Lâm Long cúi đầu, thật lâu mới thốt ra một câu, “Thuộc hạ không còn lời gì để nói!”
Từng bước từng bước sai, kết quả là cái
gì đúng? Cái gì sai? Giới hạn của chúng căn bản là rất mơ hồ , những
việc phản bội hắn làm tất cả đều do cam tâm tình nguyện cho nên hắn
không còn gì để nói.
Việc này có thể giải thích vì sao ba bốn lần nàng gặp phải sát thủ, đều là do hắn trước đó đã đem hành tung của
nàng tiết lộ cho người khác, còn nữa vì sao da điêu cực hiếm lại bị phát hiện nơi hiện trường án mạng, cũng là do hắn giở trò sau lưng. Trong
lúc nhất thời nàng cảm thấy rất tức giận, nhưng hơn tất cả chính là
không thể tin.
Hắn cùng Tiếu Nhạc từ nhỏ là những Tướng quân lớn lên trong Vương phủ, đối với Sở Cảnh Mộc trung thành và tận
tâm, tuyệt đối không hai lòng, nàng không hiểu cái gì đã làm hắn thay
đổi, làm cho hắn cam tâm tình nguyện vứt bỏ ân tình dưỡng dục trong hơn
hai mươi năm của Vương phủ, nhưng cho đến lúc này hắn vẫn ngậm miệng
không nói một câu.
Lục Phù cảm thấy đau lòng, Sở Cảnh Mộc
có lẽ đã sớm biết kẻ phản bội là hắn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói, sợ
chính mình không thể tiếp nhận sự thật này, một sự phản bội trắng trợn
như vậy chắc sẽ làm hắn đau thấu xương. Ngay cả gió nhẹ cũng trầm
trọng thêm vài phần, nàng thở dài, vì Sở Cảnh Mộc mà cảm thán..
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Phù lạnh giọng hỏi, mang theo một chút phẫn nộ. Nàng nhìn ra được những người
này không có một người nào là thị vệ của Sở vương phủ .
Sắc mặt của bọn họ đều lạnh như băng,
không chút biểu tình, vẫn trừng mắt nhìn thanh kiếm trong tay nàng, bọn
họ vây quanh hai người ở giữa, một chút ý tưởng lui ra cũng không có,
ánh mắt đều rất lợi hại vô tình
Bỗng nhiên có một giọng cười dễ nghe từ
đâu truyền đến, có điểm quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ, Vân Uyển
Phù một thân nam trang đang đi tới, trên mặt là vẻ tươi cười ác ý đập
vào mắt nàng, Lục Phù trừng lớn như không thể tin được, nàng ta giả dạng một tên thi vệ, dung nhan quốc sắc thiên hương trong bóng đêm tỏa ra
khí lạnh bức người len lỏi vào lòng nàng, làm nàng cảm thấy lạnh giá.
“Thế nào? Ngươi thật kinh ngạc sao? Tô lục phù.” Nàng cười có chút thâm độc.
“Xem ra ta làm người thật đúng là thất
bại, thì ra có rất nhiều người hận ta.” Lục Phù nhìn bọn họ, cười cười
tự giễu . Thanh kiếm đang đặt trên cổ Lâm Long có chút thả lỏng, bởi vì nàng vừa nhìn thấy có điểm chua xót xẹt qua trong mắt hắn, nàng dường
như đã hiểu được tám chín phần
Cảm tình—— thật sự hại người rất nặng !
Chỉ vì một tình yêu đơn phương, hắn cam
tâm tình nguyện buông tay tất cả, nếu không phải đang bị bao vây, nàng
thật sự muốn hỏi hắn một câu, làm như vậy có đáng giá không?
Vân Uyển Phù nhẹ nhàng cười, ánh mắt
nhìn thanh kiếm trong tay Lục Phù, đối với ánh mắt tha thiết của Lâm
Long giả vờ làm như không thấy “ Ngươi ở trong Hoàng cung nửa năm, chắc
cũng không tệ”
“ Cẩm y tơ lụa, sơn hào hải vị, Hoàng
cung này người bình thường sao có thể với tới, dĩ nhiên là rất tốt, tất cả đều là ta tặng cho ngươi, ngươi phải nói lời cám ơn ta mới phải” Lục Phù cũng cười, có ý kéo dài thời gian, vừa cười vừa nói “ Con người của ta từ nhỏ có một thói quen không tốt, người khác làm cho ta không thoải mái, ta cũng sẽ không để nàng sống khá giả”
Gương măt mềm mại của Vân Uyển Phù có
chút nhăn nhó, vặn vẹo, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ, chỉ lạnh
lùng cười, nhìn Lục Phù giống như đang tìm một thứ gì trên mặt nàng, vẫn không lên tiếng.
“Sở vương phi, hừ!” Nam tử bên cạnh từ
nãy giờ không nói gì chợt hừ lạnh, oán hận nhìn nàng “ Hôm nay, ta sẽ
đưa ngươi xuống suối vàng để thỉnh tội với huynh trưởng của ta”
“Dưới suối vàng? Huynh trưởng?” Lục Phù cười lạnh “ Huynh trưởng của ngươi lại là thần thánh phương nào?”
“Là Lưu Thuận, nếu không phải vì muốn
được một kẻ gây tai hoạ như ngươi tới tay, Tấn Vương cũng sẽ không dùng
sự hi sinh huynh trưởng của ta để trao đổi, ngươi là kẻ đầu sỏ gây ra
tất cả” Tay hắn đặt trên trường kiếm bên hông chợt động, bảo kiếm trong
nháy mắt đã được rút ra khỏi vỏ, mũi nhọn lạnh lẽo lóe lên.
Tuy nhiên hắn bị Vân Uyển Phù ngăn lại,
nàng cười nói: “Tướng quân làm gì tức giận như thế, bổn Vương phi còn có việc muốn hỏi nàng.”
“Ta nghĩ ngươi tìm lầm đối tượng trả thù rồi , người hại chết huynh trưởng của ngươi là Tấn vương gia, ngươi
làm phản, quy thuận Quang Vinh vương để đối phó hắn cũng không có gì đáng nói, nhưng tại sao lại tìm
ta? Lục Phù nở nụ cười, cười đến châm chọc “ Ta tiếc cho ngươi là một
nam tử hán đại trượng phu, nhưng lại để cho một nữ tử nhỏ bé lợi dụng,
tự tay hủy đi tiền đồ của mình.”
Lục Phù lạnh lùng nhìn một màn này, nàng đã sớm biết bề ngoài của Vân Uyển Phù thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng
tâm tư cũng thâm trầm như ai, nàng ta cũng biết mượn dao giết người,
tính toán như vậy thật là đáng khâm phục.
Nơi đây, mỗi người đều tính toán, đều
cân nhắc lợi hại, đến tột cùng ai sẽ hơn ai? Không nghĩ tới nàng từ nhỏ
tinh thông mưu lược, nhưng trong lần cung biến này nàng phải khoanh tay
đứng nhìn, cái gì cũng chưa làm, việc duy nhất nàng nhúng tay là muốn
đánh cuộc cảm tình của Sở Cảnh Mộc, nước cờ hiểm này thật sự cực kỳ
nguy hiểm.
Trong lần cung biến này, có nhiều người tham dự như vậy thật ngoài sự định liệu của nàng. . . . . .
Từ sau khi Vân Uyển Phù xuất hiện, Lâm
Long chỉ một mực im lặng không lên tiếng, trong mắt hắn là vẻ bi ai sâu
thẳm, khi Uyển Phù cùng Sở Cảnh Mộc mến nhau hắn cố giấu diếm lòng
ngưỡng mộ của mình với nàng, trong cảm nhận của hắn nàng vẫn luôn là một nữ nhân dịu dàng thuần khiết, nhưng hiện tại một chút hình ảnh đó cũng
không nhìn thấy.
“Ngươi thất vọng rồi sao?” Lục Phù nhẹ nhàng hỏi Lâm Long nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vân Uyển Phù.
Lâm Long không đáp lại, ngay cả mí mắt
cũng không nâng lên một chút, duy nhất chỉ có ánh mắt bi ai là nói lên
suy nghĩ trong lòng hắn.
“Mặc kệ là ai, sau khi đã trải qua một hồi đau thấu tâm can cũng sẽ thay đổi, ngay cản bản thân mình cũng không nhận ra”
Bản thân nàng không phải là một ví dụ
tốt nhất sao? Nàng nhớ tới hình dáng của tỷ tỷ khi còn nhỏ đứng dưới cội mai đùa giỡn trong tuyết, nhớ vẻ mặt hiền lành uy nghiêm của phụ thân,
nhớ giọng nói dịu dàng của mẫu thân, nhớ ca ca bị phạt nhưng quật cường
không cam lòng khuất phục…duy chỉ có…
Duy nhất chỉ có….. nàng đã quên hình dáng của chính mình, quên thật nhanh và gần như quên hoàn toàn….
Hiện tại Vân Uyển Phù cũng giống như
nàng, giống nhau ở chỗ nàng ta đã trở nên nhẫn tâm, giống nhau đều không có lương tâm, giống nhau biết thức thời.
Sắc mặt có chút biến đổi, Vân Uyển Phù
nén giận trừng mắt nhìn nàng, bởi vì những đều Lục Phù nói chính là sự
thật, hiện giờ nàng ngay cả chính mình cũng không nhận ra” Không nghĩ
tới ngươi sẽ nói ra những lời này”
Uyển Phù nhìn nàng, có chút do dự ,
giống như trong lòng đang đấu tranh dữ dội, một lúc sau mới lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội.
Tay nàng có chút run rẩy, tiến lên vài
bước, trong mắt ngay có điểm hoảng hốt, sợ hãi mà ngay bản thân nàng
cũng không nhận ra, Uyển Phù lật mặt sau của khối ngọc bội đưa tới
trước mặt Lục Phù, hai chữ Phương Đông như in vào mắt nàng “ Ngươi còn
nhớ nó không?”
Cả người Lục Phù chấn động, nàng như thế nào lại không nhớ rõ, đó là lần duy nhất từ lúc chào đời nàng bị người
khác ám toán mà không thể đáp trả lại một lần, mặc dù ấn tượng về người thiếu niên chơi cờ có chút mơ hồ, nhưng loại tư vị bị người gài bẫy
tính kế nàng không thể nào quên. Nhưng nàng ta làm vậy là có ý gì, tại
sao lúc này lại lấy ra khối ngọc bội ?
Không lẽ nàng ta đã biết thân thế của nàng? Nhưng vì sao biết được?”
Thấy Lục Phù không trả lời, ánh mắt nàng chỉ nhìn đăm đăm khối ngọc bội kia, trong lòng Uyển Phù rất đau khổ,
như vừa bị một đả kích thật lớn, thân hình yếu đuối lùi về sau mấy
bước, nước mắt đã tràn ra khóe mi, trên mặt đầy vẻ hỗn loạn, thì thào
lập đi lập lại “ Quả nhiên là ngươi….Quả nhiên là ngươi…”
Từ sau buổi tối Sở Cảnh Mộc nói hắn đã
tìm được chủ nhân của khối ngọc bội, nàng vẫn không dám đối mặt với vấn
đề này, nàng sợ rằng nếu hắn khám phá ra sự thật, về sau quan hệ của hắn cùng nàng sẽ bị xóa hết, theo thời gian trôi qua, có lẽ hắn ngay cả
nàng là ai cũng không nhớ rõ, thậm chí sẽ quên tên của nàng, vẻ mặt của
nàng, khi tưởng tượng đến đây, lòng nàng đau nhói, với trí tuệ của nàng
cũng không ngăn được cảm giác đau khổ tận tâm can này. Nàng đã đoán có
thể thiếu nữ đó là Lục Phù, nhưng không có bằng chứng, trong lòng cầu
nguyện hàng ngàn hàng vạn lần không phải là nàng ta, như vậy tối thiểu
người bên cạnh của Sở Cảnh Mộc sẽ là nàng, bởi vì trong ba năm quen
nhau, nàng biết rõ chủ nhân của khối ngọc bội đối với Sở Cảnh Mộc đại
biểu cho vị trí gì, đó là người duy nhất có thể tồn tại trong trái tim
lạnh như băng của hắn.
Trong thời gian ba năm đó hai người rất
gắn bó với nhau cho nên mặc dù nàng có bất an và lo lắng nhưng do đang
chìm đắm trong nhu tình của hắn nên nàng đã xem nhẹ nỗi bất an đó. Nàng vẫn nghĩ cả đời này hắn chỉ nhớ tới nàng
Đêm nay nàng xuất hiện tại đây, đơn giản vì nàng muốn chứng thực thiếu nữ ngày xưa có phải là Lục Phù…Quả nhiên
đúng như nàng dự liệu…
Nàng đã hao hết tâm tư để xáo trộn mối
nhân duyên này, ba năm thời gian ngọt ngào hạnh phúc kia là do nàng
chính mình tranh thủ được, nàng vốn nghĩ đã nắm trong tay cả đời.
Lục Phù nhìn ánh mắt Uyển Phù có điểm
điên cuồng hoảng loạn cũng lóe lên sự tuyệt vọng, không tự chủ nhíu mày, nàng cảm nhận được loại tuyệt vọng này rất giống sự tuyệt vọng của nàng trong buổi tối khi nhìn thấy gia đình nàng bị diệt môn, nỗi tuyệt vọng đó giống như toàn bộ thế giới đã vứt bỏ nàng, đứng giữa trời đất bao
la, bốn bề tuyết bao phủ, cảm nhận được trời đất mênh mông như không có
chỗ cho mình dung thân, lòng đầy chua xót và tuyệt vọng, đó là một sự
tuyệt vọng sống không bằng chết.
Mọi người xung quanh đều khó hiểu nhìn
nàng giống như điên dại, đều buồn bực, Lâm Long nhìn thấy dáng vẻ của
nàng như vậy, rất đau lòng, nếu không phải kiếm của Lục Phù còn đặt trên cổ hắn, hắn đã chạy vọt qua bên người Uyển Phù…
“Vì cái gì ngươi không chết? Vì cái gì…” Nàng hướng về Lục Phù hô to, phẫn nộ và cuồng loạn…
Lục Phù chỉ lắng nghe cũng không đáp lại.
“Ngươi không muốn tự tay giết nàng sao? Đi đi a…Giết nàng….” Uyển Phù hướng về phía Lưu Tự hô to, hô giống như điên loạn…
Lưu Tự nhìn nàng, thoáng trầm ngâm một
lát, sau đó giơ kiếm lên làm Lục Phù kinh sợ, nàng không nghĩ Vân Uyển
Phù lại nhẫn tâm như thế, hoàn toàn không một chút để ý đến mạng sống
của Lâm Long đang nằm trong tay nàng, Lục Phù nhanh chóng đẩy hắn ra.
Sau khi Lâm Long được tự do lập tức bay
tới bên người Vân Uyển Phù, sắc mặt cực kỳ lo lắng, hai hàng lông mày
đen nhíu chặt vào nhau cùng một chỗ, nhưng vẫn không mở miệng hỏi, chỉ
nhìn đăm đăm vào vẻ mặt tuyệt vọng của nàng..
“Tại sao ngươi không ra tay?” Uyển Phù
cười trống rỗng, lạnh lùng nhìn bọn họ. Lâm Long nhìn theo ánh mắt của
nàng, không nói lời nào…Trong lòng nảy sinh một sự tuyệt vọng, bi
thương…
Bởi vì nội lực của Lục Phù bị phong tỏa, thanh kiếm trong tay nàng đánh ra chỉ có chiêu thức , không thể nào
chống lại nội lực hùng hậu của Lưu Tư, gặp phải chấn động làm cổ tay
của nàng run lên, Lục Phù sử dụng kiếm chiêu đối phó hắn, tận lực tránh
cùng hắn đụng chạm trực tiếp, mặc dù nàng đã cố hết sức, nhưng không
bao lâu mồ hôi đã toát ra đầm đìa…
Lâm Long nheo mắt nhìn, tất cả vẻ mặt
đều giấu diếm trong ánh mắt….Bình tĩnh nhìn Lục Phù đang cố hết sức ứng
phó, cái gì cũng không nói…
Đó là Vương phi của Sở Cảnh Mộc….là thê tử hắn quý như mạng của mình…..Là người quan trọng nhất trong lòng hắn….
“Ngươi thật sự muốn nàng chết sao?” Vẻ
tuyệt vọng trong đôi mắt chậm rãi biến mất, hắn nhìn vẻ mặt cuồng loạn,
phức tạp của Uyển Phù lên tiếng hỏi.Những âm thanh ở chung quanh không lọt vào tai Uyển Phù, nàng cảm thấy tuyệt
vọng và bi thương….Có một loại yêu, đó là yêu cho đến chết..
Nàng tranh
thủ được mấy năm hạnh phúc, hy vọng cả đời của nàng đã bị hủy đi, hai người đều là đóa Phù dung của kinh thành, đến cuối cùng là ai nợ ai?
Cho dù có
được ba năm thời gian ngọt ngào làm bạn với Sở Cảnh Mộc, nhưng đó là do
hắn nhận lầm nàng là người của năm xưa, hắn muốn tìm thiếu nữ quen thuộc của ngày xưa, nhưng có đôi khi nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trong ánh mắt hắn làm nàng đau thấu tâm can, nó thường xuyên nhắc nhở nàng,
hạnh phúc này là do nàng chiếm đoạt của người khác….Không nghĩ tới cuối cùng tất cả cũng trở về quỹ đạo…
Sự kiện xảy
ra trong hoa viên của Vân phủ, giống như đã thay đổi hướng của dòng
sông, không biết nó sẽ chảy về phương nào, nhưng có lẽ nó có phương
hướng cùng định số. Rõ ràng tất cả đều do định số…
Nhưng nàng
không cam lòng…Cảm tình này nàng đã dày công duy trì nhiều năm, hao hết
tâm tư mới làm cho ánh mắt của Sở Cảnh Mộc chú ý đến nàng, nhưng về sau
lại bị hắn quên đi không còn một mảnh, nàng thật sự không cam lòng.
Trong sắc trời âm u, tất cả cảnh vật đều trở nên mông lung…
“Cho dù
Vương phi có xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể nào hoà hợp lại với
Vương gia như trước .” Lâm Long đau đớn mãnh liệt lên tiếng.
“Ta biết!”
“Làm như vậy lại có ích gì?”
“Ta không
biết!” Một câu trả lời mờ mịt, đúng vậy! Rốt cuộc sẽ có ích gì? Nàng
cùng Sở Cảnh Mộc không thể nào quay về những ngày tháng cũ, nàng làm
vậy vì không cam lòng sao? Hay vì báo thù? Nhưng sau đó thì sao? Nơi đó có phải là chỗ cho nàng dung thân?
Một nỗi bi
thương dâng lên trong lòng Uyển Phù, đất trời mờ mịt, rốt cuộc nơi nào
mới là chỗ cho nàng dung thân?….Nhìn thấy cánh tay Lục Phù bị chém một
kiếm, máu chảy đầm đìa..
“Nếu có chuyện không may xảy đến với Vương phi, Vương gia sẽ hận ngươi”
Lâm Long bất đắc dĩ nói một câu, hoàn toàn đánh trúng vào yếu điểm của Vân Uyển Phù
làm cho thân hình mảnh mai chấn động, nàng xoay người, vỗ tay ,một âm
thanh giòn tan vang lên trong bóng đêm, Vân Uyển Phù cảm thấy đau đớn và phẫn nộ vô cùng, điên cuồng hô to “ Ngươi câm miệng cho ta, không cần
nói nữa”
Sở Cảnh Mộc
sẽ hận nàng! Những lời này, ngay cả tưởng tượng thôi cũng làm nàng đau
lòng…..Một câu nói của Lâm Long giống như hàng vạn mũi tên bắn vào lòng nàng…
Ánh mắt của Uyển Phù càng thêm cuồng loạn, vẻ mặt đầy đau khổ..
Nàng không muốn hắn hận nàng, không muốn hắn quên nàng…Phải làm như thế nào mới khiến cho Sở Cảnh Mộc nhớ rõ nàng…
Vân Uyển Phù dường như đang rơi vào một trạng thái điên cuồng….Trên tay Lục Phù máu
tươi vẫn chảy ròng ròng, nàng sớm đã trở nên run rẩy, lại cố gắng hết
sức làm cho mình tỉnh táo để kéo dài thời gian, trong lúc vô ý, thanh
kiếm trong tay đã bị Lưu Tự đánh bật văng ra xa, một đường kiếm nữa đánh tới làm nàng tránh không kịp… Khi Sở Cảnh Mộc đuổi tới cũng là lúc hắn
nhìn thấy đường kiếm vô tình kia đang hướng ngay ngực của Lục Phù…Lòng
hắn đột nhiên căng thẳng, trong nháy mắt không thể thở được “ Phù
nhi….Cẩn thận…!”
Khi Sở Cảnh
Mộc vừa xuất hiện, Vân Uyển Phù đã chú ý đến hắn, trong mắt hắn thật sự
đã hoàn toàn quên nàng bởi vì hắn không nhìn nàng một cái.
Nét mặt điên cuồng trên mặt Uyển Phù đã biến mất, hành động kế tiếp của nàng không
ai có thể ngờ tới được, nàng dứt khoát vọt lên, đẩy Lục Phù ra, chắn ở
trước mặt …
Mọi người
ngẩn người khi nhìn thấy một màn đó, nhất là Lục Phù và Sở Cảnh Mộc,
nàng đăm đăm nhìn từng giọt từng giọt máu tươi theo thanh kiếm nhỏ xuống mặt đất….
“Không…” Một tiếng gào thét bi thảm vang lên, thê lương cùng tuyệt vọng…Lâm Long đã vọt qua…
Lưu Tự cũng
ngây người, hắn không đoán được kết quả này, thanh kiếm cắm trước ngực
Uyển Phù, máu tươi từng giọt từng giọt nhiễm đỏ cả mặt đất..
“Phù nhi. . . . . .” Sở Cảnh Mộc lắp bắp kinh hãi, chạy vội qua, mắt liếc cánh tay
bị thương của Lục Phù, rồi đi đến bên người Vân Uyển Phù…
Lâm Long
thối lui từng bước, trong mắt ngấn lệ, nước mắt của nam tử quý giá như
hoàng kim lại tràn đầy trong mắt, hắn quỳ trên mặt đất với vẻ mặt thống
khổ và thân mình run rẩy…
“Vì cái gì? . . . . . . Vì cái gì phải làm như vậy?” Sở Cảnh Mộc thế nào cũng không
nghĩ nàng sẽ cứu Lục Phù…Cho dù là ai cũng sẽ không là nàng! Đó là Uyển Phù mang lòng thù hận đến cực điểm, đó là một Uyển Phù đã biết Lục Phù
giết cha của mình!
Sắc mặt của
Vân Uyển Phù tái nhợt không còn chút máu, mặc dù trắng bệch như tờ
giấy, lại cười thỏa mãn “ Làm như vậy ngươi sẽ….Nhớ kỹ ta….Vĩnh viễn sẽ
không quên ta…Chỉ cần nhìn thấy nàng…Ngươi sẽ nghĩ đến ta….Là ta dùng
mạng sống của mình để cứu nàng…Cảnh Mộc, về sau ngươi…Sẽ không quên….Phù nhi…Đúng không?”
Lục Phù cố
trấn an, thì ra là nguyên nhân này? Nhìn nàng trong lồng ngực của Sở
Cảnh Mộc máu chảy ròng ròng, Lục Phù cảm thấy giống như vừa bị người cho một cái tát, tâm tình phức tạp lần lượt thay đổi
Có điểm bi ai cùng thống khổ. . . . . . .
Nàng ta nói không sai, như vậy, ngày sau mỗi khi Sở Cảnh Mộc nhìn thấy nàng đều sẽ nhớ đến Uyển Phù, mạng sống của thê tử hắn đã được một nữ nhân dùng
chính mạng sống của mình đổi về, Uyển Phù làm tất cả chỉ vì nàng muốn
hắn không thể quên nàng.
Tình nhân cũ đã dùng bản thân để đổi lấy mạng sống của thê tử mình, điều đó có thể
làm cho bất cứ nam nhân nào cũng phải cảm động, không phải sao? Lục Phù
châm chọc nghĩ, dường như muốn khóc, nàng nên nói tiếng cám ơn Vân Uyển
Phù sao?
Nàng cùng
Uyển Phù, thủy chung một người ở dưới ánh mặt trời, một người ở trong
bóng ma, đến chết đều là như vậy, chưa bao giờ hai người cùng đứng ở một nơi ấm áp. Cái chết bình thường không đáng sợ, đáng sợ chính là cái
chết sẽ làm cho người ta bị ngăn cách, ánh mắt Lục Phù chậm rãi nhìn
xuống, thấy một bên mặt thanh nhuận của Sở Cảnh Mộc hiện ra vẻ cực kỳ
phức tạp.
Đó là sự hèn yếu của tình yêu, hay là sự vĩ đại của tình yêu…
Đôi môi tái
nhợt của Vân Uyển Phù nhuộm đầy máu đỏ tươi , nhìn thấy mắt của Lục Phù
ửng đỏ, nàng yêu Sở Cảnh Mộc bao nhiêu? Tình yêu đó đáng giá đến nỗi
ngay cả tính mạng mình cũng không cần, để bảo vệ tính mạng kẻ thù của
nàng…
Trong giờ phút này, Uyển Phù làm cho nàng cảm thấy mình thật tàn nhẫn!
“Vì cái gì
ngươi lại làm như vậy…” Nàng thì thào tự nói với mình, từng bước lui
về phía sau, tiềm thức bảo nàng phải rời khỏi nơi này, rời đi bọn họ…Lệ trong mắt không thể đè nén cuối cùng tràn ra mi, từng bước lùi về sau,
nàng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hình ảnh thảm thiết trước mặt…
Nàng muốn
thoát đi loại cảnh tình này, muốn ép mình quên đi sự rung động vừa mới
phát sinh, ép mình quên ngực của Uyển Phù đang chảy máu không ngừng..
Màu máu đỏ đến chói mắt cùng bi thương..
“Loại đau
này rất mơ hồ, nhè nhẹ nhưng lại đau tận xương tủy, loại rung động này
không mãnh liệt, lại rõ ràng làm nàng rung động tận đáy lòng vốn lạnh
như băng …
Nàng nguyện ý chết đi, cũng không muốn Uyển Phù cứu nàng, nhất là nàng ta…
“Khối ngọc
bội. . . . . .” Vân Uyển Phù run run từ trong lồng ngực lấy ra khối ngọc bội, nàng cười giống như được giải thoát “Ta …..Vật trở về chủ của
nó….Ta nên sớm hiểu được….Nó không phải là của ta…..Cho dù cưỡng cầu
cũng vô dụng…”
“. . . . . .” Sở Cảnh Mộc ôm nàng, tâm tình của hắn vào lúc này cực kỳ phức tạp. . . . . . Nhưng nhiều nhất chính là áy náy.
Lúc này
Quang Vinh vương vừa chạy tới, nhìn người của Uyển Phù đầy máu và mạng
sống đang bị đe dọa, thê tử của hắn đang nằm trong lồng ngực một nam
nhân khác, nàng đang dần dần rời khỏi thế giới tàn khốc này…
“Cảnh
Mộc…trong ba năm hạnh phúc của chúng ta…..Người trong mắt ngươi…rốt cuộc là ai?” Mặc dù đã gần kề cái chết, nàng vẫn không cam lòng, muốn chính tai nghe câu trả lời cho sự thắc mắc và khủng hoảng mà nàng dấu tận đáy lòng từ bấy lâu nay ……Nàng muốn nghe hắn xác nhận…
Sở Cảnh Mộc
nhìn ánh mắt của nàng đang tràn ngập hy vọng, thật lâu không trả lời,
hắn cảm nhận được nàng càng ngày càng yếu, dường như mạng sống của Vân
Uyển Phù sắp chấm dứt…
Máu tươi không ngừng trào ra, nàng cười thê lương, “Ta đã biết câu trả lời của ngươi….Cảnh mộc…Ta thật sự…Thật sự ….Yêu ngươi..”
“Phù nhi. . . . . .” Sắc mặt của Sở Cảnh Mộc hơi hơi buông lỏng, trái tim mềm nhũn,
hắn biết Uyển Phù yêu hắn. . . . . . Sắc mặt hiện lên do dự cùng phức
tạp, vừa muốn nói gì, chợt nghe thấy âm thanh sắc bén của Bôn nguyệt
và Băng nguyệt. . . . .
“Vương phi cẩn thận !”
Nghe tiếng
thét kinh hoàng, Lục Phù vừa mới quay đầu lại đã bị điểm huyệt, Tấn
vương ôm vai nàng, cười đến càn rỡ ôm lấy Lục Phù phóng đi. . . . . .
“Vương phi. . . . . .” Băng Nguyệt, Bôn nguyệt cùng Vô Danh lập tức đứng dậy đuổi theo. . . . . .
“Phù nhi. . . . . .” Sở Cảnh Mộc hoảng hốt, nhìn xuống Uyển Phù đang hấp hối trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói “Thật xin lỗi…”
Hắn buông nàng ra đứng bật dậy, nhìn Lâm Long thật sâu cắn răng nói “ Ngươi đã làm cho Bổn vương thất vọng ”
Dứt lời, hắn xoay người phóng đi.
Vân Uyển Phù nằm trên mặt đất, máu tươi từng giọt từng giọt chảy đỏ thẫm cả mặt đất . . . . . Quang Vinh vương vừa đi tới, sắc mặt phức tạp, phất tay biểu
Lâm Long tránh ra,hắn cười, nâng Uyển Phù đang hấp hối trên mặt đất lên, chậm rãi lau máu trên khóe môi nàng. “ Ngươi làm vậy để làm gì? Như vậy không phải thành toàn cho bọn họ…”
Hắn cười u
lãnh có điểm ác độc “Ta biết ngươi không cam lòng…Ta cũng giống ngươi
không cam lòng, Sở Cảnh Mộc dám lừa dối ta, ta sẽ không để cho bọn họ
hạnh phúc…Phù nhi, tại sao ngươi ngốc quá vậy!….Như thế cũng tốt, đời
này của ngươi làm một việc tốt nhất chính là giúp Lục Phù cản một
kiếm….ha hả…Như vậy, ta mới có thể uy hiếp Sở Cảnh Mộc….”
Lâm Long mơ hồ nghe thấy tiếng cười ác độc của hắn, tay đang nắm chặt thanh kiếm nhúc nhích, gân xanh nổi lên đầy mặt…
Vân Uyển Phù dường như bị kích động, ngực thở hổn hển, cố sức nuốt nuốt xuống….Hai
cánh tay trắng nõn vô lực buông thỏng, giây phút này nàng không còn phải chịu những bi ai khi còn sống…
Vẻ cười trên mặt của Quang Vinh vương càng thêm u ám lạnh lẽo, những giọt lệ nam nhi của Lâm Long ứa ra một lần nữa ..
Sở Cảnh Mộc
cùng Tiếu Nhạc chạy theo Vô Danh, Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt đến một toà
lãnh cung, thấy bọn họ đứng ngẩn ngơ ở đó, giống như đang tìm một vật
gì…
“Vô Danh, sao lại thế này? Phù nhi đâu?”
“Hồi bẩm Vương gia, khi chúng ta đuổi tới đây đã mất đi tung tích của họ” Vô Danh lo lắng nhìn hắn, đôi mày anh tuấn nhíu lại.
“Cái gì?” Cả người Sở Cảnh Mộc chấn động, Hoàng cung trên cơ bản đã bị hắn nắm
trong tay, bọn họ có thể trốn bằng cách nào? Huống chi bọn họ còn phải
mang theo Lục Phù. . . . . .
“Chỗ này là
lãnh cung, Vương gia, chắc vùng phụ cận của nơi này nhất định có mật
đạo, xem ra chúng ta cần phải tìm bản đồ của Hoàng cung .” Băng Nguyệt
bình tĩnh phân tích .
Gió đêm thổi vào lòng mọi người. . . . . . Làm cho không khí thêm trầm trọng.
“Tiếu Nhạc, đem tất cả bản đồ mới nhất của Hoàng cung đến đây.” Sở Cảnh Mộc quát lên.
“Không cần
đâu!” Một giọng nói dễ nghe từ xa truyền đến. Sau đó có một nam tử đang
đi tới, hắn trầm tĩnh nói “Ta biết mật đạo ở nơi nào”
“Quân Úy. . . . . .”
“Ta ở lãnh
cung mười mấy năm, cũng trở nên quen thuộc với những việc kì lạ trong
Hoàng cung này” hắn cười tà mị, ẩn chứa chút trào phúng trong đó.
Trong đêm đen có một nhóm người lén lút ra khỏi hoàng cung, hướng về phía thành Bắc mà đi. . . . . .
Từ mật đạo
đến khi ra khỏi cung bị Tấn vương dẫn theo, Lục Phù một câu cũng không
nói, cả người giống như một con búp bê đang mất hồn mất vía….Trên mặt là một mảnh tĩnh mịch, cảnh thê lương vừa mới xảy ra vẫn còn đang xoay
vòng vòng trong đầu nàng.
Vân Uyển Phù từ trước đến nay đều rất hận nàng, nàng ta mượn dao giết người, cố tình hãm hại nhưng đến giây phút cuối cùng lại dùng sinh mạng của mình để
cứu nàng, cố tình vì nàng…
Lục Phù cảm thấy tất cả sức lực dường như tan biến trong nháy mắt…
Cứu nàng thì như thế nào? Lục Phù cười lạnh, chuyện đã đến nước này, nàng không thể
để sự tình tùy ý phát triển, nếu không, càng ngày càng có nhiều chuyện
ngoài ý muốn xảy ra.
Đợt cung biến này, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảyra.
Ánh mắt nàng đầy vẻ kiên định nhìn túi thơm bên hông
Lục Phù vẫn
không cử động tùy ý Tấn Vương dẫn đi, hắn giúp nàng băng bó vết thương
trên cánh tay, rất nhẹ nhàng vì sợ làm nàng đau, một Vương gia chưa bao
giờ làm qua những việc này cho nên hắn thật vụng vể nhưng lại rất cẩn
thận, do bị mất máu quá nhiều, hai cánh môi nàng trở nên trắng bệch và
lạnh như băng.
“Vương gia
chuyện không tốt rồi , cửa thành phía bắc đã bị phong tỏa !” Sắc mặt
của nam tử áo xám có vẻ khẩn trương đẩy cửa tiến vào, cũng không thèm để ý Lục Phù đang ở đây, kích động thông báo.
Trong mắt Tấn Vương hiện ra vẻ tàn bạo, rít gào “ Mục Phong , tên vô lại này!”
Lục Phù cảm
thấy khó hiểu nhìn hắn đi tới đi lui đầy lo lắng, trong lúc này hắn
không có khí phách như lúc ở Hoàng cung, rất hồn nhiên trước mặt nàng
biểu lộ tất cả cảm xúc ra ngoài. Trên mặt đầy vẻ giận dữ và tàn bạo,
nhìn thấy hắn như vậy bỗng nhiên nàng vì hắn mà cảm thấy bi ai, từ xưa
đến nay đều như thế, được làm vua thua làm giặc….
Kiêu hùng nhất định sẽ không thắng được anh hùng.
Chỉ trong một đêm hắn đã mất đi tất cả, loại thống khổ cùng tuyệt vọng này, nàng so với người khác càng rõ ràng hơn…
Không hiểu tại sao nàng cảm thấy đau lòng…..Mặc dù nhạt nhưng cũng rất rõ ràng…
“Bốn cửa
thành đều đã bị Mục Phong chiếm giữ” Hắn oán hận nói “Vương gia, chúng
ta đã bị hắn lừa, hắn thế nhưng cùng Sở Cảnh Mộc thông đồng với nhau, có hắn trấn thủ ở cửa thành, sợ rằng chúng ta không thể ra khỏi thành…”
“Chết tiệt,
thật là vô liêm sỉ! Chết tiệt Sở Cảnh Mộc!” Một tay Tấn vương cầm lấy
chén trà trên bàn, hung hăng ném vào tường, một âm thanh loảng xoảng
vang lên “Mục Phong một chút quan hệ với Sở Cảnh Mộc cũng không có, hai
người họ tại sao lại hợp tác với nhau?”
“Thuộc hạ không biết!” Hắn sợ hãi trả lời, nhìn vẻ mặt ngoan lệ của Tấn Vương không rét mà run.
Trong lòng
hắn hiểu được, sự thất bại của Tấn vương đã hiển hiện. Lúc này Tấn Vương giống như một con thú hoang bị thương, bi thương và khủng hoảng…
“Vương gia,
trong thành đã bị lệ quân của Sở vương nắm giữ, bọn họ đều vào hết trong thành, trong khi đó một vạn tinh binh của chúng ta hiện đang ở ngoài
thành, đáng lẽ được Mục Phong lãnh đạo, nếu không có chuyện gì có thể
vào thành rất dễ dàng, nhưng hiện tại, chỉ sợ….
“Không cần
ngươi nói Bổn vương cũng biết.” Tấn Vương hung hăng trừng mắt liếc mắt
một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, âm thầm cân nhắc biện pháp ra khỏi
thành. . . . . .
Chơi cờ, mỗi nước cờ có thể làm cho người ta sợ hãi, mỗi một nước có thể biến đổi
thành một cục diện mới. Hắn vốn nghĩ mình đã nắm trong tay tất cả,
nhưng chỉ sai một nước thôi đã bị thất bại trong tay Sở Cảnh Mộc, hiện
giờ còn phải nghĩ đến biện trốn ra khỏi thành.
Chỉ cần ra
khỏi thành, ngoài thành có một vạn tinh binh của hắn, Hàn phủ cũng có
mấy chục vạn binh mã, bọn họ đồn trú ở biên quan, binh hùng tướng mạnh,
lương thảo sung túc. Hắn nắm quyền đã lâu cho nên biết rõ quốc khố của triều đình trống rỗng, căn bản chỉ là một cái xác không hồn, đã sớm
không thể duy trì.
Sở Cảnh Mộc
cùng Mục Phong có khả năng thống lĩnh thiên quân vạn mã thì như thế nào, nếu không có lương thảo, bọn họ làm sao có thể lãnh đạo binh mã?
Đánh rắn
phải đập đầu trước, yếu điểm của Sở Cảnh Mộc cùng Mục Phong chính là
hai chữ lương thảo, chỉ cần có thể ra khỏi thành, tất cả đều sẽ có
chuyển cơ…
“Vương gia,
mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ngươi thua rồi.” Lục Phù thốt lời
châm chọc giống như muốn đuổi đi sự phiền não và phức tạp kia, nàng
cười lạnh.
“Ngươi rất
đắc ý, phải không ?” Vẻ thuần khiết trong mắt hắn đã không còn, ánh mắt hắn hiện giờ chỉ còn lại vẻ dữ tợn và khủng bố…
“Đắc ý?” Lục Phù nở nụ cười, cười hết sức lông bông, cười đến châm chọc”Ta có gì để
đắc ý đây ? Còn muốn nhờ vào kỳ nghệ cao minh của Vương gia , cho tới
bây giờ, mạng của ta còn đang nằm trong tay ngươi, không phải sao?”
Nặng nề hừ
một tiếng, hắn tới gần trước mặt nàng, hung hăng cười: ” Ngươi nên
biết, đừng tưởng rằng Bổn vương thương yêu ngươi, là ngươi có thể tuỳ ý
khiêu khích cực hạn của ta, bởi vì sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn.”
Lục Phù cười, thương yêu? Đó giống như là giam giữ một sủng vật, như vậy gọi là thương yêu sao?
Còn Sở Cảnh Mộc?
Nửa năm ấm
áp trong Vương phủ, nửa năm vắng lặng nơi hoàng cung , cái gì là
thương? Cái gì là yêu? Ở trong bóng đêm tuyệt vọng càng có vẻ mơ hồ.
Nàng thông
minh một đời, nhưng hôm nay lại do dự. Nàng bồi hồi nhìn vách núi đen
bên cạnh, đột nhiên xúc động muốn hỏi hắn, huyết án của Lưu gia năm đó
có phải thật sự là do hắn gây ra.
Tất cả mọi
người đều nói là do hắn gây nên, nhưng trong thời gian nửa năm sống ở
Hoàng cung, vô số lần nàng tự hỏi chính mình, có phải đó là sự thật
không?
Nàng nhìn hắn, càng cảm thấy phiền não.
“Ta vốn nghĩ rằng chúng ta là trong số rất ít những người thông minh trên thế gian
này, có thể nắm trong tay vận mệnh của mình và của người khác, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, thật ra chúng ta là những con người đáng thương
và đáng buồn nhất trên thế gian, trong nội tâm chúng ta đều tràn ngập
thù hận và dục vọng, không có cái gì để yêu, để quý trọng”
“Không cho
phép ngươi dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, có nghe thấy không, ta
không cho phép!…Hắn giống như vừa bị người đá cho một cái, ánh mắt điên
cuồng trừng mắt nhìn Lục Phù, hai tay không ngừng lắc lắc bả vai gầy yếu của nàng.
Bị hắn túm
lấy lay mạnh làm bả vai nàng đau đớn, nhưng lại không hề có cảm giác,
nàng vẫn cười bi thương như cũ, thấy hắn càng điên cuồng, nàng cười càng thêm thương hại.
“Trong lúc
này chỉ còn nghe thấy tiếng rống giận bi thương và phẫn nộ của Tấn
vương, còn có sự bi ai, tuyệt vọng và thống khổ …
Đã vào nửa đêm, bóng đêm càng thêm mờ mịt, mang đến một nỗi ám ảnh giống như vạn vật sắp bị hủy diệt…
Đêm âm trầm
như vậy, là ai bi thương, là ai thống hận, bi thương và hận thù lạnh
lùng đan vào nhau, vây lấy những linh hồn cô độc….
Lục Phù cô
độc đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh lặng yên không một tiếng động
bên ngoài…Hắc ám…Giống như lòng của nàng vậy, là một mảnh lo lắng không
thấy ánh mặt trời….Lục Phù phát hiện nàng đối với hắn có lòng thương
hại, nàng thế nhưng lại thương hại một người nàng hận không thể thiên
đao vạn quả…
Thời gian
nửa năm nơi Hoàng cung, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng
cũng đủ để nàng thấy nhiều vẻ mặt của hắn, sự lãnh khốc của hắn, sự
thuần khiết của hắn, ở trong mắt nàng hắn biểu hiện một tính tình cực
đoan, nàng cũng nhìn thấy sự thống khổ, cô tịch cùng bi ai của hắn.
Nàng và hắn, là thuộc cùng một loại người.
Trừ bỏ thù hận, nàng còn có những tâm tình phức tạp nhiều hơn đối với hắn . . . . .
Đó bởi vì
nàng đã từng trải qua quá nhiều bi thương cùng tuyệt vọng trong vòng
một ngày, cho nên khi nhìn thấy hoàn cảnh tương tự xảy ra trên người một người khác, bị cảm động là một việc bình thường.
Một người là Vân Uyển Phù, một người là Tấn vương.
Một người vì si mê nữ nhân, một người vì nam nhân mà yêu điên cuồng.
Vì một hy vọng nhỏ nhoi, vì không muốn Sở Cảnh mộc quên nàng, Uyển Phù không ngần ngại dùng mạng sống của mình để cứu kẻ thù.
Chỉ vì một
hy vọng không thể thanh hiện thực, làm cho nàng lúc nào cũng ở bên người hắn, Tấn vương trong lúc bối rối cũng dứt khoát muốn mang nàng ra
cung, nguyện ý trả giá bằng mạng sống cứu nàng.
Thử hỏi thế
gian tình là gì? Nam nữ si tình lại nhiều như thế, họ đều là những người thông minh tài trí hơn người, nhưng vẫn bị giam hãm sâu trong lưới tình không thể thoát ra được.
Nàng, Vân
Uyển Phù, Sở Cảnh Mộc, Tấn vương còn có Quang Vinh vương. Người nào cũng là nhân trung long phụng (1), nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi lưới
tình.
“Sở Cảnh
Mộc, vì cái gì cục diện lại trở thành như vậy?”Lục Phù nhẹ thở dài, âm
thầm cảm thán , khóe mắt bỗng nhiên ươn ướt buồn rầu gục đầu xuống, vô
lực ôm lấy gối của mình, sắc mặt mỏi mệt…
Linh hồn của nàng đã phiêu bạt nhiều năm, rất cần một bến đỗ ấm áp, nàng từng nghĩ
Sở vương phủ là một mái nhà lạnh như băng nhưng hiện giờ nó bỗng trở
nên ấm áp, nơi đó là bến đỗ cho linh hồn của nàng dừng lại sao? Sau khi
xa cách nửa năm, nàng mới thấy quý trọng những thương yêu trìu mến của
Sở Cảnh Mộc.
Nếu có thể làm lại từ đầu, ta sẽ nguyện ý trao cho ngươi tất cả. Lục Phù nghĩ, âm thầm cười khổ.
Nàng khát vọng trở lại mái nhà đó, một gia đình thuộc về bọn họ…
Nàng chỉ muốn có một gia đình ấm áp!
Lục Phù cảm
thấy mệt mỏi! Nàng đã mang trên lưng thù hận nhiều năm như vậy, đến lúc gần có thể trả được thù, nàng thế nhưng cảm thấy mệt mỏi…Cũng nên mệt
mỏi….
Còn người
chính tay giết chết phụ thân tôn kính nhất của nàng, lão Sở vương phải
làm sao bây giờ? Nếu thật sự trở về mái nhà đó, nàng phải đối mặt với
ông như thế nào?
Sai cùng
loạn, nhè nhẹ đan xen vào lòng nàng, từ sự kiện kiệu hoa sai ngày đó,
từng bước từng bước, tất cả đều bắt đầu biến đổi, có những biến hóa nằm
ngoài dự liệu của nàng, nàng nghĩ muốn mưu cầu hạnh phúc nhưng đồng thời cũng bị đẩy xuống đáy vực sâu…
Lúc này có
rất nhiều ý nghĩ đang quay vòng trong đầu Lục Phù, nàng nghĩ về bản
thân mình, nghĩ đến Sở Cảnh Mộc, Tấn vương, Vân Uyển Phù, còn có Quang
Vinh vương
Hai đoá Phù
dung của kinh thành cùng ba vị Vương gia của Hoàng thành, nếu bỏ đi thù
hận và quyền lợi, bọn họ sẽ trở thành như thế nào?
Không phải
gặp được đối tượng trong thời điểm không đúng, mà chính là trong thời
điểm thích hợp lại gặp được sai đối tương, bánh xe của vận mệnh xoay
chuyển theo một quỹ đạo không bình thường, làm cho bọn họ ở chung một
chỗ, tất cả bọn họ đều bị tạo hoá trêu đùa.
Nàng đã từng nghĩ tới bản thân mình mang theo thù hận này,sau khi báo thù xong nàng
sẽ làm gì? Đối với một người cả đời toàn tâm toàn ý dốc lòng vì một sự
kiện, sau khi việc này chấm dứt, trong lúc đất trời mờ mịt, nơi nào mới là chỗ cho nàng dung thân?
Nàng không nghĩ ra mình sẽ làm gì…Nơi nào mới là nhà của nàng….
Hiện tại
nàng muốn về nhà, nếu có thể bình an trở lại bên người Sở Cảnh Mộc,
nàng nguyện ý quên đi thù hận với Sở gia, sẽ quý trọng sự thương tiếc
cùng yêu thương của hắn..
“Ta muốn về
nhà!”Lục Phù thản nhiên nhìn bóng đêm âm trầm bên ngoài, một giọt lệ rơi xuống má, đọng lại trên mu bàn tay trắng nõn, nóng bỏng..
Nàng nghĩ tất cả đều lạnh như băng, thì ra lệ vẫn có thể làm ấm lòng người.
“Vương gia. . . . . . Không xong rồi !” Nam tử mặc áo sẫm vội vàng đi vào nông trại
thông báo “ Sở vương mang theo một đội nhân mã, đang đi về hướng chúng
ta”
“Ngươi nói
cái gì?” Sắc mặt của Tấn vương biến đổi lớn, hắn vốn đang từ trong trang viện thong thả đi ra, trong nháy mắt bối rối cùng phẫn nộ, xuất ra một chưởng đánh vào ngực người truyền tin, làm người này phun ra một ngụm
máu tươi, Tấn vương giống như muốn phát tiết sự giận dữ trong lòng, lạnh lùng ra lệnh “ Hãy thu thập đồ vật cần thiết, các ngươi đi về hướng Bắc ”
“Vương gia?” Hai người thân vệ bên người hắn đi tới gần, khó hiểu nhìn hắn.
“Ta bảo các
ngươi đi về hướng Bắc thì đi về hướng Bắc, còn dài dòng làm gì?” Hắn
đột nhiên rít gào, sắc mặt dữ tợn trừng mắt nhìn bọn họ, “Nếu có thể ra khỏi thành, liền tận lực ra khỏi thành, truyền tin cho Hàn Ly, biết
không? Ta sẽ cùng các ngươi hội hợp .”
Sau một lát, hơn một trăm người lén lút rời khỏi nông trại, Tấn vương cũng mang theo Lục Phù rời đi, hướng về phía Nam . . . . .Đi con đường ngược lại với
họ, do hắn quá mức phòng bị , quá mức cẩn thận, không để ý tới khóe
môi đang cười lạnh của Lục Phù..
Bóng đêm nặng nề, giống như trời đang sắp mưa . . . . . .
Phía chân
trời ngẫu nhiên hiện lên hai ba tia chớp, sáng rực một góc trời rất quỷ dị. . . . . . Dọc theo đường đi, Tấn vương phong tỏa nội lực của Lục
Phù , mang nàng dọc theo đường nhỏ, hướng rừng rậm mà đi về phía Nam.
Những tia
chớp lại lóe lên, nhà nhà mọi người đang trốn trong chăn ấm áp mà hắn
phải lẫn trốn đào vong Nếu hắn chỉ có một người, hoàng thành lớn như
vậy, nhất định có thể thoát thân, nhưng lại cố tình không chịu buông tha Lục Phù, mang theo nàng như một quả bom nổ chậm…
“Ngươi trốn
không thoát đâu!” Trong ngôi miếu đổ nát, nhìn thấy hắn như con chó
cùng đường, nàng liếc bốn phía một cái, lạnh lùng nói.
Tấn vương
quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, “Chỉ cần ta có thể ra khỏi thành, tất
cả sẽ chuyển cơ, hoàng thành lớn như vậy, Sở Cảnh Cộc cùng Mục Phong
nhất thời không thể tìm được ta”
“Phải không?” Lục Phù lạnh lùng cười, khóe môi cong lên, ý bảo hắn quay đầu lại. . . . . .
Tấn Vương quay đầu lại rồi đột nhiên cứng người. . . . . .
Trong bóng
đêm hiện ra một đường sáng uốn lượn theo con đường mà họ vừa đi , hắn
kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy ý cười trong suốt ấm áp trong mắt Lục
Phù, nàng một tay quơ quơ hương túi bên hông đến trước mặt hắn “ Ngươi
đã sơ suất quá, khi vừa ra khỏi nông trại, ta liền mở túi hương, đây là
phấn phát sáng”
“Tại sao ngươi lại có vật này” Nàng luôn bị hắn khống chế, như thế nào lại có lân phấn?
Lục Phù cười nhẹ ,quay đầu nhìn lại con đường sáng lóa mắt, có vẻ chờ đợi, Sở Nguyệt cùng Di Nguyệt chắc hẳn sẽ nhanh chóng đến đây….
“Bởi vì đạt
được mục đích, mỗi người đều nên bảo vệ mạng sống của mình trước. Ta
đoán biết hôm nay sẽ có biến hóa, người của Phù Dung các tuyệt đối sẽ
không tin tưởng Sở Cảnh Mộc mà khoanh tay đứng nhìn, Sở Nguyệt, Di
Nguyệt nhất định sẽ hành động, mạng lưới tình báo của ta so với ngươi và Sở Cảnh Mộc, chỉ có hơn chớ không kém” Lục Phù cười lạnh, ý bảo hắn
ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời tối đen như mực, có một con tuyết ưng trắng nõn đang giang rộng đôi cánh…”Ngươi. . . . . .”
Hắn còn
không kịp tức giận, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, túm lấy Lục Phù, ánh
mắt ngoan tuyệt như muốn nuốt chửng nàng, hận, hắn chưa bao giờ hận nàng như vậy. . . . . .
Nghe được những tiếng vó ngựa đang đến gần. . . . . Đó là khí thế của quân chính quy.
Trên bầu trời trong xanh có tiếng chim hót, cùng tiếng thét dài của tuyết ưng, giống như gọi chủ nhân của mình.
Người của Phù Dung các đã tới !
Điều hắn
không ngờ chính là, bởi vì đối với địa hình không quen thuộc, khi đi
xuyên qua gò đất hắn mới phát hiện, nơi này là vách núi đen, đột nhiên
hắn hiểu được vì sao Lục Phù lựa chọn ở nơi miếu đổ nát nói cho hắn biết nàng đã rải phấn phát sáng ở dọc đường.
Phía trước
là vách núi đá dựng đứng, phiá sau là truy binh của Sở Cảnh Mộc , nàng
từng bước một muốn bức hắn vào con đường chết.
“May mắn ta
nhớ không lầm, nơi này đúng thật là vách núi đen.” Lục Phù thì thào tự
nói, nhìn dưới chân mình là vực sâu vạn trượng , tươi cười có điểm phức
tạp, cách đó không xa mơ hồ đã có thể nhìn thấy ánh sáng, tiếp theo là
những tiếng vó ngựa ngày càng thêm rõ ràng….
Sở cảnh mộc cuối cùng đã tới rồi! . . .