Địa lao. Phù Dung các
Không khí
lạnh lẽo của địa lao trong Phù Dung các so với kinh thành chỉ hơn chứ
không kém, mặc dù đang là mùa hè nhưng cũng khiến người lạnh thấu xương chứ đừng nói những ngày đông giá rét.
Khung cửa sổ nhỏ được cố y để mở, từng trận gió lạnh gào thét thổi vào địa lao, khiến người lạnh run.
Trừng Nguyệt theo cửa sổ đi xuống, nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, khẽ nhếch
môi có ý khinh thường, vẫn giữ dáng vẻ trêu đùa như trước “Ai da, vị
Hoàng tử này thật có mạng cầm thú nha, tra tấn như vậy mà còn sống .”
Vài người đi trong tuyết rơi, có người anh tuấn, có người xinh đẹp, nhưng nét
mặt mỗi người đều lộ vẻ châm biếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nam
tử toàn thân đầy vết thương, bị tra tấn chỉ còn da bọc xương dưới địa
lao, ánh mắt không một chút xót thương.
“Nếu không
phải cầm thú thì sao có thể đê tiện như vậy?” Di Nguyệt cười lạnh “May
mắn hắn không cầu xin tha thứ, nếu mở miệng bổn tiểu thư sẽ đem hắn bỏ
vào chảo dầu.”
“Ngươi đừng nói vậy, phu nhân bảo không nên giết hắn, nhưng ta thấy so với chết cũng không khác nhiều lắm!”
“Đúng là
không có gì khác biệt, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để
hắn chết, quên rồi sao? Phu nhân còn rất nhiều trò hay, để ta nghĩ
xem….” Trừng Nguyệt vừa nhìn hắn vừa đề ra ý kiến “Hay là cắt gân chân
gân tay của hắn? Người như thế dù thả ra cũng chỉ là một tên phế
nhân!”
Khóe môi Di Nguyệt nhếch lên, mỉm cười ác độc “Ý kiến hay! Làm vậy cũng không phải giết hắn?”
Họ cười hắc
hắc giống như nụ cười của ác ma, đáng tiếc nam tử dưới địa lao đã rơi
vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, toàn thân không chỗ nào lành lặn, nhưng điều tuyệt nhất chính là có hai người đứng trên địa lao nhìn xuống,
không cho hắn ngất xỉu, mỗi khi hắn sắp ngất đi, họ sẽ lập tức tạt nước vào cho hắn tỉnh lại —– Nhưng đó không phải nước thường mà là nước
muối!
Đường đường
Quang Vinh vương không thể tưởng tượng một ngày có kết cục thê thảm
như vậy. Nếu có trách chỉ có thể trách hắn, không nên đụng đến Lục Phù. Không nên lợi dụng Lục Phù làm tổn thương Sở Cảnh Mộc, biến không khí
trong vương phủ trở nên trầm lặng, còn khiến hai người họ không thể
vượt qua vòng lẩn quẩn.
“Sao Vô Danh còn chưa đến?” Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời chiều, chợt nghĩ tới một người, bĩu môi: “Nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến cho nữ tử phiên bang kia giao ra thuốc giải, đã hai tháng rồi, phu nhân nhất định bị
hành hạ không ít, đáng tiếc chỉ Vô Danh mới có thể khiến nàng ta…..”
“Nàng là
người độc ác, sức chịu đựng rất tốt không thua cho nam tử..” Nàng cười cười nhìn Sở Nguyệt “Ta cảm thấy chúng ta đối với Tác Lan Châu còn quá nhân từ……”
Vừa dứt lời
bỗng nhiên có một trận cười điên cuồng từ dưới địa lao truyền lên ,
tiếng cười như tiếng ma quỷ khóc than, mang theo sự đau khổ và áp lực
không thể chịu đựng nổi, từng đợt từng đợt gào thét….
Âm thanh thật thê lương…..
Trừng Nguyệt cười khổ “Thế này mà nhân từ sao?Ngươi thử một lần đi….. Ta chỉ có thể
nói một câu, nữ tử này không phải là người, thôi thì hãy….Chờ Vô Danh
đến đây!”
“Nếu giết
chết nữ tử phiên bang dã man này mà phu nhân không xảy ra chuyện gì, ta đã từ từ lóc thịt của nàng ta làm cá viên cho mèo ăn, còn xương cốt
thì quẳng cho chó gặm!” Di Nguyệt ác độc nói, khuôn mặt kiều diễm trở
nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Độc nhất đúng là lòng dạ của nữ nhân!” Trừng Nguyệt nhìn nàng, cười cười.
Một không khí im lặng kéo dài…..
“Sở Nguyệt,
Di Nguyệt……..” Bỗng nhiên có một giọng nói kiên định vang lên khiến họ
quay đầu nhìn lại. Họ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vô Danh, vừa đạp
tuyết mà đến, trên đầu vẫn còn dính đầy bông tuyết, dường như không muốn đến đây vì vậy nét mặt rất lạnh lùng.
“Tới rồi
sao?” Sở Nguyệt tiến lên đón hắn, cười cười lắc đầu nói “Chúng ta thật
sự không có cách, dường như chỉ gặp ngươi, nàng mới chịu mở miệng nói
chuyện!”
“Kẻ dở hơi này thật lãng phí nhiều thời gian của ta!” Trừng Nguyệt bĩu môi “Ngươi tự mình vào đi!”
Trước khi Vô Danh tới đây, không ai được phép đến gần địa lao của Phù Dung các. Di
Nguyệt cùng Sở Nguyệt bởi vì tin tưởng hắn nên không nghe lén cuộc nói
chuyện của họ. Khi hắn tiến lại gần thì đám người của Di Nguyệt chủ
động lui ra một khoảng cách khá xa.
Vô Danh trầm ngâm gật đầu, đứng trước cánh cửa sắt lạnh như băng của phòng giam thật lâu, cuối cùng đẩy cửa bước vào. Dưới ánh sáng mờ nhạt, lộ ra một gương mặt trẻ trung nhuộm đầy máu nhìn rất đáng sợ. . . . . .
Mái tóc dài rối tung, hỗn độn nhìn rất thê thảm, đang cười điên cuồng , từng đợt âm thanh chói tai như đâm vào màng nhĩ, có thể nghe ra trong giọng cười
đó có bao nhiêu oán hận. . . . . .Thấy Vô Danh bước vào, một nam tử
cung kính gật đầu, Vô Danh lạnh lùng quét mắt liếc nhìn nàng , ý bảo nam tử cho nàng thuốc giải.
Lúc này Tác
Lan Châu không còn dáng vẻ lạnh lùng , ngạo mạn ngày trước , hiện tại
chỉ là một nữ nhân đang chịu tra tấn hành hạ mà thôi.
Vô Danh ngầm ý bảo nam tử ra ngoài, lạnh lùng nhìn Tác Lan Châu bị khóa chặt.
Thật lâu sau hắn mới mở miệng : “Tác Lan Châu, đã lâu không gặp.”
Thật vất vả
nàng mới nén tiếng cười sắc bén và cao vút , đôi mắt đỏ ngầu nhìn người mới tới. Thấy Vô Danh, nàng cố vùng vẫy khiến cho khóa sắt
chạm vào mặt đất kêu loảng xoảng.
“Ngươi….”
Tác Lan Châu không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đỏ ngầu, oán
hận nói “Ngươi dám đối xử với ta như vậy sao? Lãng Cách Tề, ngươi sẽ hối hận!”
“Trước kia
ta đã muốn làm như vậy, Tác Lan Châu, muốn trách thì chỉ trách ngươi có mắt không tròng, chọc tới người không nên chọc, không phải mọi người
đều có thể khi dễ như Lam nhi đâu!” Vô Danh vô tình nói.
“Nàng có
năng lực bắt được ta thì sao? Ta chết thì nàng cũng không sống được,
đừng quên nếu cơ thể mẹ chết thì ký thể cũng chết. Nàng bắt được ta
thì sao? Ngươi có năng lực bắt ta thì như thế nào? Ta chết thì nàng cũng chết!” Tác Lan Châu hung hăng nói xong, cười một cách điên cuồng,
không phải bởi vì tiếng cười có vẻ độc ác, mà là tiếng cười điên cuồng
phát ra từ tận đáy lòng, ít nhiều ẩn chứa vẻ không cam lòng và đắc ý.
Vô Danh lạnh lùng nhìn nàng, cười lạnh: “Chúng ta không thể giết ngươi thì sao? Tác
Lan Châu, không phải mọi người đều có thể chịu được những đòn tra tấn
của Phù Dung các, ngươi có thể chịu đựng lâu như vậy xem ra cũng có can đảm, những tra tấn tíêp theo sẽ ngày càng tàn khốc hơn. Rơi vào tay Trừng Nguyệt và Di Nguyệt, muốn chết không phải là một chuyện dễ dàng!”
Không phải
uy hiếp, không phải đe dọa, Vô Danh chỉ cười lạnh, đem sự thật nói ra
, chủ tử như thế nào thì thuộc hạ như thế ấy. Không ai dám hoài nghi
cách tra tấn của Hình Nhân đường trong Phù Dung các.
“Phụ thân của ta sẽ không bỏ qua cho bọn người Trung thổ các ngươi đâu, Đại vương tử!” Nàng lạnh lùng nhìn hắn.
“Theo ta biết, mấy năm nay ngươi du sơn ngoạn thủy bên ngoài, ít gửi thư về
Vương đình, ta nghĩ nếu như ngươi biến mất thêm hai năm nữa cũng không
ai hoài nghi. Tác Lan Châu, hai năm tới ngươi muốn sống không được,
muốn chết không xong, để ta xem xương cốt của ngươi cứng rắn tới độ
nào?” Giọng nói của Vô Danh rõ ràng mang theo hận thù, bước đến gần nàng “Lúc mà Lam nhi, mẫu phi và muội muội của ta chết, ta đã muốn làm như
vậy. Trong Vương đình ngươi có bùa hộ mệnh vì vậy ta không thể chạm vào
ngươi, Tác Lan Châu, ở trong này chính là địa ngục trần gian!”
“Ngươi……”
Tác Lan Châu trừng mắt nhìn hắn, máu chảy đầm đìa, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vào nhau, nhưng vì bị khóa sắt xiết chặt không thể cử động ,
không cam lòng bị xiềng xích kéo giật về phía sau . . . . .gào thét như
thú hoang bị thương.
Vô Danh nhìn tình trạng thảm hại của nàng không hề dao động, khi còn nhỏ hắn từng
coi nàng là bằng hữu thân nhất. Lúc mọi người khinh thường hắn, chỉ
có nàng nói lời an ủi, nghĩ mọi cách làm cho hắn cười, khoảng thời gian ấy theo năm tháng trưởng thành , biến thành một ký ức đẹp đẽ. Từ khi
quen biết Nguyệt Lam, hai người càng có vẻ giống như đã thân nhau từ
kiếp trước.
Hai người đã trải qua những năm tháng thấu hiểu nhau, nhưng những năm tháng ấy đã
bị lòng đố kỵ của nàng hủy đi không còn dấu vết, giống như bọt biển vỡ
tan dưới ánh mặt trời.
Hắn từng nghĩ tìm được một người tri kỷ, hoàn toàn không ngờ người này lại khiến hắn thân bại danh liệt, rời xa quê hương.
Nguyệt Lam cũng nghĩ tìm được một người bạn tri âm thật tốt, nhưng có ngờ đâu cũng chính vì người này mà bị mất mạng.
Một tay nàng phá hủy hạnh phúc cả đời , buộc hắn phải rời xa quê hương lưu lạc đến
Trung thổ, bắt đầu cuộc sống buông thả.. Nếu không gặp Lục Phù, nhìn sự giống nhau giữa nàng và Nguyệt Lam dấy lên ý chí muốn sinh tồn , có
lẽ hôm nay hắn đã trở thành một tên ăn mày nơi đầu đường xó chợ .
Hiện tại nàng muốn hủy diệt cả Lục Phù!
Nữ tử trước
mắt này là sự bắt đầu của cơn ác mộng trong đời hắn, nàng là nữ nhân mà
hắn hận đến chết nhưng cũng là người hắn không thể xuống tay.
Trước kia vì có gia tộc che chở, hắn không thể chạm vào nàng . Hiện tại nàng khống
chế tính mạng của Lục Phù, nên hắn cũng không thể để nàng chết!
Cùng lắm chỉ có thể khiến nàng sống không bằng chết!
“Tại sao có
thể yêu thương Nguyệt Lam mà không thể yêu ta. Nguyệt Lam là thánh nữ,
rõ ràng biết không có kết quả nhưng ngươi vẫn tạ lỗi với thần để yêu
nàng, bảo hộ nàng. Vì sao ngươi không thể quay đầu lại nhìn ta dù chỉ
một chút?” Tác Lan Châu hét lớn, giọng nói mang theo vẻ tuyệt vọng và
bi thương vì không thể chịu đựng sự đau khổ dày vò này thêm nữa.
Khuôn mặt
nghiêm nghị và lạnh lùng của Vô Danh hiện lên chút oán hận, đôi mắt nheo lại hơi ửng đỏ “Ngươi đừng so sánh mình với Nguyệt Lam, bởi vì một
cọng tóc của nàng ngươi cũng kém xa.”
Hắn không
muốn đối mặt với nàng vì không muốn nhớ lại khoảng thời gian đau khổ đã
qua, không muốn trái tim mình một lần nữa bị giày xéo khiến hắn đau
không chịu nổi!
Năm đó hắn
và Nguyệt Lam yêu nhau, là một điều cấm kỵ đối với người Hung Nô vì
Nguyệt Lam là thánh nữ của viện hiến tế. Nếu là thánh nữ nhất định cả
đời không được thành hôn, phải sống trong viện hiến tế suốt quãng đời
còn lại.
Tác Lan Châu thầm hận trong lòng, năm đó Hung Nô xảy ra nội loạn, hai Vương tranh
quyền đoạt vị, triều đình hỗn loạn, vì Vô Danh chỉ mang nữa dòng máu
Hung Nô nên ở trong Vương đình luôn bị người kỳ thị. Hắn vốn không có tư cách xưng Vương. Khả Hãn chỉ có hai người con, nhưng trong tình hình hỗn loạn đó, nhị Vương tử bị giết. Sau khi bình định nội loạn, hắn trở thành người kế vị không thể nghi ngờ.
Nhưng hắn
hoàn toàn không có lòng dạ kế vị, chỉ một lòng muốn dẫn Nguyệt Lam rời
khỏi Hung Nô, nhưng ngày họ mong đợi đã không xảy ra……
Lúc đó Tác
Lan Châu vẫn còn trẻ tuổi, trời sinh tính tình cao ngạo, hung tàn.
Lòng yêu mến Vô Danh nhiều năm phút chốc tan thành mây khói nên ôm hận gây ra tai họa. Nàng biết không thể lay chuyển được trưởng lão của
viện hiến tế vì vậy hạ cổ độc trên người hắn. Nàng muốn hắn tự tay giết Nguyệt Lam, khiến Vô Danh chết tâm hết lòng hết dạ lãnh đạo Hung Nô.
Nhưng không ngờ lại liên lụy đến những người thân yêu nhất của Vô Danh
là Vương phi và hai vị Công chúa, khiến họ đều mất mạng trong tay hắn.
Không ai
quên được tối hôm đó, Vương đình của Hung Nô chìm trong biển máu…….Lửa
đỏ bốc cao giữa không trung, dù mấy năm trôi qua nhưng những người sống
sót không ai dám đề cập đến vị Vương tử giết người giống như Diêm La
kia. Chuyện này cũng khiến Vô Danh mất hết tiếng tăm, trở thành kẻ
nghèo khó tha hương nơi miền quan ngoại.
Tác Lan Châu tìm được Vô Danh, ép hắn giải độc…… Thật ra nàng cũng không dự đoán
được ngày đó sẽ xảy ra tình huống như vậy. Khi nàng nghe tin tức của
Vô Danh thì bóng dáng hắn dường như biến mất khỏi Vương đình. Nàng mất
hết nửa tháng dò la nơi miền quan ngoại, mới tìm được hắn. Nhưng Vô
Danh dường như điên cuồng không còn cảm xúc, vẫn đuổi giết khiến nàng
phải quay về Vương đình dựa vào sự che chở của Tác gia.
Vô Danh cũng bắt đầu cuộc sống lưu lạc màn trời chiếu đất, cho đến khi gặp Lục Phù mới có cuộc sống bình thường.
“Ngươi điên
rồi!” Một tràng cười điên cuồng vang lên, Tác Lan Châu cười ác độc “Ngươi có khả năng tra tấn ta thì sao? Nếu ta chịu không nổi tra tấn chết đi, như vậy trong lòng ngươi không phải thấy Nguyệt Lam chết
thêm lần nữa “ Cổ độc của Tác Lan Châu có hai thể bao gồm cơ thể mẹ và kí thể. Cho dù giết chết nàng cũng không giải được cổ độc trên người
Lục Phù. Bởi vì kí thể và cơ thể mẹ sống dựa vào nhau, nếu cơ thể mẹ chết đi càng khiến Lục Phù thêm đau khổ.
Cằm Vô Danh
bạnh ra. Nàng vừa nói hắn đã biết chuyện gì xảy ra . Hắn trừng mắt
nhìn nàng, cười lạnh “Ta đã nói lọt vào tay Trừng Nguyệt và Di Nguyệt,
muốn chết sẽ không dễ dàng như vậy. Họ sẽ tra tấn ngươi sống không
bằng chết. Nếu ngươi có can đảm thì hãy cùng các nàng chơi đùa xem ai
cứng hơn ai?
Liếc qua
thân hình đầy vết thương và vẻ thê thảm của nàng, Vô Danh nói “Nếu ngươi là người thông minh, hãy đưa thuốc giải ra, vì không muốn hai nước có
chiến tranh, Vương phi tuyệt đối không giết ngươi, ta cũng vậy”
“Ha ha. . . . . .” một trận cười chói tai vang lên, Tác Lan Châu cười như điên, ngạo
nghễ nhìn hắn “Ta cố tình không giao ra thuốc giải, tra tấn ta cũng là
tra tấn nàng, có nữ thần của ngươi cùng chịu khổ, ta còn sợ gì nữa?
Tác Lan Châu quyết tâm không giao ra thuốc giải , Vô Danh nhìn gương mặt không còn
rõ hình dạng của nàng , lạnh lùng nói “Như vậy nơi này chính là nơi ác
mộng của ngươi bắt đầu.”
Vô Danh nói xong lạnh lùng bước ra khỏi địa lao, không hề quan tâm đến tiếng gào thét phía sau. . . . . .
Tiếng cửa
sắt đóng lại lạnh như băng vang lên thật trầm trọng, cách đó không xa,
Sở Nguyệt, Di Nguyệt và Trừng Nguyệt nhìn thấy hắn bước ra tiến lên
nghênh đón. Nhìn ánh mắt chờ đợi của họ, Vô Danh chỉ im lặng lắc đầu.
“Nữ nhân này thật biến thái ?” Di Nguyệt phiền não gầm nhẹ. . . .Bước đi hai bước lại hét lên “Biến thái. . . . . .”
Nàng liên tục nói biến thái khiến Trừng Nguyệt vỗ vỗ vai nàng trấn an, lo lắng hỏi “ Thân thể phu nhân như thế nào?”
“Yếu ớt một chút, có Vương gia bên cạnh buổi tối cũng đỡ hơn”
“Không thể
giết nàng, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Sở Nguyệt có chút lo
lắng , nghĩ nghĩ một chút nói “Hay là báo tin cho Thất phu nhân? Bà là
người từng trải, kiến thức rộng rãi, có lẽ có biện pháp, không thể để
cho kẻ biến thái kia tiếp tục hại phu nhân.”
“Nhưng phu
nhân có nói qua không thể để Tô gia biết chuyện này, hơn nữa người của
Tô gia sang năm mới trở về, hiện tại họ đang ở đâu chúng ta cũng không
biết” ,
. . . . . .
Họ đứng trong tuyết, người này nhìn người kia thật lâu. . . .
“Ta lập tức
viết thư báo cho Thất phu nhân! Tuyết ưng có lẽ sẽ tìm được họ rất
nhanh .” Di Nguyệt nói xong, trong lòng mọi người đều hiểu không nói gì nữa.
Chỉ có những bông tuyết lạnh lẽo bay đầy trời, gió mạnh thét gào và ánh lửa giận dữ.