Đoàn quân hộ tống Hoàng hậu vừa mới khởi hành từ Hồ gia thì trong hậu cung, tất cả phi tần đã tập trung từ sớm để chờ đợi nghênh đón Hoàng hậu hồi cung.
Mấy ngày nay, Nhân Phi thay mặt Hoàng hậu tạm thời quản lý hậu cung, dù chỉ trong ba ngày ít ỏi hơn nữa cũng gặp không ít phiền toái, nhưng cũng đủ để nâng cao địa vị của Nhân Phi, giúp nàng đứng thẳng lưng, tự tin hơn rất nhiều.
Mấy ngày này, Hòa Phi, Lý Phù Dung vẫn một mực làm tổ trong Thanh Tư Cung, chưa từng bước chân ra ngoài, Huệ Tần, Tô Tuyết cũng có đến gặp nhưng bị khước từ ngoài cửa.
Hoàng hậu hồi cung, thân là phi tần không tiện tìm lý do vắng mặt. Hôm nay là lần đầu tiên sau một thời gian dài cả hai mới giáp mặt với nhau.
Tô Tuyết nhìn Lý Phù Dung phía sau khẽ mỉm cười, Lý Phù Dung vẫn chưa sẵn sàng giáp mặt với Tô Tuyết liền quay đầu đi. Sự tình chỉ diễn ra trong phút chốc thế mà vẫn bị một số người có tâm bắt gặp.
Hòa Phi và Huệ Tần quả nhiên đang có xích mích.
Rốt cuộc, kiệu phượng của Hoàng hậu đã về tới trước cửa hậu cung, chúng phi đồng loạt cúi đầu, cung kính thưa:
- Cung nghênh Hoàng hậu hồi cung.
Hoàng hậu bước xuống kiệu phượng, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng phi đang quì dưới đất, lạnh nhạt nói:
- Đứng cả lên đi!
Vừa đứng lên, Hoa Phi liền từ trong đám người bước tới gần, thân thiết nói:
- Nương nương, rốt cuộc ngài đã trở về. Thần thiếp thật sự rất nhớ nương nương...
Hoa Phi dám to gan khoe mẽ trước mặt mọi người như vậy cốt để người khác phải nhớ nàng mới là người thân cận nhất với Hoàng hậu, cũng không phải ngày một ngày hai mà một số ai đó dễ dàng thay thế được.
Hoàng hậu chỉ ồ một tiếng, cũng chẳng nhìn ra buồn vui.
- Thế sao. Hoa Phi thật đã có lòng rồi.
Không đứng lâu ở đây, Hoàng hậu đã nói:
- Lòng thành của các muội muội bổn cung đã ghi nhớ, chờ đến giờ chắc đã mệt mỏi rồi nhỉ.
Hoa Phi liền tranh nói:
- Không mệt! Không mệt...
Nào ngờ, Hoàng hậu đã nói:
- Ngươi không mệt, bổn cung cũng mệt rồi! Tất cả hồi cung thôi!
Hoa Phi sượng cứng người, không hiểu đầu đuôi, các phi tử âm thầm cúi đầu phía sau có người cười ra tiếng khúc khích, Hoa Phi càng giận dỗi.
Lúc này, Nhân Phi lại là người biết thời thế, quỳ xuống nói:
- Là chúng thần thiếp gây nhiễu loạn, xin nương nương bảo trọng. Cung tiễn nương nương hồi cung...
Mọi người liền thức thời quỳ xuống thưa:
- Cung tiễn nương nương hồi cung.
Hoa Phi chậm một nhịp so với các nàng, lúc này mới vùng vằng quỳ xuống.
Hoàng hậu cũng chẳng màng chấp nhất, phất tay nói:
- Các muội muội đứng lên đi.
Xong, Hoàng hậu dẫn đầu đoàn người đi theo hướng về Phượng Hoàng Cung của mình, bỏ lại một đám oanh oanh yến yến.
Lúc này, Hoa Phi mới phát tác:
- Vừa nãy là ai dám cười bổn cung?
Hoa Phi đùng đùng xông tới chỉ chỉ vào một đám mỹ nhân tra hỏi:
- Ngươi? Ngươi? Có phải ngươi đã cười không?
Mấy mỹ nhân kia thân phận thấp kém, không dám chống đối, một đám quỳ mọp trên đất xin tha thứ:
- Nương nương, không phải, không phải nô tì...
- Nương nương tha tội...
Lý Phù Dung không buồn nhìn, dẫn theo người của mình đi trước.
Nhân Phi đứng ngoài xem chuyện vui một lúc thấy không thú vị cũng định bỏ đi. Khi Nhân Phi vừa xoay đầu đi thì Hoa Phi liền phát giác, đùng đùng xông tới kéo tay Nhân Phi lại mà nói:
- Ngươi đắc ý được mấy ngày đừng tưởng mình tài giỏi!
Nhân Phi không nóng không lạnh nói:
- Tỷ tỷ, muội muội cũng không hiểu ý tỷ nói lắm, chẳng biết muội muội đắc tội thế nào...
- Ngươi giỏi lắm...
Lý Phù Dung đi chưa xa đương nhiên cũng nghe thấy lời qua tiếng lại của Hoa Phi và Nhân Phi, cũng không tâm tư nghĩ ngợi.
Đi được một quãng, đột ngột, Lý Phù Dung nghe thấy tiếng gọi:
- Hòa Phi nương nương.
Đã bị kêu đích danh, muốn bỏ qua cũng khó, Lý Phù Dung dừng chân chờ người vừa lên tiếng gọi kia, Tô Tuyết.
Tô Tuyết khẽ gật đầu xem như làm lễ với Lý Phù Dung, ở bên ngoài dù sao vẫn phải chú ý một chút. Lý Phù Dung cũng khẽ gật đầu lại, xem như nhận lễ.
- Hòa Phi nương nương, không biết nương nương có rảnh rỗi ngồi cùng A Tuyết một lúc?
Trước sau vẫn không thể tránh né mãi, Lý Phù Dung gật đầu đồng ý.
Lý Phù Dung và Tô Tuyết ngồi trong đình bát giác bên hồ, cung nữ hầu cận đều lui ra xa, để lại không gian cho hai người.
Tô Tuyết lên tiếng nói trước:
- Dung tỷ, thật ra tỷ không cần lánh mặt A Tuyết!
Đã bị người nói như vậy, chối cãi cũng không để làm gì, Lý Phù Dung im lặng xem như thừa nhận.
- Tỷ là lợi dụng ta, lợi dụng mối quan hệ giữa ta và hắn để bảo đảm an toàn cho mình, ta là biết rõ!
Lý Phù Dung nhìn Tô Tuyết, từ ngày Tô Tuyết nói ra những lời kia, Lý Phù Dung đã biết mình đã nhìn nhầm Tô Tuyết. Có thể Tô Tuyết không thông minh, nhưng sống qua hai kiếp như vậy, muốn thật ngây thơ không biết gì cũng là rất khó.