Năm nay tuyết đầu mùa tới rất nhanh, chỉ trong một đêm, tuyết rơi phủ trắng mặt đất, tuyết bay xa ngàn dặm.
Đất trời mênh mông, trên đất tuyết phủ một mảnh trắng xóa mềm mại, khí lạnh bức người, đất trời cùng màu.
Hôm qua vẫn còn không khí ấm áp làm bạn, nhưng hôm nay bông tuyết đã bay bay. Sáng sớm Lục Phù đã tỉnh dậy, những ngày gần đây nàng ngủ không yên giấc, nửa đêm thường gặp ác mộng. Những lúc đó, Sở Cảnh Mộc sẽ điểm huyệt ngủ của nàng, hay nghĩ biện pháp gì đó giúp nàng giảm bớt đau khổ, vì nàng không thể dùng cách cột mình lại để khống chế được nửa.
"Tuyết rơi!" Lục Phù đứng trước cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên, mê man nhìn cảnh vật bên ngoài hoa tuyết rơi đầy sân. Nàng thích ngắm tuyết rơi, tuy rằng thời tiết rất lạnh, thân thể không chịu được khí lạnh như vậy nhưng nàng vẫn thích tuyết rơi.
Tuyết rơi có thể nhớ lại những vật mình yêu quý, có thể hoài niệm những điều tốt đẹp đã mất đi.
Nàng trở vào trong, nhẹ nhàng bước vào nội thất. Những ngày gần đây vì chăm sóc cho nàng, Sở Cảnh Mộc ngủ cũng không yên ổn, hiện tại nàng thức dậy cũng không biết. Lục Phù khoác áo choàng da điêu lên người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Lập tức có một luồng khí lạnh thổi vào mặt, nàng không nhịn được rụt cổ lại, do dự một lúc, nhưng vẩn quyết định bước ra khỏi cửa, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lục Phù nhẹ bước xuống bậc thang, đứng trong đình viện, vươn đôi tay dường như còn hơi ấm của Sở Cảnh Mộc để cảm nhận sự giá lạnh của thời tiết, bông tuyết đậu trên bàn tay, vừa tiếp xúc với sự ấm áp của đôi tay lập tức biến thành nước. Nàng cảm giác được sự lạnh lẽo thấm vào từng chút, không bao lâu, bàn tay gần như hòa với cái lạnh của đất trời.
Lục Phù cười khẽ, nàng không có thời gian ngắm cảnh tuyết rơi năm trước, vì bận yêu thương và báo thù, cùng Sở Cảnh Mộc giằng co, đã bỏ lỡ cảnh tuyết rơi tuyệt đẹp.
Mùa đông là mùa khi còn nhỏ nàng yêu thích nhất.
Một cơn gió mạnh thổi qua, thổi rất nhiều bông tuyết phấp phới bay, trong nháy mắt cảnh vật biến thành một mảnh miên man, không khí sực nức mùi hoa mai thơm ngát, mang theo bông tuyết bay tán loạn, đó là một trận mưa hoa rất đẹp. Mùa đông ở Tây Sương, mùi hoa mai thơm ngát và màu hồng phấn có thể xua đi vẻ cô đơn tịch mịch, tạo ra một phong cảnh ngọt ngào, nên thơ.
Lục Phù nhẹ nhàng bước tới, hoa mai muôn màu muôn sắc, trắng, hồng phấn, và đ�...như đan vào nhau tạo thành một cảnh sắc hoa mỹ. Bàn tav nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve thân cây, bên ngoài thô ráp ma sát lòng bàn tay của nàng tạo ra một cảm giác xôn xao khác thường. Năm ngón tay trắng nõn nhỏ bé chậm rãi thu về, chỉ dùng ngón trỏ chạm vào thân cây, đây là những cây mai nhổ từ nơi khác về trồng, hai năm qua. không biết chúng có coi nơi này là nhà của mình?
Những gốc mai e lệ trong gió lạnh lộ ra thân mình mảnh dẻ, tỏa mùi hương thơm ngát, trong mưa tuyết giống như đang cười. Ai nói hàn mai kiêu ngạo, nhưng trong mắt nàng chúng là những sinh vật mềm mại đáng yêu.
Hương thơm trong veo sực nức, khiến lòng người thanh thản. Lục Phù ngửa đầu, mắt nhắm lại, bàn tay mở ra.
Nàng dường như muốn ôm mùa đông vào lòng, khóe môi cong lên đẹp đẻ, cảm giác trên mặt rất lạnh và có cái gì nghịch ngợm thổi qua hai má nàng làm cho độ cong trên môi càng thêm hoàn mỹ.
Trên mí mắt, bên khóe môi, có vài cánh hoa đậu lại. dịu dàng như muốn hôn lên da thịt của nàng. Sau đó những cánh hoa biến mất trong gió, nhưng lập tức có những cánh hoa khác theo gió thổi tới.
Nàng nhẹ thổi một hơi, khói trắng lượn lờ, đóa hoa hồng nhạt theo khí nóng tung bay trong không trung...
Lục Phù cười khanh khách. bỗng nhiên nhớ lại khi còn nhỏ thường cùng Du Nhã và Lưu Phong ở phía sau viện đắp người tuyết. Nàng không nhịn được nở nụ cười, cao hứng bắt tay vào làm người tuyết.
Tuyết đầu mùa hơi lạnh rất nặng, nhưng nàng dường như không cảm thấy lạnh lắm. từ từ gom một đống tuyết ngày càng lớn. Lục Phù mang tới dưới tán cây mai, có vẻ rất cố gắng. Nàng quay đầu nhặt một nhánh cây hòe, bắt đau đắp người tuyết.
Sau khi xong việc, ngắm nhìn bên trái rồi bên phải, đôi mi thanh tú đáng yêu nhăn lại. lắc đầu. bắt đầu dùng sức, chạy tới chạy lui, tổng cộng chỉnh sửa bốn lần...
Nàng vừa mới ngước lên, hoảng s khi nhìn thấy Sở Cảnh Mộc đang đứng phía sau, hai mắt lóe lên ánh lửa, giận dữ trừng mắt nhìn nàng. Dĩ nhiên hắn vô cùng bất mãn với chuyện sáng sớm nàng đã ra ngoài, nhất là trong lúc tuyết rơi lạnh lẽo như thế này.
Lục Phù giả vờ như không biết, cao hứng ngẩng đầu vươn bàn tav nhỏ bé kéo hắn qua. chỉ chỉ vào người tuyết, cất giọng nói thật đáng yêu “Vương gia,... ngươi xem rất giống ngươi!"
Nam tử âm trầm, sắc mặt trở thành đen như Bao Công, liếc nhìn người tuyết. Hắn cố gắng vô cùng mới không ra tay hủy diệt thành quả thật vất vả của nàng, cảm giác bàn tay nhỏ bé lạnh như băng càng khiến hắn thêm tức giận, Sở Cảnh Mộc lập tức ôm Lục Phù vào lòng, không biết có phải vì ra ngoài lạnh một thời gian lâu, nàng cảm thấy váng đầu hoa mắt, trong ngực có cảm giác nhộn nhạo, thiếu chút nữa muốn nôn mửa....
"Không thoải mái sao?" Sở Cảnh Mộc nghiêm mặt, cau mày, cố gắng miễn cưỡng bản thân không nên quan tâm nàng, nhưng vẻ lo lắng vẫn hiện lên trong mắt một cách thản nhiên.
Lục Phù lắc đầu, mỉm cười, "Động tác của Vương gia quá mạnh!"
Sở Cảnh Mộc nghiêm mặt, không nói gì hướng về phòng mà đi.
Lục Phù ở trong lòng ngực hắn, nhìn vẻ mặt Bao Công, cảm thấy rất vui môi nở nụ cười.
'Vương phi, bổn vương thật dữ vậy sao?" Thình lình, Sở Cảnh Mộc cười như không cười hỏi, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt mê mang của nàng, hung hãng nói thêm "Nến bổn vương đáng sợ như vậy, vì sao ngươi giống như mười ngày không ăn cơm? Hay là Bôn Nguyệt chăm sóc không tốt?"
Lục Phù không trả lời, để mặc hắn ôm vào phòng, đặt trên giường, sau đó cởi áo choàng dính đầy bông tuyết ra, phủi phủi bông tuyết trên tóc nàng, cuối cùng đem chăn bọc lại.
Trời còn chưa sáng tỏ, bởi vì tuyết rơi nhiều biến đất trời thành một mảng mênh mông, Sở Cảnh Mộc ngồi ở đầu giường, nàng thật lâu, trầm giọng hỏi “Ăn uống không cảm thấy ngon sao?"
Nhìn hắn trừng mắt, giống như không nghe được câu trả lời thề không bỏ qua, Lục Phù khẽ thở dài, gật đầu “ Gần đây không muốn ăn cơm!” "Trời còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi!" Sở Cảnh Mộc không hỏi gì nữa.
Lục Phù gật đầu. Hắn ngồi một chút rồi bỏ đi. bảo phải trở về Đông Đình xử lý quân vụ.
Lục Phù cảm thấy hơi buồn ngủ liền ngủ một giấc đến giữa trưa. Bôn Nguyệt vui mừng hớn hở cười cười, bưng thau đồng bước vào, hầu hạ nàng rửa mặt lau tay, còn ở một bên cười nói luôn miệng về cảnh tuyết rơi tuyệt đẹp bên ngoài.
Cơm trưa đã chuẩn bị xong, Lục Phù ngồi vào bàn, nhìn lướt qua, cảm thấy rất vui vẻ mắt mở thật to giống như không thể tin chỉ vào món điểm tâm “Ai làm vậy?”
“Món này à...” Bôn Nguyệt nhìn nhìn nói “Lúc sáng, Vương gia hỏi vương phi muốn ăn gì, ta nhớ rõ có một lần người nói với Du Nhã tiểu thư về món Đoàn viên, nên nói với Vương gia, không ngờ sắc mặt Vương gia lập tức biến đổi, ta nghĩ hắn tức giận. Nhưng đến giữa trưa, Vương gia bảo Tiếu Nhạc mang điểm tâm này tới, nói Quý đại nương ở biệt việt mong nhớ nên làm cho Vương phi."
“Phải không?” Lục Phù mỉm cười, có chút đăm chiêu "Quý đại nương thật có lòng, còn biết trước ta muốn ăn món điểm tâm này.”
Cảm giác thật ấm áp. từ Biệt viện đến vương phủ mất nửa ngày đường có lẽ lạnh rồi.
Nàng vươn tay cầm lấy một miếng bỏ vào miệng,... giống như tan ra, mềm mà không bở, thanh mà không nhạt, hương vị vừa đúng. Nhiều ngày qua, nàng chỉ thấy món điểm tâm này là ngon nhất.
Bôn Nguyệt nhìn nàng ăn được, vui vẻ múc một chén canh cá, đứng một bên lẩm bẩm “Vương gia nói, cần quan tâm cách ăn uống của mình, ít nhiều gì cũng ăn một chút cơm, bàn đồ ăn hôm nay là do Vương gia căn dặn, vì Vương gia, vương phi nên ăn nhiều một chút. Hì!"
Bôn Nguyệt líu ríu nói xong, sau khi múc canh, bưng đến trước mặt Lục Phù. nhìn thấy Lục Phù có vẻ thèm ăn trong lòng rất vui vẻ, cũng không chú ý sắc mặt hơi tái của nàng.
"vương phi……… Người bị gì vậy?" Rốt cục phát hiện có điểm không thích hợp, Bôn Nguyệt kêu lên hai tiếng, thấy Lục Phù không trả lời, vươn tay lắc lắc bả vai nàng.
Lục Phù nhanh chóng bỏ nửa miếng điểm tâm xuống, bụm miệng, vội vàng chạy đến bên cạnh bồn.
"Ọe ọe " Vừa mới ăn một chút này nọ đều ói ra hết, ghé vào bồn nôn mửa càng nhiều, cảm giác giống như trời đất quay cuồng, từng đợt ghê tởm dâng lên trong lòng.
Bôn Nguyệt nhanh chóng bỏ bát xuống, vổ vổ lưng nàng, lo lắng hỏi “Vương phi bị gì vậy?"
Lục Phù không thể trả lời, bởi vì dạ dày trống rỗng, cho nên ói ra toàn là nước, có câm giác như cả người không còn chút sức lực nào.
"Bôn Nguyệt… Đem…. đem canh cá đó….. đi ra ngoài!" Thật vất vả mới thở được, Lục Phù quay đầu lại căn dặn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Vâng, ta lập tức mang đi!" Bôn Nguyệt rất nhanh đem canh cá ra ngoài. Lục Phù lại nôn khan vài lần, thật khó khăn mới dừng lại, đứng dậv cảm thấy choáng váng giống như người say.
Bôn Nguyệt bưng thau nước tiến vào, hầu hạ Lục Phù rửa sạch sẽ, lo lắng nhìn nàng hỏi, "Vương phi, có phải không thoải mái?"
Lục Phù dựa vào bồn nước, trong nước phản chiếu gương mặt tái nhợt, vẻ vui mừng và kinh ngạc từ từ hiện lên trong mắt
"Bôn Nguyệt, Vương gia ra phủ rồi phải không?" Lục Phù nhìn mình trong nước có chút đâm chiêu. .
"Đúng vậy! Ta vừa thấy vương gia mang thẹo Tiếu Nhạc ra phủ. Tiếu Nhạc nói đi hộ bộ. điều tra về vấn đề quốc khố." Bôn Nguyệt mặc dù không hiểu vì sao nàng hỏi vậy. nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Đi! Gọi Ly Nguyệt tới đây cho ta!"
"Đi liền sao?"
"Đúng! Còn nữa, không cần đi cửa chính mà cứ len lén thâm nhập là được!"
Bôn Nguyệt nhìn sắc mặt của nàng, gật đầu, xoay người bước ra ngoài.
Lục Phù cầm điểm tâm trở về nội thất, ngồi trên giường, cuộn mình lại. ăn từng miếng từng miến, cũng không cảm thấy có cho nào không khỏe, mắt không hề chớp dường như đang nhớ ra điều gì-
Bỗng nhiên, đôi mắt mở to, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy……
Một bàn tay có chút đăm chiêu sờ sờ bụng mình, chậm rải vuốt ve, dường như cảm giác được điều gì, nhưng trừ bỏ sự phẵng lì, cái gì cũng không cảm nhận được.
Ngàn vạn lần không phải là sự thật!
Ta chưa từng tin tưởng thần linh, nhưng hiện tại ta van cầu các người, xin đó đừng là thật!
Lục Phù, từ khi chào đời tới bây giờ, chưa từng hoang mang như thế….