Tin Lạc Quân Đế lâm hạnh Hòa Phi chẳng mấy chốc truyền khắp hoàng cung, khiến không ít người nghiến răng nghiến lợi.
Trong Ngọc Diệp cung, tiếng đồ gốm vỡ nát liên tiếp vang lên khiến người khác sợ hãi.
– Ả là thứ gì? Ả ta nghĩ mình là ai kia chứ?
Đại hoàng tử bị hoảng sợ khóc thét không ngừng càng chọc Chiêm Phi nổi điên lên.
– Khóc! Khóc! Chỉ có biết làm phiền người khác…
A Na ra hiệu cho cung nữ bế đại hoàng tử đi, rồi nhỏ nhẹ khuyên Chiêm Phi:
– Công chúa, ngài tức giận vậy làm gì? Nàng ta chỉ là nhất thời được Thánh thượng sủng ái mà thôi…
– Hừ, nhất thời! Ta đây chịu uất ức, hoảng sợ suốt mấy tháng, cho người tới báo Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không để ý tới. Ngài đóng cửa thư phòng thì thôi, vừa ra ngoài lại gặp một tiện nhân khác, cơn tức này làm sao ta nuốt được…
– Công chúa, ngài không phải không biết Hòa Phi kia có quan hệ tốt với cố Hoàng Hậu Tô Tuyết, Thánh thượng chỉ là nhìn vật nhớ người mà thôi…
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Tô Tuyết kia, Chiêm Phi càng nổi giận. Sau khi Hồ Nhữ Yên thất thế, Chiêm Phi đã đinh chắc mình sẽ trở thành Hoàng hậu kế tiếp, thế mà lại bị một Hòa Tần cỏn con, bình thường không để mắt tới đột ngột xông ra cướp lấy vị trí mẫu nghi thiên hạ kia, thậm chí còn bắt nàng phải quỳ trước bài vị nàng ta, nỗi nhục này không cách nào nuốt xuống được. Nếu Tô Tuyết không phải đã chết, Chiêm Phi nhất định phải bắt Tô Tuyết chết thêm lần nữa.
Chiêm Phi lại quăng đồ.
– Công chúa, ngài đừng quên ưu thế của mình. Chỉ cần nắm đại hoàng tử trong tay, ngài còn không sợ không kéo được Hoàng thượng sao?
Dù không giữ được trái tim của Lạc Quân Đế thì chỉ cần đại hoàng tử lên ngôi, vị trí Thái hậu không phải nàng thì còn ai?
Chiêm Phi thở thập phồng, kiềm nén lửa giận trong người. Đúng vậy! Nàng còn có đại hoàng tử, nhi tử duy nhất hiện giờ của Lạc Quân Đế, nàng nhất định phải phát huy triệt để ưu thế của mình. Phải dạy dỗ đại hoàng tử cho tốt, phải khiến hắn trở thành người tài giỏi nhất, sáng chói nhất…
– A Na.
Chiêm Phi gọi A Na và bắt đầu kế hoạch cho tương lai sau này.
…
Chỗ Hoa Phi và Nhân Phi cũng không yên tĩnh.
Nhân Phi trước kia nhờ bám víu Hồ Hoàng hậu mới có tiếng nói trong hậu cung, giờ Hồ gia đã sụp rồi, Nhân Phi hiện tại không muốn gây sự chú ý, sợ bị gợi lên chuyện liên quan với Hồ gia trong quá khứ. Nên lúc này, nghe tin Hòa Phi được sủng ái, dù căm tức không thôi nhưng Nhân Phi cũng không dám tùy tiện hành động.
Trái lại, Hoa Phi khi nghe tin đã lồng lộn không ngừng, sau khi phát tiết trong cung của mình xong thì đùng đùng muốn xông tới Thanh Tư Cung hỏi tội Hòa Phi.
Qua một đêm không ngủ nghỉ, căng thẳng liên tục, bây giờ Lý Phù Dung đã kiệt sức ngủ một giấc nhưng vẫn không ngừng giật mình trong mộng. Nhã Nhã ở một bên lau mồ hôi cho Lý Phù Dung, lo lắng không nguôi.
Đúng lúc đó, tiếng ầm ĩ bên ngoài vang vào mãi không dứt, Nhã Nhã bỏ khăn ướt xuống bước ra xem thử.
– Bảo Lý Phù Dung ra gặp ta! Các ngươi ngăn cản ta làm gì? Chẳng lẽ ta không đủ mặt mũi để gặp ả ta sao…
– Hoa Phi nương nương, nương nương của nô tì thật sự là đang rất mệt mỏi, chỉ mới vừa ngủ được chút thôi…
Nghe cung nữ nói thế, lửa giận của Hoa Phi càng sôi ùng ục. Lý Phù Dung rốt cuộc làm gì mà kiệt sức? Tới bây giờ mới ngủ được?
– Cút cho ta…
Đúng lúc đó, giọng nói của Lý Phù Dung vang lên:
– Hoa Phi muội muội, ngọn gió nào đưa muội đến Thanh Tư Cung này vậy?
Hoa Phi ngước mặt lên nhìn Lý Phù Dung. Lý Phù Dung vừa ngồi dậy, tóc đen xỏa dài không búi lên, mặt cũng không tô điểm, để lộ làn da trắng có phần tái nhợt càng tôn lên đôi môi tự đỏ của mình, cộng với chiếc váy trắng dài phồng phềnh kia, trông Lý Phù Dung lại càng yếu ớt, đáng thương. Nhưng trong mắt của Hoa Phi bây giờ thì dáng vẻ của Lý Phù Dung lúc này chẳng khác gì hồ ly tinh xảo trá, giả thần giả quỷ để qua mắt người đời, chắc hẳn Lý Phù Dung cũng dùng bộ mặt này để quyến rũ Lạc Quân Đế đi!
Nghĩ tới đó, Hoa Phi căm hận muốn nhào tới xé nát mặt Lý Phù Dung ra.
Cứ ngỡ Lý Phù Dung xuất hiện, Hoa Phi sẽ bớt càn rỡ nào ngờ nàng ta lại như phát điên muốn xông tới sống mái với Lý Phù Dung, làm tất cả mọi người bất ngờ không kịp trở tay. Hoa Phi đã nhào qua khỏi cung nữ đang kiềm cập mình mà lao thẳng tới chỗ của Lý Phù Dung.
Những cung nữ, thái giám ở xung quanh giật nẩy mình vụt tới ngăn cản. Lý Phù Dung cũng không ngờ Hoa Phi sẽ điên cuồng như vậy, không hề phòng bị nên trong tích tắc đã bị Hoa Phi túm lấy tóc kéo mạnh.
– Ta cho ngươi đẹp mặt, hồ ly tinh! Ta cho ngươi còn đi quyến rũ nữa không…
– Hoa Phi nương nương, ngừng tay lại đi…
– Hoa Phi nương nương…
– Hòa Phi nương nương…
Thanh Tư Cung loạn thành một đoàn.
Sự việc bên Thanh Tư Cung trong chớp mắt đã truyền tới tai Lạc Quân Đế, Lạc Quân Đế nghe thấy vẫn bình chân như vại không có chút phản ứng gì, lão công công thì gấp như đi trên lửa. Rốt cuộc, Lạc Quân Đế buông lời vàng ngọc:
– Hoa Phi vô cớ gây sự, trước tạm tống giam, sau sẽ luận tội.
Lão công công nghe vậy thì cúi đầu cung kính tuân mệnh rồi tự mình đi tới Thanh Tư Cung, dẹp yên đám đông náo loạn và truyền khẩu dụ của Hoàng thượng.
Hoa Phi nghe Lạc Quân Đế đòi giam lõng mình thì vô cùng bất bình, không chịu tin tưởng, còn lớn tiếng chửi cả lão công công, nói lão công công tự mình giả truyền khẩu dụ của Hoàng thượng. Lão công công khuyên mãi không được đành phải sử dụng biện pháp mạnh, cưỡng chế Hoa Phi hồi cung. Hoa Phi một đường bị xách đi mà tiếng chửi trên miệng chưa từng ngừng lại.
Lúc này, lão công công mới nhìn qua chủ tớ của Thanh Tư Cung, cung điện vốn sơ sài, giản lược bây giờ cứ như mới bị gió lốc cuốn qua, thảm không tả nổi. Lão công công khẽ thở dài, vị Hòa Phi này cũng quá đáng thương đi.