Ba ngày như chớp mắt trôi qua, đêm nay đã là đêm cuối cùng Hoàng hậu ở lại Hồ gia.
Đêm này, Hoàng hậu không đi bên Hồ lão phu nhân mà gặp riêng Hồ thái sư ở thư phòng.
- Yên Nhi, Hoàng thượng có đối xử tốt với con không?
Hồ thái sư ôn tồn cất tiếng nói, bình thường dù lão có lạnh lùng, nghiêm khắc đến đâu đi nữa thì lão vẫn là một phụ thân, vẫn sẽ lo lắng hạnh phúc của nữ nhi mình.
Hoàng hậu nói:
- Lạc Quân Đế trước giờ vẫn luôn tôn trọng, cũng chẳng có gì là không tốt đối với nữ nhi.
Hồ thái sư khẽ thở dài, là nữ nhân đã khó, nữ nhân của Hoàng đế lại càng khó. Ba ngàn giai lệ, lớp sau trẻ đẹp hơn lớp trước, khắp nơi đều là đấu đá, ta tranh ngươi giành, tình người bạc bẽo, mà Lạc Quân Đế thì chỉ có một, đối với là thật tình? Hữu tình? Không có cơ hội xuất cung, chẳng có người bầu bạn, dù có là Hoàng hậu thì sao, có thể thoát được vũng bùn sâu này...
Nhưng ngẫm nghĩ tới lợi ích mà Hồ gia đạt được, Hồ thái sư lại nguôi ngoai tự nghĩ: “đó là cái giá phải trả, là đáng giá...”
Hồ thái sư không nói chuyện này nữa, giữa hai phụ tử dường như cũng chẳng có đề tài chung gì nên không khí chìm vào trong im lặng.
Cảm thấy như vậy mãi cũng ái ngại, Hồ thái sư lên tiếng bảo:
- Yên Nhi, hôm mai con phải hồi cung rồi, nên nghỉ ngơi sớm đừng để mất tinh thần.
Hoàng hậu không đáp, lẳng lặng nhìn Hồ thái sư hồi lâu. Hồ thái sư bị nàng nhìn chăm chăm tới khó chịu. Nữ nhi của hắn ngày trước tuy dịu dàng, thùy mị không hay nhiều lời, nhưng đôi mắt của nàng là trong suốt, vốn không nặng tâm tư như hiện giờ. Lão biết, những năm qua nàng sống không dễ dàng, uất ức cũng không ít, nhưng Hồ gia cũng đã ra sức không nhỏ, giúp nàng vững vàng ngồi trên vị trí cao cao tại thượng kia.
- Yên Nhi, rốt cuộc con muốn nói gì?
Hồ thái sư cau mày, bật tiếng hỏi.
Hoàng hậu vẫn nhìn Hồ thái sư, trong đáy mắt soẹt qua tia bi ai nhưng liền biến mất, chỉ còn lại tỉnh táo, nàng hỏi nhưng là xác định:
- Hồ gia nuôi tư binh?
Hồ thái sư giật mình, chuyện này vốn hệ trọng để lộ ra chính là tử tội, ngay cả nhi tử thân sinh cũng không mấy người biết được, làm sao nàng, một nữ nhân trong thâm cung lại biết được? Nếu nàng đã biết vậy người kia có biết hay không?
Hồ thái sư chống chế:
- Yên Nhi, con đang nói hồ đồ gì vậy? Để người ngoài nghe được thì họ sẽ nghĩ gì chứ?
Hoàng hậu không hoảng sợ, vẫn ôn tồn nói:
- Nữ nhi một hai cũng hiểu được tính cách của phụ thân, cũng biết tác phong làm việc của người. Trước kia, chỉ là mơ hồ không dám xác nhận, bây giờ, nữ nhi chỉ muốn từ phụ thân nghe câu trả lời là thật hay không thôi.
- Con đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Làm sao lại có thể...
- Phụ thân, nữ nhi tuy trong hậu cung, nhưng không phải mắt mờ tai điếc, cái gì cũng không rõ ràng nhưng nữ nhi muốn có một lời nói xác nhận của phụ thân mà thôi.
Hồ thái sư căm căm nhìn Hoàng hậu, nặng nề hỏi:
- Ngươi là thay mặt Lạc Quân Đế?
Hoàng hậu im lặng hồi lâu rồi đáp:
- Không phải! Nữ nhi là vì chính mình mà hỏi. Chỉ là không muốn mãi mãi làm kẻ hồ đồ.
Hồ thái sư suy tính trong lòng, tình cảm lạnh nhạt giữa nữ nhi và Lạc Quân Đế, lão cũng là hiểu rõ.
Lão sống tới từng tuổi này, nhìn qua biết bao hạng người, lại từng giảng dạy và tiếp xúc trực tiếp với Lạc Quân Đế, càng hiểu rõ đây là con người bạt tình, chỉ nói tới lợi ích!
Năm xưa, lão nhìn trúng tài năng và dã tâm của Lạc Quân Đế nên mới chấp nhận đem nữ nhi duy nhất của mình ra mà đánh cược. Còn Lạc Quân Đế lúc đó sức yếu thế cô, dù tâm cao khí ngạo nhưng cũng không thể không cúi đầu nhận sự giúp đỡ từ Hồ gia. Từ đó, mới có đám mai mối này.
Sự thật chứng minh, lão đoán đúng rồi! Lạc Quân Đế thật sự lên ngôi Hoàng đế, nữ nhi của lão thành mẫu nghi thiên hạ! Hồ gia một bước trở thành gia tộc đứng đầu Nam Quốc! Còn cái giá phải trả là thành mục tiêu cố kỵ của Lạc Quân Đế!
Nhưng cũng vì vậy, lão càng chắc chắn Lạc Quân Đế tuyệt đối tới bây giờ không có tình ý với nữ nhi của mình, chỉ là, nữ nhi này liệu có tình ý với Lạc Quân Đế hay không thì lão không xác định được.
- Yên Nhi...
Hoàng hậu nhìn qua đã hiểu Hồ thái sư đang nghĩ gì. Nàng là người Hồ gia, từ đầu đã bị Lạc Quân Đế bài xích, xa lánh. Còn đối với Hồ gia, nàng lại là thê tử của Lạc Quân Đế, khó lòng mà tin tưởng. Có đôi lúc, nàng cũng không rõ mình là ai nữa...
...
Hồ thái sư e ngại Hoàng hậu không được giải đáp mà nẩy sinh khúc mắc với Hồ gia, chuyện đó nếu thành sự thật thì sẽ là mối nguy ẩn tàng đối với Hồ gia. Cho nên, lão nhất định, nhất định phải trấn an nàng bằng mọi cách.
- Yên Nhi à, phụ thân biết con cũng không dễ dàng, nếu trong lòng khó chịu thì ra ngoài nhiều một chút. Tuy thân phận của con khó mà xuất cung, nhưng cũng không phải là không thể, chỉ cần có lý do xác đáng, Lạc Quân Đế cũng khó mà từ chối cho được. Con thử nghĩ xem nên đi đâu, tới địa phương nào để bản thân được thanh tịnh... Thật sự không nên suy nghĩ quá nhiều, chỉ tổ thiệt thân mà thôi...
Hoàng hậu nhìn Hồ thái sư dỗ mình như dỗ một đứa con nít ba tuổi, đáng tiếc, nàng dù muốn cũng không tự đánh lừa mình được như vậy.
- Phụ thân, phụ thân cứ an tâm đi. Nữ nhi hiểu rõ thiệt hơn trong chuyện này, biết rõ sự tồn tại của nữ nhi gắn liền với Hồ gia. Nữ nhi không có, Hồ gia có thể lung lay tổn thất nhưng Hồ gia không còn, nữ nhi chắc chắn cũng không có quả lành để ăn...
Nàng biết, hiểu rõ bản thân mình và Lạc Quân Đế là nghiệt duyên, khó mà đứng cùng một bên.
- Chỉ là, nữ nhi không muốn đến chết vẫn là kẻ ngốc, hồ đồ. Tư vị bị lường gạt một đời thật sự rất khó chịu, phụ thân à.
Xin hãy để nàng chết cũng biết vì sao mình chết.
Hồ thái sư im bật. Xét cho cùng, lão đã làm gì được cho nữ nhi của mình?
Rất lâu sau, Hồ thái sư nặng nhọc phát ra một tiếng:
- Phải!
...
- Phải! Đúng như con nói, Hồ gia thật sự có tư binh!
Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nghe cầu xác nhận này, Hoàng hậu không tránh khỏi cảm giác bị ruồng bỏ.
- Tại sao vậy?
Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi, không biết có chấp nhận hiện thực hay chưa.
Hồ thái sư hùng hồn đáp:
- Vì bảo tồn Hồ gia!
- Bảo tồn Hồ gia?
- Phải! Tất cả chính là vì Hồ gia mà thôi!
Hồ thái sư phân trần:
- Yên Nhi, tới giờ con không phải chưa từng biết con người của Lạc Quân Đế! Hắn là kẻ có dã tâm cùng là kẻ tuyệt tình, máu lạnh, không dung được một hạt bụi và hắn có thể bất cứ lúc nào sẽ quay lại cho Hồ gia một đòn trí mạng! Ta cũng là vì bắt buộc, vì Hồ gia lưu lại một con đường, một bùa cứu mạng mà thôi...
Hoàng hậu nhắm tịt hai mắt, che giấu sự trống trãi trong lòng.
- Thật sự là vì bảo hộ Hồ gia mà thôi?
Hồ thái sư kiên quyết nói:
- Đúng vậy! Phụ thân cũng vì bảo đảm sự sinh tồn trên dưới của Hồ gia mà bị ép uổng thôi...
- Vậy nếu như... nếu như Lạc Quân Đế không đối phó Hồ gia thì sao?
Hồ thái sư sững sờ trước câu hỏi bất ngờ của Hoàng hậu.
Lạc Quân Đế bỏ qua cho Hồ gia? Từ trước tới giờ, lão chưa từng nghĩ vậy. Nhưng nếu thật sự, vạn nhất Lạc Quân Đế không đối với Hồ gia, vậy những suy tính của lão để làm gì?
Hoàng hậu chờ mãi không nghe câu trả lời của Hồ thái sư, tuyệt vọng trong lòng lại càng lớn. Quả nhiên!
Hồ thái sư có thể đưa ra câu nói dối để trấn an Hoàng hậu, nhưng lão biết nữ nhi của lão thông minh như thế sẽ khó mà bị qua mặt, hơn nữa, lão cũng không muốn lường gạt cả nữ nhi mình.
Bất luận thế nào cũng không tránh khỏi trận chiến này trong tương lai?
Đã không còn gì để nói nữa, Hoàng hậu đứng lên bước thẳng ra cửa. Hồ thái sư nhìn theo bóng lưng thẳng tắp nhưng trơ trọi, cô độc đó mà xót xa trong lòng. Khi bàn tay Hoàng hậu chạm lên cánh cửa định mở nó ra thì lão đã hạ quyết tâm nói:
- Tới lúc đó, con vẫn là Hoàng hậu! Mãi mãi là Hoàng hậu! Duy nhất!
Hoàng hậu không nói gì, động tác trên tay mạnh hơn, đẩy cửa bước ra ngoài.
...
Ngày hôm sau, Hoàng hậu thức dậy từ sớm. Sau khi chuẩn bị cung trang xong thì qua viện của Hồ lão phu nhân từ biệt.
- Mẫu thân, nữ nhi phải hồi cung rồi.
Hồ lão phu nhân rưng rưng nước mắt, lần này từ biệt không biết tới khi nào mới có dịp để gặp lại nữa. Có thể, đây đã là lần cuối cùng.
Nước mắt Hồ lão phu nhân chảy dài, ngậm ngùi không nói nổi một lời nào, chỉ có thể lặng thầm nhớ kỹ dáng vẻ nữ nhi của mình, nhưng nước mắt nhạt nhòa làm lão muốn nhìn cũng không thể nhìn cho rõ.
- Mẫu thân, xin hãy giữ sức khỏe. Ngàn vạn lần phải bảo trọng...
Nói tới đây, nước mắt của Hoàng hậu không kiềm được mà rơi xuống. Hồ lão phu nhân thất thanh:
- Nữ nhi... nữ nhi của ta a...
Hoàng hậu đột ngột quỳ xuống trước mặt lão phu nhân. Mọi người trong phòng thấy nàng quỳ xuống, kinh hoàng mà quỳ sát đất theo, không dám ngẩng đầu lên.
- Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng người, xin hãy bảo trọng...
Sau khi chỉnh đốn lại trang phục, dậm lại phấn son, nuốt vào những giọt lệ, Hoàng hậu đường hoàng bước từng bước ra khỏi viện, hiên ngang ngẩng cao đầu nhận dập đầu từ biệt của tất cả mọi người của Hồ gia.
Bước từng bước ra khỏi Hồ gia, vững vàng ngồi trên kiệu phụng, Hoàng hậu quay đầu qua nhìn những người còn đang quì mọp trên đất kia trước khi rèm che buông xuống một lần cuối cùng.
- Khởi giá hồi cung!!!
Hiệu lệnh cất lên, đoàn người bắt đầu rục rịch.
- Hoàng hậu hồi cung!!!
Đoàn trống dẫn đầu bắt đầu đánh trống lệnh, bước đi đầu tiên.
Tùng
Tùng tùng...
Những người Hồ gia còn quì cất cao giọng nói:
- Cung tiễn Hoàng hậu...
Trong kiệu phụng, Hoàng hậu nhắm nghiền hai mắt, cách biệt với thế giới bên ngoài.
“Dù có là Hoàng hậu, thì nàng vẫn chỉ là con cờ trong tay người khác, một con cờ có giá trị...”
- Cung tiễn Hoàng hậu...
Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế...
Thiên thiên tuế...