Cuối thu tiết trời mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ, chim nhạn xếp thành từng đàn bay về phía Nam.
Màu xanh da trời giống như một khối ngọc hoàn mỹ không tỳ vết.
“Ngươi là
ai?” Trước Sở vương phủ , thị vệ gác cửa ngăn cản hai nam tử đang muốn
bước vào. Hai người thị vệ kinh ngạc nhìn nam tử đi đầu một cách chăm
chú. Nếu nhìn xa xa, có cảm giác như Vương gia quay về phủ. Nhưng khi
nhìn gần họ phát hiện có điểm khác nhau, nam tử này có đôi mắt khác với
đôi mắt thâm trầm trong sáng của Sở Cảnh Mộc.
Phượng Quân
Úy cười như không cười tà mị nghạo nghễ nhìn họ, vẻ tươi cười như vô
hại. Mị Ảnh ở phía sau lấy thẻ bài nơi thắt lưng giơ lên, bốn tên thị vệ giữ cửa kinh hãi, đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, “Tham kiến tứ Hoàng
Tử!”
“Đứng lên đi! Ta có thể tự mình đi vào.” Phượng Quân Úy mang theo Mị Ảnh bước vào vương phủ.
“Mị Ảnh, ta
không đi nhầm chổ chứ?” hắn nhìn không khí trầm trọng im lìm bốn phía,
chợt cau mày. Sở vương phủ gây cho hắn cảm giác tĩnh mịch. Những thị
nữ đang quét dọn không hề nói một câu.
“Ngài không đi lầm, nơi này thật sự là Sở vương phủ!” Mị Ảnh không chút cảm xúc trả lời
Trong mắt
Phượng Quân Úy có chút lo lắng, nhìn xa xa thấy thân ảnh tuấn tú của
Tiếu Nhạc, bảo Mị Ảnh gọi hắn. Tiếu Nhạc quay đầu lại tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng chạy tới khom người hành lễ, “Tham kiến tứ Hoàng Tử!”
“Vương gia của các ngươi đâu?”
Tiếu Nhạc cúi đầu ấp úng , “Vương gia người. . . Người. . . . . .”
“Hãy dẫn ta đi gặp hắn!” Giọng của Phượng Quân Úy lạnh lùng, lạnh khiến Tiếu Nhạc sợ hãi, dẫn hai người họ vào Đông Đình
Vừa mới bước vào Đông Đình, đã nghe tiếng binh binh vang lên không ngừng, âm thanh
giống như từ dưới đất truyền lên. Phượng Quân Úy nhướng mày. Tiếu
Nhạc thấy vậy vội nói “Vương gia đang ở dưới hầm rượu”
Sâu trong
nội đình, từng đợt âm thanh ngày càng rõ ràng, cổng vào của hầm rượu đã
hiện ra trước mắt. Phượng Quân Úy ngầm ý bảo Tiếu Nhạc và Mị Ảnh dừng
lại, tự mình bước xuống bậc thang ngầm.
Trên vách
của hầm rượu có một cửa sổ nhỏ, ánh sáng từ phía trên rọi xuống, có thể
thấy cảnh vật bên trong mờ mờ. Phượng Quân Úy không chớp mắt, từ bậc
thang bước xuống liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc như xông vào mũi.
Kia. . . .
Đó là Sở Cảnh Mộc sao? Toàn thân bẩn thỉu, mặt mũi lắm lem, ít nhất ba
ngày không tắm, nam tử trông thật lôi thôi lếch thếch này là hắn sao?
Ánh mắt bởi vì thiếu ngủ trở nên đỏ ngầu, râu hơn mười ngày cũng chưa
đụng tới. Thân mình lắc lư loạng choạng, ánh mắt đột nhiên bị ánh sáng
chiếu vào nheo lại, kinh khủng nhất chính là đầy mặt đất đều là bình
rượu trống rỗng, ít nhất có mấy chục bình, hắn như thế nào uống hết
được? Hắn không biết uống như vậy có thể chết người sao?
“Ai cho
ngươi vào, cút ngay cho Bổn vương!” Vì cửa bên trên mở ra, trong thời
gian ngắn Sở Cảnh Mộc chưa thể thích ứng với ánh sáng, theo phản xạ giơ
tay lên che mắt. Hành động đó cho thấy hắn đã ở trong này ngây ngốc
nhiều này rồi.
“Một nam
nhân vì một nữ nhân sống mơ mơ màng màng, Cảnh Mộc, thật không giống
ngươi!” Phượng Quân Úy nhìn một vòng trên mặt đất hỗn độn, lạnh lùng châm chọc , trách không được vừa rồi hắn nghe thấy những tiếng binh
binh vọng lên. Những bình rượu không còn nguyên vẹn nằm lạ liệt trên mặt đất khoảng mười mấy bình, không kể đến những bình rượu đã bị hắn quăng
bể nát thành từng mảnh.
Hắn uống bao nhiêu rượu rồi?
“Quân Úy?”
Sở Cảnh Mộc nằm nghiêng trên vách ẩm ướt, thật vất vả mới thích ứng ánh
sáng chiếu vào, đôi mắt thâm quầng, có lẽ vài ngày không ngủ.
“Ngươi tới
làm gì? Cút đi, hiện tại ta không muốn gặp ai!” Sở Cảnh Mộc giống như
người điên, tiện tay cầm bình rượu lên, ném về phía Phượng Quân Úy.
Phượng Quân
Úy cười như không cười châm biếm dáng vẻ lôi thôi của hắn. Với dáng vẻ
này đi trên đường lớn, nhất định bị người ta nghĩ đó là một tên ăn xin. Đường đường là một Vương gia lại giống như người điên chìm đắm dưới hầm rượu, còn ra thể thống gì?
Sở Vân đột
ngột bị chết còn Sở Cảnh Mộc cả ngày không thấy bóng dáng. Hắn phái Mị
Ảnh đi thăm dò, bất ngờ điều tra ra được một huyết án rung trời lở đất-
đó là sự kiện thê tử giết gia gia, trách không được….
“Nếu đã tuyên bố ra ngoài dượng bị trúng gió mà chết, chứng minh ngươi muốn bảo vệ nàng, cần gì phải đau khổ như vậy?”
“Cút đi!” Sở Cảnh Mộc không muốn nghe thêm, cầm bình rượu đổ vào miệng, mùi rượu
nồng nặc tỏa ra trong không khí. Con ngươi trong sáng của Phượng Quân
Uý như hiện lên ánh lửa, cầm lấy mảnh vở dưới chân ném về phía bình rượu trong tay hắn. Phanh, bình rượu vỡ nát, văng tung tóe ướt cả mặt và
vạt áo của Sở Cảnh mộc, toàn bộ ướt hết, làm cho hắn nhìn càng lôi thôi
không chịu nổi.
Mắt Sở Cảnh Mộc nheo lại, không thèm quan tâm, cầm bình rượu khác đổ vào miệng, bình rượu lại bị đánh vỡ, rượu thấm ướt áo.
“Quân Úy!
Trở về hoàng cung của ngươi đi, không cần lo cho ta!”Sở Cảnh Mộc cuối
cùng tức giận gào lên, giọng nói khàn khan, không có vẻ uy nghiêm ngày
thường, trái lại giống như một con thú hoang đang rên rĩ.
“Mặc kệ
ngươi! Mặc kệ ngươi để ngươi uống rượu đến chết sao?” Phượng Quân Úy
tiến lên từng bước, hung hăng cầm lấy vạt áo hắn, tay phải âm thầm vận
lực, do dự một giây, con ngươi trong trẻo lóe lên vẻ giận dữ, hung
hăng đánh vào mặt hắn!
Từng nắm
đấm, tất cả đều là nắm tay cứng rắn, dùng hết mười phần lực đạo,
dường như muốn đánh cho hắn tỉnh lại. Cả người Sở Cảnh Mộc giống như
không còn sức lực để vùng vẫy , hai tay đan chéo vào nhau như muốn ngăn cản những cú đấm của Phượng Quân Úy.
Phượng Quân Úy giống như bị điên, từng nắm đấm không nể tình chút nào. . . . . .
Một lúc sau, trên mặt Sở Cảnh Mộc đã hiện ra nhiều vết bầm tím, khóe môi cũng bị
rách có nhiều vết máu rỉ ra….Hắn lùi về phía sau hừ lạnh, cố né tránh
những cú đấm của Phượng Quân Úy, không rên một tiếng. Nắm tay cứng rắn
đánh đến nỗi hắn váng đầu hoa mắt, nhưng chỉ biết ôm chặt thân mình.
Không kêu
rên cũng không phản kháng, Phương Quân Úy đánh đến nỗi tay cũng cảm thấy đau và bầm tím cả lên. Trong đình viện Tiếu Nhạc nghe bên trong truyền ra tiếng kêu đau đớn cùng tiếng đánh nhau, gấp đến nỗi đầy người toát
mồ hôi, nhưng mặt không hề thay đổi.
Cuối cùng Phượng Quân Úy cảm thấy đủ mới dừng tay lại, cả bàn tay đều là máu của Sở Cảnh Mộc…
Mặt Sở Cảnh
Mộc bị thương, vết bầm và máu như hoà lẫn vào nhau, nhìn rất kinh khủng
và chật vật, lúc này có lẽ là thời điểm chật vật nhất trong đời Sở Cảnh
Mộc.
“Tỉnh lại
chưa?” Phương Quân Úy đá vào mình Sở Cảnh Mộc nhưng không thấy hắn cử
động gì, một chút tâm tình cũng không có, giận dữ mắng “Thật không có
tương lai mà!”
Sở Cảnh Mộc
đang nằm trên mặt đất cười ha hả, tiếng cười đầy đau khổ bi thương. Sau
đó hai tay ôm đầu cười, cười đến nỗi mặt của Phượng Quân Úy xanh lại.
“Ta muốn vẽ
lại dáng vẻ của ngươi hiện tại, Cảnh Mộc, vì một nữ nhân mà trở thành
như vậy đáng sao? Nếu nàng làm ngươi đau khổ như vậy, tin hay không bây
giờ ta bảo Mị Ảnh đi giết nàng! Không muốn nhìn thấy hắn sa đoạ buông
xuôi, Phượng Quân Úy lạnh lùng thốt ra lời uy hiếp.
Sở Cảnh Mộc
đang nằm trên mặt đất bị chấn động, nghiêng đầu, vì bị đánh đôi mắt thâm quầng , hung hăng trừng mắt hắn, từ kẽ răng thốt ra hai chữ “Ngươi
dám!”
“Ta có gì
không dám ?” Phượng Quân Úy cười lạnh, châm chọc nhìn hắn, “Đau lòng như vậy, còn muốn sống không bằng chết để làm gì, là nam nhân phải hiểu rõ, một là giết nàng, nếu không thì ra ngoài cho ta.”
“Ta hận
nàng! Hận nàng nhẫn tâm giết phụ thân, càng hận nàng nhẫn tâm muốn phá
vỡ hạnh phúc chúng ta thật vất vả mới có được! Ta hận nàng. . . .” Sở
Cảnh Mộc luôn miệng nói hận, nước mắt tràn ra khóe mi, hoà lẫn với máu,
nằm yên trên mặt đất không cử động.
“Vậy đi giết nàng!” Cả người Phượng Quân Úy chấn động, lạnh lùng nói. Hắn thật sự
có một loại kích động muốn giết người đã khiến Sở Cảnh Mộc trở thành
dáng vẻ như vậy”
Hắn đi đến
bên người Sở Cảnh Mộc, không để ý sự phản kháng của hắn, dìu hắn rời
khỏi đống hỗn độn, bước loạng choạng tới một chổ sạch sẽ nhất trong hầm
rượu ngồi xuống, Phượng Quây Úy cũng ngồi xuống.”Còn làm ra vẻ gì nữa,
ngay cả bước chân cũng lảo đảo như vậy?”
Ánh sáng mờ
mờ rọi xuống, Sở Cảnh Mộc mệt mỏi dựa vào vách, nhắm mắt lại, trên mặt
đầy vết thương và vết bẩn nhìn không rõ diện mạo , chỉ thấy vẻ chật vật
và tang thương.
Phượng Quân
Úy nghiêng đầu, có chút đăm chiêu nhìn hắn, không nhịn được cảm thấy
hiếu kỳ. Không biết dạng nữ tử như thế nào có thể khiến hắn yêu sâu đậm
như vậy, cũng hận sâu như thế. Trong hoàng cung, hắn nhìn thấy từ xa,
khi nàng ở Di trữ cung của mẫu phi hắn, bị hai vị Vương gia tranh đoạt. Tấn vương vì nàng cùng Hàn Quý phi căng thẳng, còn Sở Cảnh Mộc vì nàng, ngay cả giết Sở Vân cũng không nhẫn tâm mang nàng giao cho quan phủ,
còn cố ém tin tức, nàng thật tốt vậy sao?
Trong tiềm thức của hắn, ngoại trừ Trữ phi, tất cả nữ nhân trên đời này đều độc ác, dơ bẩn.
“Thật là một kẻ gây tai hoạ!” Hừ một tiếng lạnh như băng, Phượng Quân Úy khinh
thường nói: “Cảnh Mộc, nếu ngươi tiếp tục sa đoạ như thế, dù có chết chổ này cũng không ai biết!”
Sở Cảnh Mộc
nhếch môi cười, tuy rằng khóe mô bị thương, lúc cười tạo nên vết rách
rất đau, nhưng hắn vẫn cười khổ”Nếu có thể chết….thì tốt rồi! Chết sẽ
xong hết mọi chuyện, hiện tại dáng vẻ của ta có thể nói là sống không
bằng chết!”
“Chết thì
xong hết chuyện à?” Trong mắt của Phượng Quân Úy có ánh lửa lấp lánh,
giận dữ trừng hắn, nắm tay bắt đầu ngứa ngái , “Đường đường là đệ nhất
Vương gia đâu phải người yếu hèn, ngươi thật sự là chuyện đáng chê cười
nhất của Phượng Thiên hoàng triều. Nếu hận nàng, phải hành hạ nàng
không phải sao? Nàng khiến ngươi bị thương như thế, ngươi không nhẫn
tâm làm nàng bị thương sao?
“Hành hạ
nàng?” Sở Cảnh Mộc cười càng thêm bi thương , “Cả người Phù nhi đều là
vết thương, làm nàng bị thương nữa, ta sẽ đau tận tâm can!” Mặc dù hận, nhưng không thể làm nàng bị thương tổn, chỉ lựa chọn phớt lờ không thèm quan tâm, lựa chọn vĩnh viễn không gặp mặt, uống cho đến khi nửa tỉnh
nửa say. Hắn từng có lòng muốn giết Phù nhi , giết nàng xong, sau đó
xuống dưới suối vàng cùng nàng làm bạn, miễn cho phải sống trên đời
chịu khổ, nhưng không thể nhẫn tâm ra tay được.
Trái tim có lẽ từ từ trở nên lạnh giá, nhưng có vài thứ, gần như đã trở thành một loại bản năng.
Phù nhi, vì sao ngươi có thể làm ta bị thương, mà ta làm ngươi bị thương lại cảm thấy đau tận tâm can.
Rốt cuộc
lòng của chúng ta phải mang nhiều vết thương, mới có thể lành lại, trừ
khi ta mất trí, nếu không ta như thế nào đối mặt với ngươi, như thế nào
đi đối mặt oan hồn của phụ thân ta!
“Ta thật sự sắp điên rồi! Quân Úy, ta thật sự điên rồi! . . . . . .” Sở Cảnh Mộc bỗng nhiên ôm đầu, đau khổ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nắm tay của
Phượng Quân Úy dùng sức, trong thế giới này, người thân duy nhất của hắn chính là người huynh đệ này. Nhưng đối với sự đau khổ của Sở Cảnh
Mộc, Phượng Quân Úy gần như bất lực không có biện pháp, chỉ còn cách an
ủi để truyền thêm sức mạnh cho hắn.
“Lưu Phù Nhã thật sự tốt đến nỗi ngươi trở thành như thế này sao? Cảnh Mộc, vì một
nữ nhân, từ nay về sau ngươi bỏ hết tất cả mộng tưởng của mình sao?
Không lẽ ngoại trừ tình yêu, cái gì ngươi cũng không muốn? Ngay cả ta
cũng không cần sao?” Phượng Quân Úy giận dữ nói, vì hắn buông xuôi mà
giận, vì bị nàng làm cho thống khổ mà giận, vì hắn không thể giúp được mà giận.
“Hiện tại,
ta cái gì cũng không quan tâm, ngươi tự xử lý là được rồi. Quân Úy, thật ra, ngươi không có ta, cũng có thể tạo nên nghiệp lớn.” Sở Cảnh Mộc hơi mở mắt ra, liếc hắn sau đó nhắm mắt lại .
Phượng Quân
Úy hừ lạnh , lạnh giọng nói “Không phải ngươi nói không tin ta sao?
Không phải sợ ta hủy Phượng Thiên hoàng triều sao? Vì sao không phấn
chấn một chút, quan tâm để ta không hủy đi triều đình này”
“Muốn hủy
thì hủy đi. . . . Cái gì bị hủy cũng tốt! Đỡ phải nóng ruột quan tâm nó, nhớ thương. . . . Bị hủy cũng tốt!” Sở Cảnh Mộc than thở , gần như
không còn sáng suốt . Loại phản ứng và tâm tình của hắn vào lúc này
giống như là tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả.
Tuyệt vọng! Một người luôn luôn đội trời đạp đất, cứng rắn như núi như Sở Cảnh Mộc, trong mắt lại tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
“Ta thật sự muốn giết nữ nhân kia!” Phượng Quân Úy lạnh lùng nói.
Sở Cảnh Mộc trợn mắt “Nếu ngươi làm vậy ta sẽ giết ngươi!”
Phượng Quân
Úy chấn động, thật sâu nhìn vào mắt hắn, giọng nói nhẹ nhàng kia như gió xuân thổi vào mặt, nhu hoà gần như vô hại, nhưng hắn biết, điều Sở Cảnh Mộc nói chính là sự thật.
Nếu hắn giết Lưu Phù Nhã, Sở Cảnh Mộc sẽ giết hắn!
Yêu như thế đổi lại đau khổ như vậy, cuối cùng hắn có tâm tình gì nói ra những lời này. Sở Cảnh Mộc thật sự nói muốn giết hắn?
Phượng Quân Uý cười lạnh “Không tha cho ta? Không phải ngươi hận nàng sao?”
“Hận là một
chuyện, giết nàng là chuyện khác, nếu Phù nhi chết, cũng chỉ có thể chết trong tay ta. Ai muốn mạng của nàng, ta sẽ diệt cửu tộc của người đó. Ngươi cũng không ngoại lệ!” Âm độc nói ra, trên môi của Sở Cảnh Mộc
hiện ra một vẻ tàn nhẫn.
Cho dù chết, cũng chỉ có thể chết trên tay hắn. Có lẽ một ngày nào đó hắn không
chịu nổi nữa sẽ giết nàng. Chết đi, cùng nàng xuống suối vàng . Ở nơi
tăm tối đó, họ không còn lo lắng về những oan hồn đeo đuổi họ mãi không
tan .
Mạng của nàng, chỉ có thể do hắn chấm dứt! Ngay cả nàng cũng không có tư cách!
“Cảnh Mộc,
nhớ kỹ! Nếu ngươi tiếp tục sống mơ mơ màng màng như vậy, ta thật sự sẽ
giết nàng, ngươi tốt nhất tin những lời này!” Phượng Quân Úy cười lạnh, đôi mắt trong trẻo không lộ ra cảm xúc gì, lẳng lặng cùng ánh mắt hung dữ của Sở Cảnh Mộc giằng co , ai cũng không chịu thua!
Hai ánh mắt ở trong không trung đan vào nhau, ai cũng biết hai người họ là loại người nói được làm được.
Sở Cảnh Mộc
từ từ nhắm mắt lại, “Quân Úy, một ngày nào đó, ngươi sẽ gặp một nữ
nhân như vậy, sẽ làm ngươi yêu hận giằng co, cho dù hận bao nhiêu, vẫn
không nhẫn tâm thương tổn! Chỉ có lòng chua xót không thể làm gì hơn
được.”
“Kiếp sau
đi!” trong đầu Phượng Quân Úy lóe lên dung nhan xinh đẹp dịu dàng kia,
nhưng biến mất rất nhanh, khinh thường nói: “Kiếp sau ta không nên sinh
ra trong hoàng gia, không cần thấy dục vọng và thủ đoạn của những nữ
nhân dơ bẩn đó, có lẽ ta còn có thể tin tưởng các nàng!”