Vụ án thảm sát ở Hồ gia trong kiếp trước hiện lên trước mắt Lý Phù Dung.
Nó xảy ra trong quãng thời gian sau khi Hoàng hậu mất. Một ngày nọ, người ta phát hiện gần như trên dưới người của Hồ gia đã bị giết sạch! May mắn lúc đó Hồ thái sư đã quy ẩn dẫn theo vài tôn tử ra ngoài nghỉ dưỡng mới tránh được kiếp nạn. Sau khi biết được sự tình, Hồ lão thái sư tức giận công tâm, ói ra mấy ngụm máu, từ đó nằm liệt giường. Hồ gia chính thức bị rơi đài!
Lạc Quân Đế năm đó khi biết vụ án đã nổi trận lôi đình bắt người trong binh bộ toàn lực tra xét. Kết quả vô số người bị liên lụy, chém đầu không ít. Nhưng thật sự Hồ gia bị thổ phỉ cướp của giết cả nhà? Đáp án đó không ít người nghi ngờ, không ít môn sinh của Hồ thái sư phản đối đòi hỏi tra lại, chỉ là cuối cùng vụ án vẫn khép lại ở đó.
Hồ gia kết quả như vậy không phải có lợi nhất vẫn là Lạc Quân Đế sao?
…
Suy qua ngẫm lại, Lý Phù Dung vẫn cảm thấy Hồ gia là đáng ngờ nhất.
Điều thứ nhất, trong vụ trọng án thay máu lần trước, dù mọi người không biết như Lý Phù Dung lại biết rất rõ có nhiều kẻ bị trừng phạt trong đó là tay trong của Hồ gia! Đó là những con cờ bí mật mà Hồ gia ẩn giấu từ lâu.
Ở kiếp trước, Hồ gia không có cơ hội tạo phản, những kẻ kia vẫn một mực ẩn nấp, mãi đến sau này, Lạc Quân Đế lao tâm khổ trí mới tra ra được. Khi đó, để trừ đi mối họa này, Lạc Quân Đế đã tốn không ít tâm tư.
Trong kiếp này, quân cờ chưa kịp phát huy tác dụng đã bị Lạc Quân Đế một mẻ tóm gọn. Cục tức này muốn Hồ gia nuốt xuống cũng là khó. Không những vậy, còn có một tình huống khác xảy ra mà kiếp trước không có!
Chiêm Phi có mang!
Hoàng hậu không có con, có thể mãi mãi sẽ không có con, mà cho dù nàng có nhi tử của mình đi nữa thì cũng không có gì chắc chắn nó sẽ lên làm hoàng đế tiếp theo.
Lạc Quân Đế đề phòng Hồ gia không phải ngày một, ngày hai, chỉ là cả Lạc Quân Đế và Hồ gia ẩn chứa quá sâu, thế gian bị che mắt không biết, chỉ có vài người nhìn ra được một hai điều mấu chốt!
Chỉ cần Lạc Quân Đế chết, hoàng tử do Chiêm Phi sẽ là vị vua tiếp theo. Mà trong lúc hắn còn nhỏ chưa thể tiếp quản triều chính thì đương nhiên phải cần một người đứng sau chỉ vẽ. Mà kẻ thích hợp nhất có thể là ai ngoại trừ đương kim Hoàng hậu Hồ Nhữ Yên bây giờ!
Chỉ cần nắm giữ được ấu đế, tương lai sau này Nam Quốc cũng không phải thuộc về Hồ sao?
Còn vấn đề liệu Chiêm Phi có thể sinh được hoàng tự hay không thì đương nhiên sẽ tự có cách giải quyết!
Nguy hiểm và cơ may ẩn hiện trước mắt đã khiến Hồ gia quyết định được ăn cả ngã về không?
…
Lý Phù Dung cũng phân vân với suy đoán của mình, nhưng hiện tại đó là điều duy nhất nàng có thể nghĩ tới. Vấn đề này liên lụy quá lớn, Lý Phù Dung cũng không dám nói chắc chắn nhưng hiện tại không thể bỏ qua bất cứ tình nghi nào. Nếu đúng thì không nói, nhỡ nghĩ sai chỉ có thể tự mình tạ tội mà thôi.
Nàng phải hành động trước!
– Hiện tại ai là người có quyền hành cao nhất?
Lý Phù Dung hỏi Ngọc Nhi, Ngọc Nhi khó khăn nói:
– Hiện tại các thống lĩnh dưới quyền lãnh đạo trực tiếp của hoàng thượng chia thành hai phe: một bên do Trương thống lĩnh cầm đầu, chủ trương ưu tiên tìm kiếm tung tích của hoàng thượng, những chuyện khác đều gác lại sau, một bên do Ngô thống lĩnh chỉ huy, bày tỏ cần phải duy trì trật tự nhưng số lượng bên Ngô thống lĩnh ít hơn, lại không có người chỉ huy, rất có thể sẽ…
Đầu Lý Phù Dung càng đau. Lúc này người nàng có thể dựa vào chỉ có mấy người ám vệ này thôi. Nếu bọn họ đều tản đi tìm Lạc Quân Đế hết, bỏ lại kinh thành trống rỗng không biết sẽ tạo cơ hội cho bao nhiêu người nổi loạn. Đây toàn là người của Lạc Quân Đế, nơi này còn có Tô Tuyết, bọn họ sẽ không làm phản. Còn quân đội? Nếu không may Lạc Quân Đế gặp chuyện bất trắc, thật chẳng biết sẽ nghe theo lời ai đây.
– Tỷ hãy ra lệnh đi!
Tô Tuyết nhìn Lý Phù Dung mà nói.
– Nếu không có người chỉ huy, không sớm thì muộn mọi thứ sẽ nổi loạn thôi…
Chẳng biết chừng khi Lạc Quân Đế trở về, ngôi vị đã đổi chủ mất rồi. Nơi này chỉ còn lại nữ quyến tay yếu chân mềm, Tô Tuyết lại không dám tin tưởng một ai ngoài Lý Phù Dung.
– Thay ta… bảo vệ nơi này.
Cuối cùng, Tô Tuyết nhìn thẳng Lý Phù Dung, trong mắt Tô Tuyết lúc này chỉ có tuyệt vọng và cả khẩn cầu.
Từ chối khách sáo cũng chẳng để làm gì, Lý Phù Dung cau chặt mày, đứng vụt dậy lớn tiếng truyền lệnh xuống:
– Theo dõi kỹ từng hành động của Hồ gia và của cả Hoàng hậu. Bảo vệ Chiêm Phi cẩn mật, tuyệt đối không thể để nàng xảy ra cớ sự. Còn nữa, những tướng lĩnh cấm vệ quân, quân đội trong kinh đều phải kiềm chặt, không được để bọn họ truyền tin, nếu có manh động, chém trước tấu sau. Tất cả ám vệ còn lại không được phép ra ngoài, nhất định phải tử thủ kinh thành đến lúc Hoàng thượng quay về!!!
Đôi mắt Ngọc Nhi nhìn Lý Phù Dung như bừng sáng, nàng dường như đã tìm thấy hy vọng trong hiểm cảnh trước mắt. Một nữ nhân tưởng như hữu danh vô thực kia hóa ra lại người sáng suốt nhất trong lúc này.
Sau khi phân phó xong, Ngọc Nhi liền nhanh chóng rời đi thực hiện.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Phù Dung và Tô Tuyết. Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, phải suy nghĩ quá nhiều, nhớ đến những mệnh lệnh giết người liên tiếp hạ xuống của mình, đầu của Lý Phù Dung lại đau.
Tô Tuyết ngồi thừ người bên cạnh, hồi lâu mới lên tiếng hỏi:
– Hoàng hậu… hoàng hậu ở kiếp trước không phải chết vì bệnh, phải không?
Lý Phù Dung liếc mắt nhìn Tô Tuyết, vào lúc này nàng còn lên cơn gì đây? Lý Phù Dung nói:
– Ta không biết!
Nàng đâu có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, làm sao biết rõ mọi việc được.
Nhưng nghĩ nghĩ, Lý Phù Dung lên tiếng trấn an:
– Ngươi chỉ cần nhớ hắn làm hết thảy cũng vì ngươi mà thôi… Dù có lúc, hắn cũng phạm sai lầm.
Tô Tuyết gật đầu:
– Ừ, ta biết! Nhưng cũng không khỏi bất ngờ, hóa ra chuyện gì cũng có sự sắp đặt của hắn ở phía sau.
Tô Tuyết nhìn Lý Phù Dung, hỏi:
– Dung tỷ, hắn cao siêu như vậy, thần thông như vậy, thế tỷ có nghĩ liệu sự tình lần này cũng do hắn bày mưu hay không?