta không dám làm càn.
Tào Xuân Áng ngắm đến ngây người, quên cả động tác trên tay, “Cha nuôi, để con hầu hạ cha nuôi chải đầu…”
Hắn liếc nhìn qua mặt gương, không thèm để ý đến, chỉ nói: “Vừa rồi Hoàng Thượng nói gì ngươi cũng đã nghe thấy, đi truyền lệnh cho mấy Đương đầu phía dưới, hai ngày nay phải hành sự thật cẩn thận, làm thêm hai vụ nữa rồi từ từ thu lưới. Còn về kẻ tội phạm thật sự kia, lúc nào cũng phải theo sát, để ả ta lắc lư ở ngoài nhiều thêm mấy đêm, đến cuối cùng bắt được, mọi tội lỗi đều tính lên đầu ả.”
Tất cả người chết trong trận này đều là người dân bình thường, Hoàng Thượng mà không giao vụ án lại cho Đông Xưởng thì không biết sẽ chết thêm bao nhiêu nữa. Còn may cuối cùng cũng giao lại, lăn lộn mấy ngày là xong việc. Tào Xuân Áng thưa vâng, lén lút liếc hắn, “Vậy con đi đây, cha nuôi đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hắn ừ một tiếng, ghé sát vào gương nhìn kỹ nốt ruồi mới xuất hiện trên mặt, nằm ngay nơi đuôi mắt, vậy mà lại là một giọt lệ chí.
Cái lược trên tay kêu lên “răng rắc” gãy thành hai, hắn vứt xuống bàn trang điểm, lấy một cái trâm ngọc ra búi tóc lên.
Tấn vị, bởi vì thị tẩm…Hắn không thể nói rõ mình đang nhớ nhung cái gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng sụp đổ, thế rồi lại dâng trào chua xót từng chút một, mắc kẹt ngay cổ họng, dường như sắp bóp ngạt hắn đến nơi. Hắn nhắm mắt lại, gồng mình hòa hoãn thật lâu, giữa đêm khuya yên tĩnh này, trống rỗng vô vị biết bao!
Hắn bồi hồi bước ra hành lang trước cửa, không tự chủ được mà đi về phía hậu viện. Khi đi qua khóa viện lại vòng đến ngắm cây hoa lê kia, hoa đã tàn hết, quả lớn quả nhỏ trĩu trịt đầu cành. Hắn thảng thốt nhớ ra ngày cùng nhau ngắm hoa không phải là ngày hôm qua nữa, đã vài tháng trôi qua rồi.
Cung đăng đỏ rực vẫn treo ở đó, thứ được chiếu sáng chẳng còn là hoa tươi từng cụm, mà là mồ mả của phồn hoa đã qua. Hắn đứng lặng, có chút hoảng hốt. Trong mắt mông lung thấy nàng đứng dưới tàng cây, váy trắng áo trắng búi tóc địch, không xoay người lại, chỉ là ngẩng đầu ngắm nhìn.
Hắn ngỡ ngàng lùi về sau, thối lui đến ngoài cửa thùy hoa, chẳng còn dũng khí đi qua tiểu viện nàng từng ở nữa. Hắn ủ rũ quay về phòng ngủ, nằm liệt xuống cái giường sát cửa sổ.
Trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng, hắn luôn có năng lực này, khi thương tâm đến một trình độ nhất định thì sẽ quên hết đi mọi thứ, chỉ cần không nhìn thấy là có thể làm như trước đây chưa từng có bất cứ điều gì phát sinh. Nhưng mà nàng đã thị tẩm rồi, mấy chữ này liên tục phình to lên trong đầu hắn, hắn không hiểu nổi, sao nàng có thể chấp nhận để nam nhân khác hôn nàng, vuốt ve nàng. Hắn vẫn nhớ rõ nàng cuộn tròn nằm bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay hắn, khi ngủ mơ cũng là cười ngọt…Giờ đây nàng nằm bên người khác, có phải vẫn ngây thơ chất phác như vậy hay không? Nàng liệu có đang đau buồn khổ sở? Thực ra nàng là đồ không tim không phổi, vẫn luôn là như thế.
Một nữ nhân như vậy, đốt lên một ngọn lửa rồi bỏ chạy mất. Hắn nỗ lực ép xuống, nỗ lực quên đi, có lẽ do thời gian vẫn chưa đủ dài, nghe thấy tin tức này, hắn vẫn cảm thấy hận nàng đến tận xương tủy. Vào cung có nghĩa là phải hầu hạ Hoàng Đế, hắn biết sẽ không thể nào tránh được, hắn không phải là hận nàng thừa hoan dưới thân người khác, là hận nàng trốn tránh. Nếu ngày đó ở Lão Quân Đường nàng xuống thuyền, ngày hôm nay đã không phải là tình cảnh này. Nhưng dẫu hắn suy sụp đến tột đỉnh, đối với nàng mà nói lại là đường ra tốt nhất. Trở về quỹ đạo cũ, không cần lo lắng đề phòng, chỉ cần dần dần quên đi là được.
Hắn lại mờ mịt đứng dậy, mở bảo rương vẽ hoa văn phúc thọ, nhặt từng đôi từng đôi giày bên trong ra. Đây là giày trước khi đi nàng đưa Tào Xuân Áng, thì ra nàng luôn lén làm nhiều đến vậy, ngại ngùng không muốn giáp mặt đưa cho hắn. Quả nhiên chẳng phải dấu hiệu tốt, làm càng nhiều lại chạy càng xa.
Không muốn nhìn lại nữa, hắn ném hết giày vào, gọi Trương Tố đến, bảo hắn đem cái rương kiếm chỗ đất hoang thiêu hủy, từ đây kết thúc sạch sẽ.
Hắn không muốn thấy nàng, nhưng Âm Lâu ở nơi đó đã biết được tin tức hắn trở về.
“Vừa rồi em đến Dục Đức Cung đưa bánh đậu cuốn lại gặp được người của Tư Lễ Giám đến. Thái Xuân Dương bê một cái hộp sơn hoa, bên trong có một bộ tiểu trâm ngọc mỡ dê hoa nhài cùng mấy cái quạt đàn hương, tiểu thái giám bên cạnh còn xách theo một đôi sóc, nói đây là Tiêu chưởng ấn hiếu kính Trưởng công chúa.” Đồng Vân đi lên đỡ nàng ngồi dậy, đè giọng nói, “Em đã hỏi thăm rồi, hắn vào cung từ sáng sớm hôm nay, đang ở trong trị phòng Chưởng ấn ở phía nam hoa viên Từ Ninh Cung.”
Nàng nghe xong cựa quậy xuống giường, bởi vì muốn giả bệnh trước mặt Hoàng Đế, suốt mười ngày qua vẫn không hề đi lại, nằm đến nỗi hai cái đùi nhũn ra. Hắn đã trở về, nàng lập tức nhìn thấy hy vọng, ít nhất hắn còn ở gần, nàng nhất định có thể gắng gượng kiên cường.
“Hắn ở trị phòng Chưởng ấn…” Nàng lê giày bước đi, “Chúng ta đến hoa viên đi dạo, chắc chắn sẽ gặp được.”
Đồng Vân khuyên nhủ nàng nghĩ lại, “Mới bẩm báo lên trên bị hồ yêu dọa hết hồn, vừa thấy hắn về lại lập tức hoạt bát, há chẳng phải vội vàng để người ta nắm tóc sao!”
“Vậy phải làm sao mới gặp được hắn đây?” Nàng thực nôn nóng, giọng nói gần như biến thành nức nở, “Ta không nhịn được….ta không nhịn gặp hắn được nữa!”
Đồng Vân nghĩ ngợi nói: “Cứ vậy đi, chủ tử ở yên trong phòng đừng đi đâu hết, em lấy danh nghĩa chủ tử đến Ngự Tửu Phòng, khi đi qua Tư Lễ Giám sẽ lén lẻn vào, gặp được Tiêu chưởng ấn em sẽ nói thân mình chủ tử không tốt, mời Chưởng ấn qua đây nhìn một cái.”
Đây là cách tốt, Âm Lâu gật đầu không ngừng, “Ta nghe em, ta không đi đâu hết, ta chờ tin em.”
Đồng Vân dạ một tiếng, lại đỡ nàng nằm xuống, tự mình bung ô đi ra khỏi Uyết Loan Cung. Dọc đường đi gặp mấy người quen, Dương Lược Bác hỏi nàng, “Trịnh cô cô đi đâu thế”, nàng ủ ê mặt mày nói: “Nương nương chúng ta lại sốt, không hạ nhiệt được, thái y dặn dò lấy rượu mạnh xát vào lòng bàn tay bàn chân, ta đến Ngự Tửu Phòng lấy một ít rượu Thiêu Đao Tử.” Đáp lấy lệ cho qua, cứ như vậy đi đến trị phòng Chưởng ấn.
Quay đầu nhìn xung quanh, mấy cung giám mặc lãnh sam quỳ hoa bẩm báo xong đều lùi ra, nàng nép một bên tránh đi, lại xoay người nhìn, đột nhiên có một bóng người quen thuộc đi qua, nàng suýt chút nữa đã gọi thành tiếng. Vội vàng bưng kín miệng cụp ô chạy vào cửa, mới đi đến góc đường thì người bên trong đã phát hiện ra nàng, cũng không nói lời nào, cứ như vậy lạnh mắt nhìn.
Không biết thế nào, tóm lại là cảm thấy sẽ không thuận lợi. Bộ dạng hắn chẳng chút thân thiện, giống y hệt như lúc còn chưa quen biết. Nàng to gan đi tới, cong chân tồn an hành lễ, “Đốc chủ…”
Hắn hờ hững gật đầu, “Việc gì?”
Đồng Vân đột nhiên phát hiện không biết phải nói gì, trong lòng nhảy thót bình bịch, ngập ngừng nói: “Thân mình nương nương không khỏe…”
“Ngươi đi nhầm chỗ rồi.” Hắn hất cằm về phía tiểu thái giám đứng hầu trước cửa, “Mang nàng đến Thái Y Viện.” Nói xong cũng không muốn dây dưa nhiều nữa, quay lưng tránh đi.