Ánh nắng tươi sáng như thổi một luồng khí nóng vào khiến mùa xuân trở nên ấm áp, tiết trời thật đẹp.
Phượng Quân
Úy từng bước từ dưới thang của hầm rượu đi lên, ánh nắng chiếu vào cảm
thấy chói mắt mặc dù chỉ mới ở đó một thời gian ngắn. . . . .
Chổ có nắng
luôn ấm áp hơn, quay đầu lạnh lùng liếc dưới hầm rượu, Phượng Quân Úy
cười như không cười ngạo nghễ nhìn Tiếu Nhạc nói: “Cẩn thận trông chừng Vương gia của các ngươi, bình rượu đều bị ta đập nát, cũng đừng đưa
thêm rượu xuống dưới !”
“Dạ!” Tiếu
Nhạc kinh hãi trả lời, đối với vị Hoàng tử ôn hoà như gió này, không
hiểu sao hắn luôn cảm giác như có áp lực đè nặng trong lồng ngực.
“Mị Ảnh,
chúng ta đi, đi gặp vị Sở vương phi làm cho Sở vương phủ hoang tàn sa
đoạ như thế này!” Phượng Quân Úy cười bí hiểm bước đi.
“Tứ Hoàng
Tử! . . . . . .” Tiếu Nhạc vội vàng gọi, mặc dù đang đứng dưới ánh măt
trời chói chang nhưng trên trán hắn lại đổ mồ hôi lạnh. Người đi gặp
Vương phi? Trong lòng hắn cảm thấy bối rối bất an .
“Có vấn đề sao? Tiếu tướng quân.” Phượng Quân Úy nhàn nhã hỏi, đôi môi đẹp cong lên.
Tiếu Nhạc thất kinh, nhưng lại ấp úng không biết trả lời thế nào, chỉ cảm giác được trên lưng đổ mồ hôi lạnh!
“Còn nữa,
không cần bẩm báo Vương gia các ngươi ta muốn gặp Sở Vương phi, hiểu
không?” Hắn cười lạnh, nhấn mạnh ba chữ Sở Vương phi.
“. . . . . . Vâng, mạt tướng tuân lệnh!” Nhìn ánh mắt nhàn nhã của hắn, Tiếu Nhạc cúi đầu vâng dạ.
Nhìn thân
ảnh hai người càng ngày càng xa , dần dần ra khỏi Đông Đình, Tiếu Nhạc
đứng ở cửa hầm rượu do dự không ngừng, nhìn nhìn cửa vào Đông Đình, lại
nhìn cửa vào hầm rượu, sau đó thong thả bước đi. . . . .
Phượng Quân
Úy mỉm cười, gió nhè nhẹ mơn man trên mặt thật mát mẻ. Dọc theo đường
đi vài thị nữ nhìn thấy hắn đỏ mặt, vì ít khi thấy được một mỹ nam tử phong độ như vậy, thoạt nhìn vô hại không giống như Sở Cảnh Mộc.
Cửa vào của
viện nhỏ trong Tây Sương vắng lặng không một bóng người. Sở Cảnh Mộc hạ lệnh, không ai được tùy tiện ra vào Tây Sương, trừ Du Nhã. . . . . . Vì vậy bình thường không ai dám tới gần, e sợ không cẩn thận bị Sở
Cảnh Mộc tính tình thất thường chém thành hai nửa. Họ không biết nguyên
nhân vì sao các vị chủ tử biến thành như vậy, ai cũng muốn hỏi nhưng
không dám.
Nhìn một khoảng sân trong trẻo nhưng lạnh lùng, và sự cảnh cáo của Tiếu Nhạc, không ai dám đề cập đến vấn đề này.
Vừa bước vào cửa viện, lá hòe rơi rụng, lục bình trôi nổi trong dao trì, những cội
mai xơ xác , bởi vì chưa tới mùa hoa nở nên chỉ trơ cành khô. Tây Sương so với Đông Đình càng có vẻ thê lương, Phượng Quân Úy không nhìn thấy
bất kì một đóa hoa nào trong vương phủ.
Hắn hơi nheo mắt lại, cảnh vật trong viện yên tĩnh một cách đáng sợ khiến hắn liên
tưởng tới lãnh cung, cũng giống như thế yên tĩnh mà lạnh lùng.
Bỗng nhiên
có một mùi hương thơm ngát thanh nhã phất qua, Phượng Quân Úy nhướng mày nghiêng đầu nhìn, dưới ánh nắng chiều, có một bóng dáng mảnh mai, tóc
đen như mực vận y phục bằng tơ lụa màu lam, kiểu tóc rất đơn giản, trên
tóc giắt một cây trâm bằng ngọc xanh biếc. Một thân áo lam như nước
đang bay bay theo gió, mùi hương thoang thoảng trong gió từ người nàng
tỏa ra.
Đó là Lưu
Phù Nhã sao? Phượng Quân Úy nhìn không rõ dung nhan của nàng, chỉ nhìn
thấy bóng lưng đang đứng bên chòi nghỉ mát. Nàng đang ngắm nhìn lục bình trong dao trì ngây ngẩn cả người.
Ý bảo Mị Ảnh đứng xa xa, Phượng Quân Úy chậm rãi đi đến gần thân ảnh màu thủy lam
nhàn nhạt kia, hương thơm càng lúc càng rõ ràng xông vào mũi khiến
trong đầu nẩy sinh cảm giác quái lạ. Hắn cảm thấy khoan khoái trong
long, cười lạnh. Ngày đó ở trong cung nhìn không rõ hôm nay nhất định
có cơ hội rồi.
Hắn thật muốn nhìn nữ tử có thể khiến hai vị Vương gia mê đắm là dạng gì, có chổ nào hơn người?
Nữ tử dường như nghe được tiếng bước chân từ phía sau, giật mình quay đầu nhìn lại gọi, “Băng Nguyệt. . . . . .”
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng hoảng sợ. Đôi mắt Du Nhã mở to, môi đỏ mọng hé mở, không thể tin nhìn nam nhân trước mặt.
Còn Phượng
Quân Úy, trong ánh mắt trong sáng ẩn chứa một tia vui sướng xen lẫn phẫn nộ, và hung ác nham hiểm. Đôi mắt thường không có cảm xúc gì trong
nháy mắt hiện lên nhiều biểu tình khác nhau, nhanh đến nổi Du Nhã không nhìn ra được.
“Tại sao ngươi ở chổ này?”
“Còn ngươi vì sao cũng ở chỗ này?”
Hai người lên tiếng cùng một lúc , một người bởi vì kinh ngạc, người kia thì hung ác nham hiểm.
“Liên Y? Tên của ngươi là giả , thân phận cũng là giả ?” Phượng Quân Úy tức giận trừng mắt nhìn nàng, toàn thân như bắn ra một luồn khí lạnh lẽo, “Ngươi là Sở Vương phi?”
Dựa theo lời đồn, Phù Dung vương phi, sắc đẹp không ai sánh bằng, hoa nhường nguyệt
thẹn, so với Điêu Thuyền còn hơn ba phần. Nữ tử trước mặt dịu dàng tao
nhã, quả thật là đệ nhất nữ tử trong vòng ngàn dậm.
“Long Tứ, sao ngươi lại ở đây?” Du Nhã nhìn lướt qua cách ăn mặc của hắn, còn có
Mị Ảnh đứng sau lưng mặt không đổi sắc chỉ hừ lạnh “ Ngươi cũng dùng tên giả không phải sao?”
Dường như Du Nhã đối với hắn có ý thù địch, dung nhan thanh lệ hơi giận dữ, mắt hạnh hung hăng trừng hắn, vừa có
chút mâu thuẫn vừa có vẻ tức giận, cũng ẩn chứa chút thả lỏng.
“Ngươi là Sở Vương phi?” Phượng Quân Úy nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không rõ mình
vì sao quan tâm thân phận này như thế, vừa quan tâm vừa có chút không
vui. Đôi mắt trong sáng như có lửa lấp lánh, nhìn không ra hờn giận.
“Chuyện đó
không liên quan đến ngươi!” Du Nhã lạnh lùng châm chọc ”Cảnh Mộc ca
ca không cho phép người không phận sự vào Tây Sương, ngươi là khách
của vương phủ đúng không? Xin quay về đi, cửa đằng kia kìa.”
Du Nhã giơ tay lạnh lùng chỉ về hướng cánh cửa , nhìn hắn với ánh mắt băng lãnh.
“Cảnh Mộc ca ca?” Không nói lời dư thừa, Phượng Quân Úy hung hăng nhìn vẻ mặt xinh đẹp thanh lịch của nàng, nheo mắt lại “Gọi cũng thật thân thiết”
Du Nhã sửng
sốt, nghi hoặc nhìn hắn, cảm giác giống như vừa ngửi thấy mùi..dấm
chua. Nàng không chớp mắt sau đó âm thầm cười mình ngu ngốc. Nàng đợi
hắn suốt bảy ngày, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không thấy, hiện tại
còn ở đây cùng nàng đùa giỡn?
“Chuyện đó
không liên quan đến ngươi! Còn nữa, nơi này không hoan nghênh ngươi, đi
cho khuất mắt ta! Giống như vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say, hiện tại nàng không thể nào tha thứ cho hắn.
Sắc mặt của
Phượng Quân Úy nghiêm lại, làm ra vẻ như không hề nghe thấy. Du Nhã
lạnh lùng liếc hắn, dường như không muốn cùng hắn nói thêm lời nào nữa,
đi lướt qua muốn rời khỏi, nhưng bị hắn thô bạo kéo lại, cánh tay như
sắt thép ôm nàng vào trong ngực.
Hơi thở nam
tính phả vào mũi, Du Nhã cố vùng vẫy, kết quả càng bị Phượng Quân Úy ôm chặt hơn, một tay hắn ôm chặt thắng lưng nàng, mạnh mẽ nói “ Nói
cho ta biết, ngươi không phải là Sở vương phi?”
Mị Ảnh từ
xa khó hiểu nhìn hành động của hắn, sắc mặt lạnh băng hiên lên vẻ kinh
ngạc, hành động khác thường của Quân Úy khiến hắn nhìn si ngốc.
“Buông tay
ra! Ngươi là tên khốn!” Du Nhã trừng mắt Phượng nhìn Quân Úy, càng vùng
vẫy càng bị ôm chặt hơn. Nàng nhìn nét mặt hắn cũng ngày càng lạnh bỗng nhiên rùng mình. Vẻ mặt của người này có thể lừa gạt người khác, nàng
biết vẻ mặt thật sự của hắn sau lớp mặt nạ rất khủng bố.
“Chỉ mình
ngươi dám nói ta là tên khốn!” Phượng Quân Úy cười nhẹ, đôi mắt vẫn hung ác nham hiểm như cũ, hai thân thể dán sát vào nhau không còn kẽ
hở. Hắn hỏi một lần nữa tỏ vẻ rất quan tâm câu trả lời của nàng, “Ngươi rốt cuộc có phải Sở Vương phi không?”
“Ta là ai
không liên quan tới ngươi, Long Tứ, chúng ta không quen thân? Mau buông
ta ta!” Du Nhã thật sự muốn giơ tay lên xoá sạch vẻ cuồng vọng và hung
ác nham hiểm trên mặt hắn.
“Ta cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.” Phượng Quân Úy nhìn nàng, trêu chọc .”Bổn hoàng tử còn phải cám ơn cứu mạng của ngươi.”
“Ta thực hối hận cứu phải một con sói lang!”
“Đúng không . . . . . Long Tứ?” Du Nhã dừng giãy dụa, không hề cử động đứng yên
trong ngực hắn, giống như bị choáng váng, thật lâu sau, ngước gương mặt xinh đẹp lên, nhìn đăm đăm ánh mắt của hắn, “Ngươi là Phượng Quân Úy?”
Phượng Quân
Úy không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng tỏ vẻ xác nhận. Nét mặt Du Nhã
trắng bệch không còn chút máu, hồn bay tận nơi nào.
Phượng Quân Úy cũng sửng sốt, cánh tay đang vòng quanh người nàng buông lỏng một chút, kêu lên, “Liên Y?”
Bốp. . . . . . Một cái tát vang lên, trên gương mặt tuấn tú của Phượng Quân Úy hiện
ra dấu của năm ngón tay, sắc mặt hắn trong nháy mắt trầm xuống, ánh
mắt lạnh băng trở nên hung ác, từ từ buông thân hình mềm mại thơm ngát
trong ngực ra, mắt nheo lại, nhìn nàng chăm chú một cách nguy hiểm.
“Vừa nhìn
thấy ngươi ta đã nghĩ như vậy , Long. . . . . . à không, Phượng Quân Úy, chúng ta đã giải quyết xong , không còn nợ gì nhau nữa.”
Hai ánh mắt
lạnh lùng giằng co , vừa lúc Băng Nguyệt đi tới, kinh ngạc khi nhìn
thấy có người lạ trong Tây Sương, là hai nam tử, nhìn kỹ mới nhớ lại hắn là Tứ hoàng tử. Nàng cảm thấy khó hiểu nhìn vẻ căng thẳng của hắn và Du Nhã.
“Tiểu thư. . . . . .”
Băng Nguyệt bước đến, hướng về phía tứ Hoàng Tử hành lễ sau đó bước tới đứng phía sau Du Nhã ngầm bảo vệ nàng.
“Tiểu thư?”
thật kì lạ vẻ hung ác nham hiểm trong mắt Phượng Quân Úy lập tức biến
mất, khôi phục lại vẻ ôn hoà thường ngày, khóe môi cười như không cười
cong lên, coi như không có cái tát vừa rồi. Hắn nhìn chằm chằm dung
nhan xinh đẹp trước mặt trêu tức “ Không phải thì tốt!”
Hắn dần dần có thể đoán ra thân phận của nàng “ Lưu gia nhị tiểu thư, Lưu Du Nhã”
“Không có
chuyện gì, xin quay về đi! Nơi này không phải chổ Tứ hoàng tử nên đến!”
Du Nhã lạnh lùng nói xong, quay đầu đi chổ khác, không muốn nhìn vẻ đùa
cợt trên mặt hắn.
“Cũng mấy
tháng rồi không gặp, làm sao bây giờ? Bổn hoàng tử cảm thấy có hứng thú với ngươi” Phượng Quân Úy cười như không cười ngạo nghễ nói, nụ cười
vô cùng đen tối.
Du nếu Nhã cười lạnh, “Ta là người, từ trước đến nay không có hứng thú với súc vật .”
“Không sao, ta là thân rồng chính là súc sinh, nói không chừng về sau ngươi cũng biến thành súc sinh, rất xứng đôi!
“Thì ra
người Cảnh Mộc nói là ngươi, thực không tồi, thực thích hợp với chốn
hoàng cung đầy chém. giết kia.” Nam tử cười, không quan tâm những lời
châm chọc của nàng. Vẻ sắc lạnh trên mặt hắn hiện tại giống như khối
băng bị tan rã, cười càng thêm vui sướng.
“Ngươi đừng
dệt mộng giữa ban ngày, muốn ta gả cho ngươi à, nằm mơ!” Du Nhã cảm thấy phiền não. Tuy rằng Sở Cảnh Mộc không nói rõ, nhưng từng hỏi qua nàng
về sau có dự định gì. Không thể đoán được tâm tư của hắn là như vậy,
nhưng…Nam nhân này gài bẫy nàng vài lần, nàng ngu sao sập bẫy của hắn.
Huống chi…
Hắn là thế
tử tương lai không còn nghi ngờ gì nữa, tương là người đứng đầu Phượng
thiên hoàng triều, hậu cung ba ngàn giai lệ, không phải là nam nhân chỉ
thuộc về nàng.
“Ban ngày
nằm mơ tuy rằng hơi sớm, nhưng mộng sẽ dễ dàng trở thành sự thật. Lưu
Du Nhã, ngươi muốn đánh cuộc với ta không? Hắn nheo mắt cười cười hỏi
nàng.
Ánh nắng soi rọi khắp nơi, chiếu vào gương mặt hơi có vẻ tái nhợt của Du Nhã.
Đúng vậy,
mọi người đều nói khi không thể chiếm ưu thế thì phải đánh cuộc, nàng
phó mặc cho số mệnh. Hơn nữa, trong tay hắn còn có Lục Phù, Lưu Phong và danh dự của Lưu gia…Nàng căn bản không có lợi thế để đặt điều kiện với
hắn.
Hơi có chút
bối rối và sốt suột, nghe trong lời nói của hắn muốn nàng tiến cung.
Nhưng chí hướng của nàng là rong ruổi nơi đồng cỏ rộng bao la bát
ngát, tha hồ hưởng thụ bầu không khí tự do tự tại, không muốn bị giam
lỏng trong lồng son gác tía nơi hoàng cung.
Làm một phi
tử hàng đêm chờ hắn lâm hạnh, có lẽ nhiều năm sau, nàng sẽ trở thành ý
chí sắc đá, không còn biết chính mình lúc đầu như thế nào, nàng không
muốn sống những ngày như vậy.
Du Nhã không chớp mắt nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ hận thù, nhìn thấy nét tươi cười
của Phượng Quân Úy , cảm giác khác thường chợt nảy sinh trong lòng, vẻ không đành lòng loé lên rồi biến mất.
“Một mình ta trong cái nhà giam đó, dĩ nhiên muốn có người làm bạn, không được sao?”
“Về sau ngươi có rất nhiều nữ nhân bênh cạnh, thiếu ta cũng không sao.”
“Bổn hoàng
tử chỉ muốn ngươi!” Phượng Quân Úy cười tà, nâng cằm nàng lên, nhìn vẻ
thù hận và bối rối của nàng nói “ Không đồng ý, án oan của Lưu gia vĩnh
viễn không được giải, Lưu Đình sẽ bị tiếng xấu muôn đời, còn nữa, mang
của Lưu Phong cũng nằm trong tay ta. Muội của ngươi giết dượng của ta,
mỗi một sự kiện đều có thể hủy các ngươi. Du Nhã, ngươi hiểu không?
“Ngươi là kẻ đê tiện vô liêm sĩ nhất mà ta gặp”
“Quá khen!
Nếu không đê tiện vô sỉ, ta sớm chết từ lâu, sao có thể còn sống tới hôm nay??” Phượng Quân Úy lạnh lùng lên tiếng,trong giọng nói có vẻ cô
đơn. Nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn, lòng Du Nhã như thắt lại không nói
một lời nào.
“Thế nào,
giao dịch này ngươi sẽ không bị thiệt thòi đâu!” Phượng Quân Úy thổi nhẹ nhè trên da thịt mịn màng của nàng, cười như gió xuân, dường như chắc
chắn dung nhan yêu kiều trước mặt không thể thoát khỏi phải lòng bàn tay hắn buộc phải tiến cung.
“Sau khi
ngươi đăng cơ, tính ban cho ta thân phận gì?” Du Nhã nhỏ giọng hỏi, giao dịch với ác ma, nàng biết không thể nào thắng được, chỉ còn cách
phải tự bảo vệ mình..
“Người muốn địa vị nào cũng được!”
Du Nhã lạnh lùng nhìn hắn, khiêu khích nói: “Ta muốn làm hoàng hậu!”
Nếu tiến
cung là kết cục không thể tránh khỏi, dĩ nhiên nàng phải lựa chọn vị trí có quyền thế nhất, nếu không mình bị chết như thế nào cũng không biết. Trong những cuộc phân tranh nơi hậu cung, địa vị càng thấp chết càng
nhanh hơn.
“Có thể!”
Phượng Quân Úy sảng khoái đáp ứng, cười ôn nhuận như gió. Bên môi ẩn
chứa vẻ đắc ý và châm chọc. Nếu nhất định phải lập hoàng hậu, hắn muốn
người cùng một chổ với mình chính là nàng.
“Còn một
điều nữa.” Du Nhã lạnh lùng nói “Nếu về sau ngươi hối hận , lập hoàng
hậu khác, xin để cho ta ra cung. Ta ở bên cạnh ngươi ngây ngốc vài năm,
sau đó mỗi người một ngả nếu không thể sống chung” Trước kia Du Nhã có
thể biến thành Liên Y, nếu về sau hoàng hậu cũng có thể biến thành một
người không còn quan trọng, nàng muốn sống cuộc sống như mong ước của
mình.
Xin giới thiệu một cặp đôi mới, tình cảm rất ngọt ngào.
Edit Han Han (cám ơn nàng nhiều)
Beta Phu Dung
Ánh mắt
trong sáng của Phượng Quân Úy phút chốc trở nên hung ác nham hiểm,trầm xuống, phun ra hai chữ lạnh như băng, “Nằm mơ!”
Trong lúc
hai người còn đang giằng co, Sở Cảnh Mộc loạng choạng xông vào Tây
Sương, vẻ mặt lo lắng nhìn khắp trong viện, Tiếu Nhạc bám sát phía sau.
Thân hình Sở Cảnh Mộc nhìn rất lôi thôi, mặt mày bầm tím, cằm hơi nhô ra, thật chật vật.
Du Nhã nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy ngây người, còn Phượng Quân Úy thì nở nụ cười.