Trong bóng đêm mờ mịt, ngay cả gió gào thét cũng không còn sức để thổi.
Những tia chớp lóe lên chiếu vào một gương mặt tuấn tú âm trầm.
“Ngươi quả
thật là người không có trái tim.” Tấn vương nhắm mắt lại, trong giọng
nói đầy vẻ tuyệt vọng, hắn đang nghĩ về sự chấp nhất của bản thân và sự
nhẫn tâm của nàng mà tuyệt vọng. Vì nàng, hắn đã mất tất cả, nhưng nàng lại còn bày mưu hãm hại hắn?
“Rõ ràng Bổn vương có thể cảm nhận ngươi đã mềm lòng, vì sao lại làm như vậy?” Hắn
nắm lấy bả vai nàng, rít gào, giống như con dã thú đang rống lên, âm
thanh này nàng chưa bao giờ nghe qua, nó ẩn chứa đầy tuyệt vọng cùng đau thương…
Lòng Lục Phù rất phức tạp nhìn hắn, đúng vậy, nàng đã mềm lòng, nhưng điều đó không
có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua cho hắn, từ nhỏ thù hận chồng chất, đêm nằm
mơ cũng muốn nhìn thấy hắn bị lăng trì, như thế nào nàng có thể bỏ qua
cho hắn.
“Khi mê mang trên Thành lâu, khi nhìn thấy con diều bị đứt dây, vẻ tươi cười thuần
khiết của hắn, những giọt lệ trong đêm cung biến xảy ra, khi hắn khóc
thương mẫu phi, tất cả đều làm nàng rung động, nhưng lại như thế nào?
Từng có mê
hoặc, từng có bàng hoàng, từng có giãy dụa, những cảm xúc đó đều bị nàng chôn sâu vào tận đáy lòng, vĩng viễn chúng không thể thấy ánh mặt trời, nàng không cho phép mình động lòng, mặc kệ là xuất phát từ lòng thương
hại hay là do nguyên nhân gì khác, nàng cũng không muốn đề cập tới những tình cảm phức tạp trong nửa năm kia..
“Ngươi biết ta là ai không?” Nàng cười lạnh.
“Ngươi là ai?”
“Phiêu Kị
Đại tướng quân Lưu Đình, tên này có lẽ không xa lạ.với ngươi” Lục Phù
nhìn hắn, cười lạnh, “Đó là phụ thân mà ta tôn kính nhất, là ngươi phái người giết ông, trong nhiều năm qua, ta sống vì tâm niệm có một ngày
nào đó ta sẽ báo được thù, giúp phụ thân sửa lại án sai.”
Nàng từng
nghĩ khi nàng nói cho hắn biết chuyện này sẽ rất xúc động mà không
thể khống chế sẽ bởi vì lòng tràn ngập thù hận mà muốn phát tiết, nhưng hiện tại nàng lại nói ra bằng một thái độ bình tĩnh không ngờ, như
đang nói về một sự kiện không liên quan đến mình
Cả người Tấn Vương chấn động, chậm rãi buông nàng ra, vẻ điên cuồng trên mặt cũng
giảm đi rất nhiều, có chút bối rối hỏi “ Ngươi là nữ nhi của Lưu Đình?”
Trong lúc
hai người họ đang nói chuyện, có ánh lửa soi sáng trong bóng đêm, quân
lính của Sở Cảnh Mộc đã bao vây bọn họ từ xa xa, Mục Phong, Vô Danh, Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt , Du Nhã, còn có một số người bịt mặt mặc áo đen
…Họ đứng cách đó không xa, ánh mắt đều chăm chú nhìn hai người…
“Phù nhi. . . . . .” Du Nhã lo lắng thì thào tự nói với mình, kinh hãi nhìn vẻ mặt
điên cuồng của Tấn vương, cùng vẻ tươi cười trống rỗng trên mặt Lục Phù, bởi vì khoảng cách khá xa, nàng nghe không rõ bọn họ đang nói gì,
nhưng có thể nhận biết hai người họ đang giằng co..
Sở Cảnh Mộc
bất tri bất giác nắm chặt tay mình, cố đè nén nỗi bất an trong lòng,
khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ u ám, khiếp sợ nhìn vách núi đen kế bên hai
người họ…
“Phù nhi. . . . . .” Sở Cảnh Mộc hô to một tiếng, Lục Phù đã lấy lại tinh thần, không còn trong trạng thái mơ hồ nữa, vẻ tươi cười trong mắt hiện ra rất chân thành, giống như ánh sáng của bạch ngọc, tỏa ra làm cho vẻ trầm trọng
của bóng đêm hắc ám cũng sáng sủa hơn vài phần, làm cho vẻ tươi cười đó
càng thêm kinh diễm
Tất cả ánh
mắt của nàng đều nhìn vào mắt Sở Cảnh Mộc, chăm chú như vậy, ấm áp như
vậy, đáy lòng khẩn trương của Sở Cảnh Mộc cũng bởi vì vẻ tươi cười này
mà giảm đi không ít, hắn cũng nở nụ cười.
Si mê, điên
cuồng, ngoan lệ. . . . . . những loại tình tự này lần lượt thay đổi
trong mắt Tấn Vương, hắn chưa từng gặp qua nàng cười tươi như vậy, sáng
như ánh bạch ngọc, chói mắt như vậy, yên ổn cùng ấm áp như vậy, đó là vẻ tươi cười nàng chỉ dành riêng cho Sở Cảnh Mộc. Cảm nhận này làm lòng hắn đau đớn, ánh mắt càng thêm ngoan lệ, hắn hao hết tâm tư nửa năm
nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nàng cười tươi như vậy, mà nàng lại dễ dàng đối với Sở Cảnh Mộc nở nụ cười.
Không…Hắn không cam lòng!
Cũng đồng
dạng là những người có quyền thế khuynh đảo chúng sinh, cũng đồng dạng
là nam tử tuấn tú hơn người, rồng phượng trong loài người, nhưng người
trong lòng nàng lại là Sở Cảnh Mộc, nàng chỉ nhìn thấy Sở Cảnh Mộc, mặc kệ hắn đã cố gắng bao nhiêu, nàng thủy chung vẫn không để hắn trong
lòng, cho dù là một phút cũng làm hắn thỏa mãn..
Chưa từng có. . . . . .
Lục Phù luôn miệng nói nàng sẽ không thuộc loại bất kì kẻ nào, mỗi chữ mỗi câu đều
nói với hắn, nàng là người không có trái tim, nhưng từ khi Sở Cảnh Mộc
xuất hiện, trong mắt nàng lại hiện lên vẻ tươi cười lóa mắt thật khác xa với vẻ ảm đạm thất sắc trong những ngày qua.
Cái gì cũng không cần nói, chỉ cần nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn liền hiểu rõ ràng, trong lòng nàng chỉ có Sở Cảnh Mộc…
Đau thương ở trong lòng lan tràn như thác đổ , hắn hận vì bị lường gạt và bị tính
kế, cũng điên cuồng vì ghen tị, tất cả như đang giày xéo linh hồn cô độc của hắn. Lần đầu tiên hắn toàn tâm tòan ý yêu một nữ nhân, nhưng kết
quả lại ra đi với hai bàn tay trắng, giống như toàn bộ thế giới đều bỏ
rơi hắn.
“Ngươi. . . . . .” Tấn vương nhíu mày, oán hận nói: “Ngươi muốn báo thù, nếu nói ta
cùng Vân vương tính kế bên trong, vậy còn Sở vương thì sao? Phụ thân
ngươi chính là bị lão Sở vương đâm một kiếm sau lưng mà chết?
“Ngươi là kẻ đầu sỏ gây nên tất cả.” Trong mắt nàng đầy vẻ bi thương, những mũi nhọn lạnh lẽo hiện ra , quay đầu lại nhìn hắn “Bởi vì báo thù, từ nhỏ ta mới có thể chịu đựng những nỗi đau mà người thường không thể chịu được, mới có thể bày ra vẻ mặt tươi cười trước người khác. Nhiều năm trôi qua,
ta muốn biết như thế nào là nụ cười thật lòng, nếu không có Sở Cảnh Mộc, ta nghĩ cho dù ta có báo thù thành công, trong đất trời mờ mịt này ta
cũng không biết đi về đâu. Cho nên ta mới cam tâm làm quân cờ của hắn,
còn ngươi là kẻ thiếu Lưu gia của ta một món nợ máu!
Trong mắt Tấn Vương đầy vẻ phức tạp. . . . . .
Thảm án Lưu
gia bị diệt môn mặc dù hắn biết, nhưng sao có thể là do hắn chủ mưu?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt bi thương của Lục Phù hắn không nói nên lời.
Chuyện của
Lưu Đình năm xưa, là do một tay Hàn Quý Phi ở phía sau sắp bày, lúc đó
hắn vẫn là một thiếu niên, mẫu thân hắn trút hết tất cả tội lỗi lên
người hắn, hắn chưa từng phản bác hay đính chính, nhưng không thể tưởng
tượng được điều đó đã làm cho hắn cùng nàng mặc dù gần trong gang tấc
nhưng giống như biển trời cách ngăn.
Ta làm sao có thể mở miệng nói với ngươi, huyết án của Lưu gia không phải do ta làm.
Cho dù ta nói với ngươi, ngươi sẽ tin tưởng ta sao?
“Như vậy ngươi yêu hắn?” Tấn Vương không cam lòng mở miệng hỏi.
“Bỏ qua
không nói đến tình yêu, chính là bởi vì hắn cho ta một gia đình thật ấm
áp. Cho nên ta có thể buông tha người thân nhất của hắn” Lục Phù trả
lời, giọng nói nhẹ tênh, nếu không đứng gần nàng như thế, hắn dường như
không thể nghe thấy lời nàng.
“Nhà? Ta
cũng có thể cho ngươi một mái gia đình ấm áp, vì cái gì ngươi nhẫn tâm
với ta như vây?” Hắn giận dữ lên tiếng mang theo tuyệt vọng cùng không
cam lòng.
“Nhà?” Lục
Phù cười bi thương. “ Chúng ta đang chạy nạn, ngay cả nhà cũng không
biết ở nơi nào, ngươi cũng đang là kẻ không nhà, như thế nào có thể cho
ta?”
Có thân tình có ấm áp mới được gọi là nhà.
“Nói cho ta
biết, Sở Cảnh Mộc đối với ngươi có ý nghĩa gì?” Hắn chồm người qua,
nhìn đăm đăm vào ánh mắt của nàng, trong mưa gió lớn, tất cả đều mông
lung, hai mắt đen láy của Lục Phù rõ ràng lóe lên vẻ tươi cười.
“Vì sao ngươi muốn biết điều này?”
“Nói cho ta
biết Sở Cảnh Mộc đối với ngươi đại biểu cho cái gì?” Ánh mắt kiên quyết
của hắn đang nhìn nàng, giống như không đạt được kết quả không thể bỏ
qua.
“Hắn là nhà
của ta.” Một lúc sau nàng mới trả lời, mang theo vẻ tươi cười thản
nhiên, đó là nơi mà linh hồn cô độc phiêu bạc đã nhiều năm của nàng làm chổ nương náo.
Nhóm người
của Sở Cảnh Mộc đứng từ xa cũng chỉ nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện,
nhưng không nghe được gì, vì khoảng cách quá xa, bất đắc dĩ tiến tới gần họ…
Tấn vương nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nàng, oán hận càng tăng lên, khẽ cắn môi, vẻ mặt trở nên hung ác .
Hắn ôm lấy Lục Phù, lập tức đặt thanh kiếm lạnh như băng lên cổ nàng..
“Đừng . . . . . .”
“Phù nhi. . . . . .”
“Vương phi. . . . . .”
Những tiếng
la kinh hãi, thần kinh của Sở Cảnh Mộc cùng Mục Phong nhất thời căng
thẳng…Tay đang cầm kiếm của Vô Danh, Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt cũng chuyển động..
Những người
bịt mặt áo đen cũng động đậy, hợp lại thành nửa vòng tròn bao quanh
hai người họ. Từ phía chân trời bỗng nhiên có một con tuyết ưng trắng
nõn xuất hiện đang thét dài, giống như vì thấy chủ nhân bị khống chế mà
lo lắng.
Du Nhã kinh hãi muốn xông lên, bị Mục Phong nắm thắt lưng kéo lại.
“Ca ca?” Lúc này Lục Phù lúc mới chú ý tới Mục Phong, gương mặt kia không khác mấy
với trí nhớ của nàng, sự vui mừng và kích động tràn trong lồng ngực, lệ
hai hàng rơi xuống….Nàng quên luôn thanh kiếm đang đặt trên cổ mình,
quên mạng sống của mình đang nằm trong tay Tấn vương, từng bước thật
nhẹ nhàng tiến về phía trước…
“Phù nhi. . . . . . Đừng cử động. . . . . .” Sở Cảnh Mộc nhắc nhở, ánh mắt bỗng nhiên mở to, hai bàn tay trong nháy mắt nắm chặt, cảm nhận rõ ràng hô hấp của mình ngừng lại trong vài giây.
“Phù nhi. . . . . .” Mục Phong và Du Nhã khẩn trương hô to, tất cả đều lo lắng.
“Ngươi điên
sao!” Tấn Vương tay mắt lanh lẹ kéo cánh tay nàng lại, kiếm chỉ còn cách một tấc, không thể tin trừng mắt hắn, một màn này cho thấy lòng của
hắn thật sự kinh hãi dường như quên đi sự tức giận vừa rồi.
Lúc này Lục
Phù mới nhớ lại tình cảnh của mình, cúi đầu nhìn bàn tay to có sức của
hắn đang túm lấy nàng, ánh mắt hiện lên một một chút phức tạp, một chút
đăm chiêu.
“Tấn vương,
ngươi thân mang trọng tội, thả Vương phi của Bổn vương, Bổn vương sẽ tha cho ngươi một con đường sống” Sở Cảnh Mộc tiến lên vài bước, khuôn mặt bạch ngọc trong bóng đêm nặng nề lộ ra vẻ lành lạnh làm người ta sợ
hãi. Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm vào thanh kiếm sáng ngời ….Ở trong bóng
đêm âm trầm, sắc mặt hắn so với Lục Phù càng thêm trắng bệch!
Bốn phía là một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng sấm ầm ầm vang lên , lại tác động đến lòng của mỗi người . . . . . .
Lục Phù mỉm
cười, nhìn Mục Phong một hồi, chợt nhìn thấy Du Nhã bên cạnh, nhíu nhíu
mày, ánh mắt lại chăm chú nhìn thẳng Sở Cảnh Mộc, nàng cười rất đẹp mắt, không có một chút vì tình cảnh của mình mà lo lắng, nàng rõ ràng cảm
nhận được máu của mình đang lưu động, ấm áp mà thong thả, cảm thấy lòng
của nàng trước nay chưa từng bình tĩnh như thế.
“Sở Cảnh
Mộc, ngươi cho là Bổn vương sẽ dễ dàng tin tưởng ngươi sao?” Tấn Vương
trừng mắt nhìn Sở Cảnh Mộc, có tia chớp vừa xoẹt qua soi rõ vẻ thù hận
sâu sắc trong ánh mắt của hắn. Tất cả kế hoạch của hắn đều bị hủy trong tay người này.
Mắt hắn sắp
thấy được bản thân sẽ quân lâm thiên hạ, có thể một bước lên mây, nhưng
lại bị một tay Sở Cảnh Mộc quấy nhiễu toàn bộ ván cờ, trong chớp mắt mất sạch chỉ còn lại hai bàn tay trắng, đường đường là một Vương gia nhưng
tình cảnh hiện tại lại giống như con chó cùng đường bị người đuổi bắt, đối với một người từ nhỏ thường hô mưa gọi gió như hắn, đó là một sự sỉ nhục từ trước tới nay chưa từng có.
“Không có
khả năng nguơi sẽ giúp Quang Vinh vương, rốt cuộc là ai? Có phải hay
không là. . . . . . Quân Úy?” Tấn vương nhíu mày hỏi, từ sau cung biến
đến giờ, hắn chỉ lo chạy trối chết, không biết rõ tình huống trong
cung. Nhưng hắn biết , Sở Cảnh Mộc sẽ không hủy cơ đồ của hắn mà phù
trợ Quang Vinh vương.
Nếu phù trợ
Quang Vinh vương, một khi Quang Vinh vương thắng thế, kẻ đầu tiên bị
mang ra chém. chính là Sở vương phủ, vì để bảo toàn Sở vương phủ, Sở
Cảnh Mộc tuyệt đối không giúp Quang Vinh vương được lợi trong cuộc
cung biến này.
Tam hoàng tử nằm trên giường bệnh đã lâu, căn bản không có khả năng, mặt khác hai
vị Hoàng tử kia lại không nên thân, tuy rằng ghen tị hắn, oán hận hắn.
Nhưng cũng biết nói, sẽ không lấy thiên hạ lê dân bá tánh ra đùa giỡn,
vậy chỉ còn lại có Phượng Quân Úy ở trong lãnh cung.
“Đúng vậy,
chính là Quân Úy!” Sở Cảnh Mộc thản nhiên gật đầu, ánh mắt như trước
không rời đi thanh kiếm trong tay hắn, gắt gao theo dõi động tĩnh của hắn.
Tấn vương
nheo mắt lại, oán hận nhìn Sở Cảnh Mộc, khẽ cắn môi, nước mưa thấm ướt
tóc nhìn hắn lúc này rất tàn tạ, hắn lạnh lùng cuời “ Quả nhiên là hắn, mặc kệ người khác cố gắng như thế nào, kết quả lại là hắn!”
Phượng Quân
Úy, năm đó khi bọn họ còn nhỏ trong lúc ham chơi, từng trốn trong Ngự
thư phòng đùa giỡn, tình cờ nghe được Hoàng đế cùng lão Sở vương nói
chuyện, Hoàng đế có ý phế thái tử mà sửa lập Quân Úy. Bởi vì bọn họ còn nhỏ, cũng không hiểu sự lợi hại trong đó, hắn đem chuyện này nói lại
cho Hàn Quý Phi nghe, sau khi trưởng thành mới hiểu được, những lời nói
vô tình của hắn chính là ngòi nổ cho bi kịch của Trữ phi.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới thả Vương phi của Bổn vương?”
Trong lúc ai cũng chú ý đến tình huống hiện tại, Vô Danh chậm rãi lui về phía sau
Sở Cảnh Mộc và Mục Phong, ánh mắt hắn nhìn về phía những người mặc áo
đen.
“Ta muốn thế nào? Ngươi còn dám hỏi câu này sao?” Hắn lạnh lùng cười, nữ nhân trong
tay hắn là tử huyệt trong lòng của Sở Cảnh Mộc
“Muốn cứu
nàng, rất đơn giản.” Trong mắt hắn giống như có một ngọn lửa đang điên
cuồng thiêu đốt, ẩn sau vẻ tươi cười là dục vọng muốn hủy diệt. “Dùng
mạng của ngươi đến đổi!”
Cả người của Lục Phù chấn động, ánh mắt càng thêm phức tạp…Đăm đăm nhìn
khuôn mặt tuấn tú của Sở Cảnh Mộc trong đêm tối, tay áo bay bay, nghiêm
nghị mà phong độ, cho dù đang ở trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng mà vẫn
giữ được vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt của
Mục Phong và Du Nhã đều ở trên người của Sở Cảnh Mộc, Vô Danh, Bôn
Nguyệt, Băng Nguyệt cùng Tiếu Nhạc cũng vậy, hố hấp của mọi người đều vì sự uy hiếp của Tấn vương mà ngừng lại vài giây…
Bỗng nhiên một loạt ánh chớp nổi lên, như ngàn lưỡi đao lạnh băng lướt qua, gió thổi mạnh làm cho hai bên mặt chợt đau rát…….
Trong đôi
mắt Sở Cảnh Mộc phản chiếu nụ cười của nàng, lòng đau như bị kim châm
đau đến nỗi một nam nhi thân cao bảy thước như hắn cũng gần như muốn rơi lệ, trong đôi mắt nàng có tín nhiệm, có mệt mỏi khiến hắn vì nàng mà
cảm thấy đau lòng.
“Được, chỉ cần ngươi thả nàng, ta sẽ tùy ngươi xử trí quyết không nuốt lời !”
Lục Phù lại mỉm cười, nhìn Sở Cảnh Mộc kiên định trong lời nói ngay đến cả một cái chớp mắt cũng không động.
Tấn vương
đảo nhanh mắt chợt nhìn thấy nàng mỉm cười, nữ tử này là người trong nữa năm qua đã làm cho hắn hi vọng rất nhiều, hắn muốn được cùng nàng chia
sẻ thiên hạ. Nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi nàng đã hủy diệt hết
tất cả giấc mộng cùng hi vọng của hắn, nàng chỉ cần dùng nụ cười của
mình liền phá hủy con người từ nhỏ tâm như sắt thép của hắn.
Nụ cười của
nàng là dòng suối ấm áp nhất trên thế gian này, chậm rãi chảy vào trái
tim hắn, từng bước từng bước đi vào khu vực cấm địa chưa từng có người
đặt chân vào, vĩnh viễn ở tại đó.
Nụ cười của nàng cũng chính là binh khí sắc bén nhất trên thế gian, hung hăng vô tình đâm vào trái tim hắn.
Ngọn lửa tức giận như một đám cỏ dại cháy lan, tàn bạo thiêu đốt, một ý tưởng độc ác hiện lên trong đầu, hắn nở nụ cười, cười đến si ngốc, cười đến ác độc,
vô cùng thân thiết tiến đến gần sát bên gương mặt trắng nõn của Lục
Phù…..
“Sở vương
thật sự là một người coi trọng thâm tình khiến cho Bổn vương cảm động
quá! Một đôi phu thê thành thân đã hơn nữa năm mà thê tử vẫn còn hoàn
bích. Mà ngươi trong lời nói vẫn còn yêu quý như vậy thật làm cho Bổn
vương kinh ngạc.”
Thân mình Lục Phù đột nhiên cứng ngắc, ngay cả khóe môi cười cũng có chút cứng lại, chung quanh là một mảnh tĩnh mịch….
Đây là ý tứ
gì bọn họ lại còn ko rõ hay sao, vì cái gì trong tình huống này hắn lại
nói ra chuyện hắn biết Lục Phù vẫn còn hoàn bích. Tất cả mọi người không nói nhưng ai cũng hiểu, trong giọng nói của hắn mang theo ác độc cùng
căm thù sâu sắc. Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Phù đã chịu nhục vì
dù sao Tấn vương đối với nàng cũng có lòng, lại nhốt nàng ở hoàng cung
nữa năm, dù là thoáng qua mọi người cũng sẽ nghĩ đến phương diện kia….
Du Nhã cắn
chặt môi dưới của mình, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng chảy
ra, thật sự không thể chịu được sự thống khổ như từng đợt dao chém thẳng vào lòng mình, nàng tựa đầu vào ngực Mục Phong nức nở….
Mục Phong
đảo nhanh đôi mày tuấn tú, ánh mắt hắn không phải nhìn Lục Phù mà dừng
lại trên khuôn mặt thanh nhuận của Sở Cảnh Mộc, chậm rãi vỗ vai Du Nhã.
Sắc mặt Lưu
Phong lần lượt thay đổi từ trắng sang đen, nhưng nhiều nhất chính là hối hận. Hối hận như vực sâu bao trùm lấy hắn, muội muội của hắn…..
Từ sau khi
Tấn Vương nói ra những lời đó, sắc mặt Lục Phù trong nháy mắt trắng như
tờ giấy, ánh mắt nàng chăm chú nhìn Sở Cảnh Mộc, nụ cười vẫn nở trên môi nhưng lại đượm vẻ chua xót, nhắm chặt đôi mắt như muốn giấu hết thảy
đau xót cùng yếu ớt, lúc này nàng rất sợ phải nghe thấy giọng nói của Sở Cảnh Mộc….
Với trí tuệ
của nàng cũng không tránh khỏi vì những lời nói này mà lo lắng, dù nàng
phóng khoáng cũng không thể thuyết phục bản thân ko để ý, Sở Cảnh Mộc
liệu có tin tưởng những lời nói của Tấn vương hay không?”
Tuy rằng đây không phải là sự thật nhưng cũng gây ra một vết thương không nhỏ trong lòng bọn họ….
Sở Cảnh Mộc
trên mặt cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt thâm trầm như một hồ nước sâu khiến
người ta không nhìn ra được buồn vui, ưu thương, đôi mắt sâu như biển
thản nhiên chôn giấu hết tất cả tình cảm, nhìn gương mặt Lục Phù tái
nhợt như tờ giấy, gương mặt lạnh nhạt của hắn cố gắng đè nén đáy lòng
cảm thấy thương tiếc cùng đau xót….
Sau khi nổ
ra một loạt các tiếng sấm, trời bắt đầu đổ mưa tầm tả, hạt mưa như hạt
đậu không ngừng rơi xuống trên người mỗi người, đồng thời cũng rơi vào
trong tim họ, tuy nhỏ nhưng lại trầm trọng khiến người ta khó có thể
trốn tránh. Mà thần kinh của mỗi người bây giờ đều lạnh như một tầng
băng mỏng, cứ như chỉ cần chạm nhẹ tất cả đều vỡ tan, ai nấy đều không
cử động mặc cho mưa rơi ướt đẫm hết quần áo.
“Sở vương, cho ta xem thành ý của ngươi như thế nào?”
“Có được
mạng sống của ta thì sao? Ngươi có thể tránh được sự đuổi bắt của Mục
Phong? Tấn vương gia, ngươi biết rõ hiện tại quốc khố trống rỗng, lương
thảo lại thiếu, trong khi quân đội của ngươi đóng quân ở biên quan mấy
năm, binh hùng tướng mạnh, lương thảo sung túc, ngươi không nghĩ sẽ ra
khỏi thành , mai này trên chiến trường cùng ta quan minh chính đại quyết đấu một trận sao?”
Trong cơn
mưa to tầm tã, Mục Phong chợt giật mình nhìn gương mặt tuấn tú của Sở
Cảnh Mộc, hắn cả đời vì nước mà bây giờ lại lấy vận mệnh ngày sau của
Phượng Thiên hoàng triều cùng sinh mạng của trăm vạn tướng sĩ mà đổi lấy sự an toàn cho Phù nhi….Ngày trước hắn vì triều đình, thà rằng lợi dụng Phù nhi, hi sinh Phù nhi, hiện tại lại vì Phù nhi mà tình nguyện hi
sinh triều đình!
Vì triều
đình, vì Quân Úy mà giấu tài nhiều năm, thậm chí ngay cả Lục Phù cũng bỏ mặc ở trong cung, nhẫn nhịn như thế, lúc này làm sao có thể bỏ qua cho
Tấn vương. Hắn tuy nói cũng không quang minh chính đại gì nhưng cũng
không phải là hạng người lật lọng, nếu Tấn vương thật sự thả Lục Phù,
chẳng lẽ hắn thật sự sẽ thả Tấn vương sao?
Lê dân bá tánh cùng tình yêu, hắn đã từng lựa chọn lê dân bá tánh, chẳng lẽ hiện tại muốn quay đầu lại chọn lựa tình yêu?
Hắn rõ ràng cảm thấy bản thân mâu thuẫn, chính là….. Hắn không thể khống chế được tình cảm của mình.
Hắn che giấu tình cảm quá sâu, sâu đến nỗi tất cả mọi người đều nhìn không thấu.
Vẻ kiên định trên mặt Tấn vương đã có chút dịu lại, thầm giật mình, chuyện hắn ở
biên quan đóng quân mua mã là chuyện cơ mật, Sở Cảnh Mộc làm sao biết
được? Sở Cảnh Mộc án binh bất động trong vài năm nay, tột cùng đã ở
trong tối làm những việc gì? Điều tra thế nào lại biết hết tất cả mọi
chuyện, khó trách lần này hắn lại thất bại….
Hắn nở nụ
cười tuyệt vọng “ Sở Cảnh Mộc, thiếu chút nữa Bổn vương đã rơi vào bẫy
của ngươi, ngươi đã nắm giữ tất cả của Bổn vương, có lẽ ngươi nên đoán
được Bổn vương sẽ dùng đến chiêu này, hừ! Chỉ sợ ta còn chưa kịp ra khỏi thành thì đã chết không rõ nguyên nhân, ngươi cho rằng Bổn vương còn có thể tin tưởng ngươi sao?”
Hai bên lạnh lùng giằng co, khóe môi Sở Cảnh Mộc hàm chứa nụ cười lạnh “ Xem ra hôm
nay chúng ta là không có khả năng nói đến chuyện tín nhiệm rồi !”
“Ngươi không còn đường nào để lựa chọn. không phải sao?” Hắn lạnh lùng nở nụ cười,
đưa mũi kiếm lại gần cổ Lục Phù một chút, làm nàng bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên, để nước mưa lạnh như băng quất vào mặt.
Sở Cảnh Mộc rút thanh kiếm bên hông ra, cười lạnh “ Ta cho ngươi toại nguyện.”
Hắn vừa dứt
lời, Lục Phù liền mở đôi mắt, mưa quất vào làm mặt nàng đau rát, tóc chỉ được cột đơn giản bằng một sợi dây màu bạc bởi vì bị mưa thấm ướt nên
dán chặt hai bên má nàng, nàng lạnh lùng nhìn hắn cười “Ngươi toại
nguyện, sao không hỏi xem ta có cần toại nguyện hay không?”
Lời của nàng đã làm cho Sở Cảnh Mộc dừng lại động tác, cũng làm cho những người đứmg ở phía sau thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của
mọi người đều chăm chú nhìn nàng, Sở Cảnh Mộc cũng khinh hãi, khiếp đảm
nhìn nàng, chỉ sợ kẻ cơ trí này lại làm ra những chuyện ngoài ý muốn.
Ánh mắt Lục Phù yên lặng nhìn Sở Cảnh Mộc chỉ cách một màn mưa mà như cách thiên sơn vạn thủy.
“Lưu Phù Nhã ta từ nhỏ đều là coi người khác như quân cờ, nếu ta ko muốn thì không
ai….. có thể đem ta trở thành quân cờ.” Nàng vừa dứt lời , lạnh lùng
cười, Sở Cảnh Mộc cùng Tấn vương còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã dứt
khoát đẩy ra thanh kiếm đang đặt trên cổ, thân mình đột ngột lui về phía sau, dùng hết khí lực của mình….
Phía sau Tấn vương chính là vách núi đen sâu vạn trượng, Lục Phù quyết định cùng với Tấn vương nhảy xuống vực sâu…..
“Đừng….Phù
nhi…..Tròng mắt đột nhiên thu hẹp lại, trên khuôn mặt tuấn tú của Sở
Cảnh Mộc hiện lên một mảnh cuồng lọan cùng kinh hãi…. Đó là sự sợ hãi
xuất phát từ tận đáy lòng, so với bão táp trong trời đất còn thâm trầm
hơn gấp mấy lần….
Chưa từng
trải qua giây phút kinh hoàng như thế, vạn vật dường như biến sắc, đêm
tối như cái miệng to đầy máu của ma quỷ cắn nuốt hắn, gương mặt vốn đã
trắng bệch lại càng lúc càng trắng như người chết.
“Phù nhi….” Mục Phong cùng Du Nhã nhìn thấy cũng kinh hãi, cả hai đều tiến về phía trước….
Chỉ có nhóm
Hắc y nhân cùng Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt là sắc mặt không thay đổi, chợt
một tiếng thét bén nhọn vang lên, trên không trung một con tuyết ưng
nhanh chóng đáp xuống.
Trong cơn
mưa, dưới vách núi đen cái gì cũng không nhìn thấy rõ, Sở Cảnh Mộc ba
hồn bảy vía đều mất hết, hoàn toàn không phát hiện ra trong giọng nói
của mình có chút run rẩy “Vô Danh….Liệu có chuyện gì xảy ra không?”
“Không đâu!
Vương gia xin yên tâm, vừa rồi Vương phi đã ra hiệu cho chúng tôi, tuyết ưng là loài vật rất có linh tính, nhất định sẽ mang Vương phi an toàn
trở lên.”
“Sở Cảnh Mộc nghe vậy liền thở dài nhẹ nhõm, dưới chân dường như đứng không vững, Vô Danh đứng kế bên thấy như vậy liền chạy nhanh qua đỡ hắn, mày rậm nhíu
chặt lại , hắn chạm đến cánh tay của Sở Cảnh Mộc cảm thấy lạnh như băng.
Tuy rằng không phải lúc nào cũng tươi cười, nhưng thật ra cũng không phải kẻ thờ ơ.
“Vì sao còn
chưa lên?” Du Nhã trong lời nói có chút nóng nảy, lo lắng nhìn xuống
dưới vực sâu nhưng không nhìn thấy được gì cả, trong mưa to, bầu trời
tối đen, mưa làm ướt mái tóc của nàng, thật là khó chịu.
“Tuyệt đối
không có chuyện gì!” Giọng nói lạnh như băng của một nữ nhân cất lên,
sau đó một Hắc y nhân cũng nói :”Nếu như không nắm chắc Vương phi sẽ
không làm như vậy! Chúng ta chờ thêm một lát đi!”
Hắc y nhân vây thành nữa vòng tròn từ từ xoay người đứng lên, thân thủ của ai cũng đều thành thục, động tác nhanh nhẹn.
Thời gian
từng phút từng phút chậm chạp trôi qua giống như đang trêu người, vốn dĩ ai nấy đều tràn đầy tin tưởng vào lời nói của Hắc y nhân, nhưng bây giờ mọi người đều bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
“Vô
danh….Sao lại như vậy?”Sở Cảnh Mộc quay đầu lại rống to, đôi mắt hơi hơi ửng đỏ lên, hiện tại không xác định được Lục Phù sống chết như thế nào
làm cho lòng hắn lâm vào khủng hoảng cùng cực.
Vô Danh cũng có chút hoài nghi, lông mày nhíu chặt lại, quay đầu nói :”Tuyết Nguyệt, có thể gọi tuyết ưng một tiếng được không?”
“Không gọi
được!” Một Hắc y nhân thân hình nhỏ xinh tiến lên nhìn nhìn phía dưới,
trầm ngâm lắc đầu nói :”Đúng ra không nên lâu như vậy a!”
Thật vất vả, một tiếng thét dài vang lên, là tiếng gào thét của tuyết ưng, khi nhìn
thấy trên lưng tuyết ưnglà Lục Phù, Sở Cảnh Mộc bất giác thở ra nhẹ
nhõm…..
“Phù nhi…..” Cám ơn trời đất…….
Tuyết ưng
vững vàng dừng lại trước vực sâu, Lục Phù xoay người bước xuống, đến giờ phút này Lục Phù mới phát hiện bản thân vô lực…
Đứng chao
đảo trên mặt đất, thân hình đơn bạc trong mưa to giống như cành liễu
trong gió, lắc qua lắc lại. Bên cạnh là tuyết ưng nhìn Hắc y nhân thét
dài, dường như phát ra tín hiệu gì đó. Động tác của mọi người đều không
mau lẹ nên không thể đỡ được Lục Phù lúc nàng vô lực khụy xuống.
“Phù nhi….”
Sở Cảnh Mộc trong lòng quá sợ hãi, người trong ngực hắn gần như đã mất
hết y’ chí. Bàn tay to vuốt nước mưa rơi trên mặt nàng, sắc mặt hắn
kích động ôm chặt lấy nàng.
Một Hắc y nhân liền nhanh chóng chạy đến, nắm lấy tay hắn “Vương gia, xin chờ một lát.”
Sở Cảnh Mộc
nhìn hắn gật đầu, Hắc y nhân cầm tay nàng lên kiểm tra mạch đập, hắn
nhíu mày, miếng vải đen che mặt được tháo xuống, để lộ ra một đôi mắt
ngay thẳng, thuần khiết.
“Phù nhi thế nào?” Sở Cảnh Mộc nôn nóng hỏi.
Thấy hắn trầm ngâm không nói, Bôn Nguyệt nóng nảy túm áo Hắc y nhân quát “Ly Nguyệt, Vương phi rốt cuộc như thế nào? “
Hắc y nhân lắc đầu:”Không có chuyện gì! Chỉ là khí huyết không thông, chỉ cần đều dưỡng thân thể thật tốt là có thể khỏe lại.”
Sở Cảnh Mộc trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, ôm lấy nàng đi về phía ngựa của hắn.
Du Nhã cùng Lưu Phong cũng thở phào nhẹ nhõm…..
Chỉ có Vô
Danh, Băng Nguyệt cùng Bôn Nguyệt là sắc mặt không được tốt, chờ cho
quân đội của Sở Cảnh Mộc biến mất ở con đường hẹp quanh co, Vô Danh mới
trầm giọng nói: “Ly Nguyệt, Vương phi rốt cuộc làm sao vậy? Vừa rồi vẫn
còn tốt lắm mà!”
Một tiếng thở dài phiêu tán trong không khí, trong đêm tối mưa to tản ra không còn chút dấu vết.
Ánh nắng ấp áp, gió mát thổi hương hoa phiêu tán khắp nơi, kinh thành phồn hoa nơi
nơi ngập tràn sinh khí, duy chỉ có một nơi lại hoàn toàn ảm đạm, không
có chút biểu hiện của sự sống.
Trong Tây Sương của Sở vương phủ, Lục
Phù đã hôn mê suốt năm ngày, ngự y trong cung liên tục được phái đến
chuẩn trị, nhưng mỗi người đều nói vết thương của Lục Phù không ảnh
hưởng đến gân cốt chỉ là nhất thời khí huyết không thông, theo lý sẽ
không hôn mê lâu như vậy, nhưng trong y học có rất nhiều bệnh không thể
giải thích được nguyên nhân.
Sắc mặt của Sở Cảnh Mộc ngày một thâm
trầm, lo lắng nhìn các ngự y đang chuẩn bệnh cho Lục Phù, hắn có tiếng
là Vương gia mặt lạnh, trên sa trường như ma quỷ giết người không chớp
mắt, ai nấy đều có thể thấy được vẻ hung ác, nham hiểm hiện lên trong
đôi mắt, tính nhẫn nại của hắn đang ngày càng bị bào mòn. Khuôn mặt rõ
ràng anh tuấn tiêu sái, ôn nhuận như gió nhưng lại khiến cho ngự y cảm
thấy trên khuôn mặt ấy toát lên vẻ thâm trầm áp bức làm cho bọn họ ngay
cả thở mạnh cũng không dám, tưởng như chính mình đang đứng trước một tên ma quỷ giết người.
Bên trong Tây Sương tất cả mọi người đều lui xuống, chỉ còn một mình Sở Cảnh Mộc đứng lặng im nhìn chung quanh.
Trên bàn là gương đồng của Lục Phù từng
chút từng chút nhắc hắn hoài niệm đến đôi mắt trong như ngọc khiết của
nàng. Trên ghế đệm còn có mấy bản sổ sách, hắn có thể hình dung ra nàng
đang mỉm cười trong suốt, nhẹ nhàng lật từng trang sách.
Mùi huân hương trong phòng không nồng mà phảng phất nhè nhẹ. Bình hoa trên cửa sổ chỉ cắm độc nhất một cành hoa
xuân, đóa hoa nở rộ, khiến cho những giọt nước còn đọng lại trên cánh
hoa càng thêm xinh đẹp.
Tất cả đều rất quen thuộc, nàng đã trở lại rồi!
Kéo bức màn che lên, hắn chậm rãi đi vào nội thất, Lục Phù đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mái tóc dài
của nàng xõa ra bên trên chăn đệm như một thác nước. Sắc mặt trắng bệch
như tờ giấy, ánh nắng lưu chuyển trên đôi mắt đang nhắm chặt, hàng lông
mi cong dài lặng im như che đi hết thảy sắc màu tươi đẹp trên thế gian….
Trắng đen đối lập mãnh liệt, nhìn đến làm cho người ta cảm thấy thật mê người cực hạn.
Bàn tay thô ráp của Sở Cảnh Mộc nhẹ
nhàng vuốt ve hai má tái nhợt của nàng, giọng khàn khàn nói :”Phù
nhi….Cuối cùng đã trở lại!”
Biết rõ là nàng không nghe được nhưng hắn vẫn cứ liên tục lặp đi lặp lại “Trở về là tốt rồi…..!”
Nhớ lại sự việc xảy ra trên vách núi
đen, lúc ấy tim và mật hắn gần như vỡ ra, chỉ sợ là cả đời hắn cũng chưa bao giờ gặp qua chuyện làm cho hắn sợ hãi đến vậy, giống như một cái
miệng rộng đầy máu của ma quỷ nuốt hết bốn mùa xuân sắc, mai táng tất cả khủng hoảng của hắn…..
Nhẹ nhàng vỗ về da thịt nàng, tâm hắn
mới từ từ thả lỏng xuống….Cảm giác chân thật này so với ảo mộng tươi đẹp thật là ấm áp cảm đông hơn rất nhiều.
Dường như đang nghĩ đến chuyện gì? Thân
hình kiên định của hắn chấn động, trên khuôn mặt tuấn dật như gió hiện
lên vẻ lo lắng, giống như muốn chạy trốn, đột nhiên hắn đứng dậy rời
khỏi giường đi ra nội thất….., cho đến khi ra đến bên ngoài đình viện
thì hai nắm tay của hắn đã gắt gao siết chặt lại…..
“Một đôi phu thê thành thân đã hơn nữa
năm mà thê tử vẫn còn hoàn bích.” Lời nói tà mị của Tấn vương vẫn còn
vang vọng bên tai hắn, như ngàn mũi kim đâm vào trái tim hắn.
Hắn đã nghĩ bản thân không cần để đến
sự việc xảy ra trên vách núi đen, lúc ấy nhìn đôi mắt Lục Phù mệt mỏi,
đau thương hắn rất đau lòng, đem những chuyện không thoải mái hoàn toàn
chôn kín dưới đáy lòng. Hiện tại, Lục Phù đã trở lại bên cạnh hắn thì
nỗi đau trong lòng hắn lại chậm rãi lan ra giống như cháy rừng , chỉ cần nghĩ đến hắn liền thấy trong lòng đau đớn.
Thê tử mà hắn sủng ái như báu vật, không muốn nàng phải chịu bất kỳ ủy khuất cùng khổ sở nào, vì muốn nàng quên
đi mối huyết hải thâm thù, hắn đã hao hết tâm tư để hấp dẫn nàng yêu
thương hắn…….chính là……..
Nhẹ nhàng lấy ra ngọc trụy trước ngực, gắt gao nắm chặt……..
Nếu nói không thèm để ý thì có thể gạt người gạt mình nhưng sao có thể gạt được trí tuệ của Lục Phù?
Bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
Trong lòng chợt dâng lên một nỗi day dứt cùng hối hận sâu sắc.
Đau lòng cùng hối hận không đủ để nói
lên tâm trạng của hắn bây giờ, hắn chưa từng oán giận, tự trách bản thân nhiều như vậy, cục diện ngày hôm nay đều do một tay hắn tạo nên.
Nâng mắt nhìn quanh Tây Sương đình viện
mà cảm thấy một nỗi đau thương cồn cào trong bụng, nơi này mùa đông
không có hoa mai tỏa hương, trong dao trì nước biếc lăn tăn cũng chỉ trơ trọi vài nhánh lục bình, cô độc và thê lương, ngày hè nắng ấm mây xanh
nhưng hắn lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Năm trước ở hoàng cung, hắn nói :”Đợi mùa xuân năm sau trong phủ sẽ trồng toàn phù dung mà nàng yêu thích nhất, được không?”
Hiện giờ xuân qua hè đến mà Tây Sương
vẫn là một mảnh lạnh lùng , cũng giống như nội tâm của Lục Phù, lạnh lẽo và cô độc, mùa xuân của nàng ở nơi nào? Nơi nào mới thật sự là mùa xuân của bọn họ?
Vân gia bị diệt, Tấn vương thương, Hàn
gia cũng thất bại, những kẻ mà Lục Phù toàn tâm toàn ý muốn báo thù
hiện tại chỉ còn duy nhất Sở gia…….
Sở gia…….Phù nhi…….Đôi mắt đen của Sở Cảnh Mộc nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Siết chặt tay hết nhanh rồi lại chậm, đôi mắt đen sâu thẳm như biển nhìn không ra được ưu sầu cùng mất mát…….
Vì triều đình hắn đã một lần buông tay
nàng, lần buông tay này đã cho hắn một bài học xương máu, một lần đau
thấu tâm can. Lúc này đây, mặc kệ là xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể buông…… tuyệt đối không thể buông tay nàng lần nữa.
Tấn vương bại, Hàn gia gặp tai ương vì tội mưu phản mà cả nhà bị giam vào ngục.
Hàn quý phi bị nhốt vào lãnh cung, sau đó được ngự ban một dải lụa trắng để tự sát.
Nghe nói Tứ hoàng tử từ đầu cho đến khi
Hàn quý phi tắt thở khóe môi chỉ hàm chứa nụ cười lạnh như băng, phi tử
mưu phản khi chết không được an táng ở lăng mộ hoàng gia, sau khi hỏa
táng người ta đem tro cốt của bà ném xuống dòng sông lạnh như băng ở
thành ngoại.
Nghiền xương thành tro………
Hàn gia một nhà đều thất bại thảm hại,
liên lụy gia quyến. Trong lúc vạn dân đang say ngủ trong giấc mộng đẹp
cũng là lúc triều đình xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất, Tấn vương
cùng Quang Vinh vương giằng co kịch liệt, một mực yên lặng, như không
nghe thấy Tứ hoàng tử trong triều đình thế lực ngày càng lớn, mở đầu cho một cục diện mới của hoàng triều.
Chính vì có binh quyền của Sở cảnh mộc và Mục Phong tương trợ, địa vị của tứ Hoàng Tử mới có thể tăng lên như thế.
Khi Tấn vương thắng thế, Hàn phủ cả nhà
thế lực trải khắp kinh sư, tay chân của Hàn gia cũng rộng khắp kinh
thành. Hàn gia thất bại, chỉ riêng việc dẹp loạn đảng cũng phải mất một
khoản thời gian dài.
Trong lúc hai vương gia tranh đoạt, các cựu thần đều rời kinh, hiện tại đang dần dần trở lại……
Triều đình bắt đầu không khí mới…Quang Vinh vương cùng Tứ hoàng tử vẫn duy trì cục diện cân bằng, nhưng những người sáng suốt đều nhìn ra Tứ hoàng tử đang thắng thế hơn Quang Vinh vương một chút vì có công cứu giá,
chuyện Trữ phi nương nương bị hãm hại năm xưa nay đã được giải oan. Tứ
hoàng tử nhất thời được hoàng đế sủng ái. Nhiều năm tranh giành ngôi vị
hoàng đế, mọi người đều trở nên tàn khốc cùng vô tình, càng ngày càng
mất hết tính người, dù là hoàng quyền hay trong hoàng tuyền, ai nấy đều
lựa chọn chỗ cao mà đứng, một Quang Vinh vương ngày xưa hô mưa gọi gió
nay đã không còn nữa.
Trong Di Trữ cung, Minh Châu, Minh Nguyệt đều bị sát hại, mà Lâm Long cũng không thấy bóng dáng.
Trận cung biến này hi sinh vô số người,
cuối cùng thành toàn Tứ hoàng tử Phượng Quân Úy, thành toàn dân chúng
ngày sau có cuộc sống ấm no.
Nhưng cũng trận cung biến này, đã gây ra
vết thương vĩnh viễn trong lòng một số người. Cho dù là cố chịu đựng,
cũng giống như bệnh phong thấp vậy, trong những ngày nắng thì không có
trở ngại gì nhưng một khi đến ngày mưa thì sẽ làm cho người ta đau đớn.
Trong Phi Vân điện có hai nam tử đang
ngồi im lặng, một người đôi mắt thâm trầm còn người kia thì khóe môi
châm chọc. Cả hai gương mặt tuấn dật đều mang theo nét trầm tư, yên
tĩnh, bên trong chính đường im lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng
lá cây đang lay động sàn sạt ngoài đình viện, tất cả cung nữ, thái giám
đều đứng cách xa cửa điện.
“Hoàng thượng không nói gì sao?” Sở Cảnh Mộc trầm giọng hỏi.
Tứ hoàng tử lạnh lùng hừ một tiếng, khóe môi châm chọc “Hẳn là hình tượng hiếu từ của ta xây dựng không được thành công.”
“Ở ngôi vị Hoàng đế nhiều năm như vậy thì hẳn là cáo già rồi, lại thêm lần cung biến này, chỉ sợ tâm cũng đã chết một nữa, có phòng bị cũng là chuyện thường tình thôi.”
“Mỗi lần nhìn thấy ông ta lại làm cho ta
nhớ tới bộ dạng chết thảm của Mẫu phi ngày đó, ông ta là đầu sỏ gây nên
mọi chuyện, có trời biết ta đã phải kiềm chế rất nhiều mới không lấy
mạng ông ta.” Trong đôi mắt Phượng Quân Úy phóng ra tia tức giận cùng
hận thù, lạnh lùng đan xen thật sâu vào nhau.
Phụ tử? Nhân luân?(1) Thân tình? Chính
tại trong hoàng cung này càng có vẻ châm chọc hơn, ở đây mà đàm luận về
các vấn đề đó thật đúng là làm trò cười. Phụ tử thì sao? Người mà từ nhỏ đến giờ hắn muốn giết nhất chính là ông ta……
“A di, người……” Sở Cảnh Mộc mở miệng nói, nhớ tới quá khứ đau thương làm đôi mắt hắn đượm vẻ chua xót.
“Xin lỗi vì đã khơi lên vết thương lòng
của ngươi.” Tứ hoàng tử thu lại biểu hiện tàn nhẫn, nhìn sắc mặt bi
thương của Sở Cảnh Mộc, áy náy đứng lên nói.
“Chúng ta là huynh đệ, nói xin lỗi làm
gì?”Hắn nâng ly trà trên bàn lên, miệng hô to, tươi cười ẩn giấu tất cả
nhớ nhung cùng hoài niệm.
Sở Cảnh Mộc và Phượng Quân Úy là biểu
huynh đệ cùng tuổi, Trữ phi cùng Sở vương phi là tỷ muội song sinh, các
nàng đều xuất thân danh môn được mọi người hết mực thương yêu, nhưng vận mệnh lại không giống nhau. Một người là tiểu thư con quan được nuông
chiều từ bé, một người là con gái rượu của………….
Bởi vì khi sinh ra, thầy tường số nói Sở
vương phi mang mệnh vượng phu(2) nhưng lại khắc cha mẹ, anh em. Cho nên
từ nhỏ nàng đã được đưa cho người khác nhận làm con nuôi, nhưng vận mệnh của hai tỷ muội lại giao nhau ở cùng một chỗ. Một người vào cung, là
phi tử được sủng ái, một người thì được gả vào Sở vương phủ sống cuộc
sống hạnh phúc mỹ mãn.
Trùng hợp một ngày cả hai chạm mặt nhau ở một yến tiệc trong cung nên nảy sinh hoài nghi, sau đó đi hỏi chuyện
hai lão Mạnh gia, tuy rằng nhận lại nhau nhưng họ cũng không công bố ra
bên ngoài, cho nên Sở gia mới có thể bình yên vô sự trong vụ Trữ phi bị
hãm hại, Mạnh gia bị lưu đày.
Sau khi Trữ phi qua đời, không bao lâu
thì Sở vương phi cũng chết vì bệnh, lúc ấy đối với tiểu hài tử của bọn
họ mà nói thật sự là một đã kích rất lớn.
Mà Phượng Quân Úy là đáng thương nhất,
lúc ấy bị nhốt trong lãnh cung, hắn chính mắt nhìn thấy Trữ phi bị dụng
hình, thậm chí nhìn thấy Hàn quý phi đem bà tra tấn đến chết, cũng chính tai hắn nghe được trong thánh chỉ, là mệnh lệnh vô tình của lão hoàng
đế.
Hận sớm đã khắc sâu trong lòng…….
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta tạm thời cứ án binh bất động,
binh mã của Tấn vương ở biên quan gần như đã bị ta tiếp quản, trong tay
Quang Vinh vương chỉ có binh lực của Tứ tương quân hoàng thành hỗ trợ,
nhưng bọn họ cũng ở xa kinh thành Cấm vệ quân của hoàng cung tuy là do
hắn quản nhưng ta cũng âm thầm xếp vào không ít quân cờ, mọi chuyện cứ
thuận theo tự nhiên, lão hoàng đế không sống quá mùa đông này.”Sở Cảnh
Mộc lạnh lùng thốt lời, ánh mắt lạnh lẽo.
“Hừ! Thật đáng tiếc là ta không thể tự
tay giết chết ông ta.” Phượng Quân Úy hừ lạnh, ánh mắt trong suốt bị che kín bởi một màn sương lạnh lùng cùng oán hận, ánh mắt cùng khuôn mặt ôn nhuận rõ ràng rất giống nhau.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn cùng với ánh mắt không nhiễm một hạt bụi thực dễ dàng làm cho người ta lầm tưởng hắn thật hồn nhiên.
“Quân Úy, hãy buông thù hận của ngươi
xuống, giang sơn này giao về tay ai ta cũng không yên tâm, dân chúng
trong thiên hạ cũng không yên tâm. Đối với ngươi ta cũng không yên tâm,
nhưng ta lựa chọn tin tưởng ngươi.” Sở Cảnh Mộc vẻ mặt nghiêm túc nhìn
hắn, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lo lắng.
“Tin tưởng ta?” Phượng Quân Úy cũng nâng
chén trà trên bàn lên, nhắm mắt lại , ngửi mùi thơm của trà, khóe miệng
cười “Ta ngay cả chính mình cũng không tin tưởng, ngươi dựa vào cái gì
tin tưởng ta?”
“Bởi vì chúng ta là huynh đệ”. Sở Cảnh
Mộc giọng nói kiên định, liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy bàn tay cầm chén
trà của hắn có chút run run, nở nụ cười.
“Ta muốn hủy diệt hết tất cả nơi này,
muốn nó chôn theo Mẫu phi ta.” Hắn mở mắt ra, trước mặt Sở Cảnh Mộc
không cần che dấu, đứng trước đôi mắt sâu như biển kia, tất cả mọi ý
tưởng của hắn đều không thể che giấu.
“Ta biết”
“Nếu đã biết còn muốn tin tưởng ta sao?” Hắn nhướng mi hỏi.
Sở Cảnh Mộc đứng dậy, hai tay để đằng sau thắt lưng, tử y phiêu phiêu, ngọc thụ lâm phong, “Sinh ra ở chỗ cao,
chúng ta không có lựa chọn nào khác. Quân Úy, những người giống như
chúng ta, căn bản là không có tư cách để nói về ân oán cá nhân. Cuộc
tranh giành vương vị suốt mười mấy năm này làm cho dân chúng lầm than,
triều đình hủ bại. Vì nó, mặc kệ là ngươi, ta, hay là người khác đều
phải trả giá rất lớn, nhưng ít nhất ta cảm thấy được sự hi sinh này là
có ý nghĩa. Quân Úy, Trữ phi ở dưới cửu tuyền cũng hi vọng ngươi là một đấng minh quân! Có thể hãnh diện vì ngươi….!”
Hắn cả đời vì triều đình hi sinh rất
nhiều…… Thậm chí thiếu chút nữa mất đi người mà hắn yêu thương nhất. Lúc đó hắn đã buông tay nàng để chọn con đường này.
Phượng Quân Úy nhìn bóng dáng hắn thâm
trầm, tuấn dật tiêu sái như vậy lại dẫn dắt thiên binh vạn mã, khí phách làm cho người ta kính phục, trong lúc nhất thời nói không nên lời chỉ
nhướng đôi mi xinh đẹp lên, đôi mắt mang theo ánh cười làm cho người ta say mê.
“Việc cần làm bây giờ là phải dẹp sạch
loạn đảng, ngươi hãy tự mình xử lý, cũng là làm cho lão hoàng đế tin vào tính quyết đoán của ngươi.” Hắn không có quay đầu lại, thản nhiên nói
tiếp :”Thủ hạ của ta chính là mạng lưới tình báo, ngươi có thể bắt đầu
tiếp nhận họ, Quân Úy, hãy dốc hết toàn lực đi tìm Dao Quang phu nhân,
chỉ có tìm được nàng ta mới có thể nắm chắc phần thắng, khi Quang Vinh
vương náo động chúng ta mới có đủ tài lực để chống đỡ.”
“Dao Quang?” Phượng Quân Úy lạnh lùng
cười: “Lần trước xuất cung chính là âm thầm đều tra nàng, kết quả bị thủ hạ của nàng đâm một kiếm suýt chết, ta thật tò mò, nữ nhân này rốt cục
là ai đây?”
“Ngươi dù thế nào cũng không được làm
xằng bậy, hiện giờ quốc khố trống rỗng, ngân lượng thiếu hụt, chúng ta
phải dựa vào việc thu thập ngân lượng của phú thương, chi bằng thuyết
phục nàng, một mình nàng ta có thể khởi động trăm vạn đại quân. Huống
chi, từ lạnh thành đến kinh thành chủ yếu là vận tải đường thủy, đường
vận tải này không ai có thể cướp đi từ trong tay nàng, nếu có thể giúp
chúng ta thì quân đội của Quang Vinh vương không thể đến được kinh
thành.” Sở Cảnh Mộc quay đầu lại nhìn hắn, giọng nói thản nhiên nhưng
ngầm có ý cảnh cáo.
“Ngươi thì sao?” Nghe giọng nói rõ ràng từng chữ của hắn, Phượng Quân Úy cười tà nghễ, nhìn khuôn mặt tuấn tú hỏi.
“Ta sao? Gần đây không nghĩ là sẽ ra khỏi phủ.” Hắn thản nhiên trả lời, nói xong ánh mắt liền nhìn về hướng vương phủ, sắc mặt tràn đầy ôn nhu.
“Ách?” Hắn cười khẽ, chăm chú nhìn bóng dáng tuấn tú của Sở Cảnh Mộc.
Một trận gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa ngào ngạt, Sở Cảnh Mộc nhìn hắn, khóe môi mỉm cười “Ngươi cũng nên thành thân đi?”
Phượng Quân Úy tuấn mi nhướng lên, nở nụ cười “Từ khi nào thì biểu ca cũng bắt đầu làm hồng nương(3)?”
Sở Cảnh Mộc cũng cười :”Cũng có chút tài cán, muốn tìm một hiền thê cho ngươi, sau này ta cũng thật thoải mái.”
“Ngươi đã chọn được người?”
Sở Cảnh Mộc không nói lời nào, nhướng mi giống như đang băn khoăn điều gì, ngược lại thở dài: “Không có!”
Rõ ràng là khẩu thị tâm phi(4) Phượng
Quân Úy tiêu chuẩn chọn người rất cao, cười như có như không liếc nhìn
khuôn mặt thanh nhuận, khinh sầu của Sở Cảnh Mộc, trong đôi mắt có một
tia ánh sang chợt lóe qua.
Khi Sở Cảnh Mộc ra khỏi Phi Vân điện thì
bên ngoài mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi, hắn ngẩng cao đầu đón ánh
nắng ấm áp, nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm giống như vừa trút được gánh
nặng, giống như vừa buông xuống trách nhiệm mười mấy năm qua, những lo
lắng trong lòng cũng giảm đi không ít.
Khuôn mặt thanh nhuận ở dưới ánh nắng ấm áp hiện ra một loại hương vị tang thương….
(1) nhân luân: luân thường đạo lý giữa vua – tôi, chồng – vợ, anh – em.
(2) vượng phu: giúp sự nghiệp của chồng thăng tiến
(3) hồng nương: bà mai
(4) khẩu thị tâm phi: miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác
C74 End.