Ngọc Nhi tường thuật lại quá trình xảy ra tai nạn của Lạc Quân Đế.
– Năm ngày trước, hoàng thượng cùng đoàn tùy tùng hơn trăm người bí mật xuất phát đến doanh trại phía Bắc khảo sát. Nào ngờ giữa đường bị lộ hành tung, bị trúng mai phục ở Biên Khê. Đoàn đội thương vong thảm trọng, hoàng thượng trong lúc đó bị mất tung tích…
Giọng nói của Ngọc Nhi càng lúc càng trở nên nặng nề.
Lý Phù Dung âm trầm hỏi:
– Nghe nói Lạc Quân Đế bị thương?
Ngọc Nhi hít vào một hơi sâu, đáp:
– Phải! Có người chứng kiến hoàng thượng bị dính một mũi tên sau lưng, trên người còn bị năm ba vết đao chém, cả người đầy máu.
Nghe tới đó, Tô Tuyết vẫn luôn im lặng bất giác run lên.
Lý Phù Dung chau mày. Nói như vậy, đây hoàn toàn là trùng hợp?
Hơn bao giờ hết, Lý Phù Dung hy vọng sự tình trước mắt là do Lạc Quân Đế âm thầm bày binh bố trận chứ hắn không gặp chuyện bất trắc.
Rốt cuộc đã sai sót gì mà để xảy ra sự tình này…?
Lý Phù Dung lại hỏi:
– Truy tìm tung tích tới đâu rồi?
Ngọc Nhi lại đáp:
– Hiện toàn quân đã chia nhau tìm kiếm xung quanh mười dặm, một đoàn người thì men theo bờ sông Biên Khê tìm kiếm…
Năng lực của thuộc hạ Lạc Quân Đế trước giờ không tệ, không sớm thì muộn cũng sẽ tìm được tung tích của Lạc Quân Đế mà thôi, miễn là hắn còn sống!
Xem ra không có tin tức gì của Lạc Quân Đế lúc này cũng là một hồi may mắn, như vậy xác định hắn vẫn chưa chết. Dù sao đi nữa, Lý Phù Dung cũng không tin một kẻ gian manh như Lạc Quân Đế lại yểu mệnh cho được.
Xác nhận chút cơ may đó, đầu óc Lý Phù Dung lại vận chuyển. Bây giờ điều cấp bách nhất là ổn định thế cuộc! Không thể để một số người nhân cơ hội mà tạo phản được! Nhất định phải kéo dài đến lúc Lạc Quân Đế trở về. Miễn cho khi hắn xuất hiện lại lâm vào tình cảnh không thể cứu vãn.
Ngọc Nhi nhìn hai người ngồi trên cao kia mà không tránh khỏi thất vọng. Nàng hy vọng gì chứ, dù sao hai người đó cũng chỉ là nữ nhân tay yếu chân mềm trong hậu cung. Gặp việc không khóc lóc náo loạn đã là may mắn huống hồ còn trông chờ các nàng đưa ra chủ ý gì.
Đúng lúc này, Lý Phù Dung lại lên tiếng hỏi:
– Có manh mối gì về kẻ đứng phía sau màn hay không?
Ngọc Nhi liếc nhìn Lý Phù Dung, không biết có nói ra thì nàng có hiểu được cái gì hay không. Thân là thuộc hạ, lại không thể giấu giếm:
– Hoàn toàn không có! Những sát thủ kia đều đã chết! Không bị giết chết thì cũng tự sát mà chết! Không thể tìm ra manh mối gì.
Lý Phù Dung ngẫm nghĩ lại hỏi:
– Vậy các ngươi có nghi ngờ là ai hay không?
Ngọc Nhi cau mày, đến mức này thì không còn là bình thường nữa. Nàng còn chưa xác định Lý Phù Dung thuộc thế lực nào, có thể tin tưởng được hay không nên không thể nói ra mật tin được.
Lý Phù Dung kiên nhẫn chờ đợi nhưng Tô Tuyết thì không còn kiên nhẫn nữa, liền đập bàn đứng dậy quát:
– Trả lời câu hỏi của nàng!
Ngọc Nhi và cả Lý Phù Dung liền bất ngờ trước thái độ của Tô Tuyết, đây là lần đầu tiên thấy Tô Tuyết nổi giận.
– Trả lời câu hỏi của Hòa Phi cho bổn cung!
Tô Tuyết sắp phát điên rồi, an nguy không biết của Lạc Quân Đế làm nàng phát điên rồi, lại càng giận hơn là bản thân mình cái gì cũng không làm được. Vào lúc này, nàng chỉ có thể tin tưởng vào Lý Phù Dung, chỉ có Lý Phù Dung mới giúp được nàng.
– Bổn cung đặc ân Hòa Phi thay mặt cho mình. Lúc này, các ngươi phải nghe lệnh của Hòa Phi giống như bổn cung…
Toàn bộ cơn giận của Tô Tuyết phát ra, khí thế bừng bừng đàn áp mọi thứ. Thời gian Tô Tuyết ở bên Lạc Quân Đế lâu lắm, đã lâu đến mức bị khí chất của hắn ảnh hưởng. Nhìn Tô Tuyết lúc này khí phách không kém gì Lạc Quân Đế, Ngọc Nhi sững sờ chợt hiểu ra gì đó rồi cung kính quỳ xuống nhận lệnh, cam phục.
– Thuộc hạ tuân lệnh nương nương!
…
– Thanh Vương? Lam Vương?
Lý Phù Dung nghi ngại lặp lại hai cái tên đó.
Ngọc Nhi nói:
– Phải! Thanh Vương và Lam Vương vừa bị hoàng thượng bắt đi đày xa xứ, khó tránh khỏi trong lòng ấm ức muốn trả thù. Thời gian cũng vừa trùng khớp, rất có thể bọn họ vẫn còn ẩn núp thế lực của mình…
Không! Không đúng! Nàng biết Thanh Vương và Lam Vương có bao nhiêu thế lực, Lạc Quân Đế lại càng rõ ràng. Dù trong cuộc tranh trừng lần trước có thể còn sót lại vài tên nhưng gần như không còn tác dụng. Tuyệt đối không thể làm ra chuyện kinh thiên ám sát hoàng đế!
Trong đầu Lý Phù Dung liên tiếp liệt kê ra những cái tên khả nghi nhất.
Không phải… không phải… cũng không thể!
Rốt cuộc kẻ đứng đằng sau là ai đây?
Những kẻ nội trội ở kiếp trước, Lý Phù Dung đã liệt kê qua một lần, gần như không có ai có khả năng. Vậy lỡ như… lỡ như kẻ đứng đằng sau có thể là người ở kiếp trước chưa từng bị lộ mặt? Hoặc Lạc Quân Đế không có cơ hội lật mặt bọn họ. Hay hắn sử dụng… sử dụng một cách giải quyết khác?
Lý Phù Dung bừng tỉnh.
– Vậy còn Hồ gia? Còn Hồ gia thì sao?
Ngọc Nhi khó hiểu, Hồ gia thì có liên quan gì ở đây?
Tô Tuyết cũng bất ngờ nhìn Lý Phù Dung, lẩm bẩm:
– Hồ gia… Hoàng hậu…?
Đối với Tô Tuyết, dù tương lai có như thế nào đi nữa thì vẫn không thể thay đổi sự thật Hoàng hậu Hồ Nhữ Yên mới là thê tử kết tóc của Lạc Quân Đế. Vấn đề đó đã ám ảnh Tô Tuyết suốt một thời gian dài, khiến nàng có phần trốn tránh không muốn đối mặt với Hoàng hậu Hồ Nhữ Yên.
Bởi thế, trong kiếp trước, đoạn thời gian Hồ Nhữ Yên lâm trọng bệnh rồi mất, Tô Tuyết cũng không quá rành mạch. Hôm nay, nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Lý Phù Dung lại kết hợp với đoạn trí nhớ đứt đoạn kia, dường như Tô Tuyết đã nhận ra điều gì đó.