Trong lúc Thanh Tư Cung trở thành tâm điểm chú ý của tất cả nữ nhân trong hậu cung và cả những quần thần bên ngoài thì Lạc Quân Đế cứ như không hay không biết, tiếp tục ghé vào Thanh Tư Cung.
Những vết cào cấu, có cả tụ máu trên mặt Lý Phù Dung dù đã phủ lên một lớp phấn vẫn còn nhìn thấy rõ ràng. Lạc Quân Đế lại không để mắt tới, Lý Phù Dung thì liên tục cúi đầu không ngẩng lên.
Đêm nay, Lạc Quân Đế lại nhìn vật nhớ người. Tinh thần hắn có thể cứng cáp nhưng cơ thể vẫn là kẻ phàm trần, dù có muốn cũng không thể liên tục không ngủ nhiều ngày được. Vẻ mặt hắn vẫn tỉnh như thường khi bước tới giường của Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung vẫn đứng yên bất động, giống như nghĩ mình đã biến thành cột nhà vậy. Lạc Quân Đế chờ trong chốc lát vẫn không thấy nàng bước tới hầu hạ mình thì không khỏi gọi:
- Hòa Phi?
Lúc này, Lý Phù Dung mới lên tiếng đáp:
- Hoàng thượng đã mệt mỏi xin hãy nghỉ ngơi trước, thần thiếp sẽ canh chừng cho ngài.
Ý tứ sẽ không hầu hạ hắn?
Lạc Quân Đế hừ lạnh, hắn không tin lại có nữ nhân không muốn hắn lâm hạnh, cam tâm tình nguyện chỉ làm bức bình phong. Hắn cũng chẳng có ý xem thử Lý Phù Dung sẽ giả đò đến bao giờ, đã tự mình nằm xuống giường.
Lý Phù Dung vẫn yên một chỗ. Lạc Quân Đế trên giường nói:
- Tắt đèn!
- Dạ!
Lý Phù Dung đáp lời rồi thổi tắt ngọn đèn le lói trong phòng, căn phòng lập tức tối om. Trong bóng tối đó, có tiếng thở chập chờn của Lạc Quân Đế, hắn có vẻ không ngủ yên giấc. Trong bóng tối đó, có một nữ nhân lẳng lặng đứng trong một góc phòng, dù cơ thể đã rã rời cũng không dám quỵ ngã.
Bên ngoài, từng con mắt chăm chú dõi theo động tĩnh trong phòng, mỗi người một tâm trạng.
...
Lạc Quân Đế liên tiếp ba ngày lâm hạnh Hòa Phi đã tạo thành một cơn chấn động ngấm ngầm, mọi người nháo nhào suy tính.
Trong lúc hỗn loạn đó, lại xảy ra một chuyện kinh động!
Hoa Phi bị bắt rồi!
- Tại sao? Tại sao lại bắt ta? Các ngươi lấy quyền gì mà bắt ta...
Hoa Phi bị cấm vệ quân áp giải tới lãnh cung. Trên đường đi, Hoa Phi vừa khóc nháo vừa la hét, chẳng mấy chốc cả hậu cung đều biết chuyện.
- Nương nương, ti chức chỉ chấp hành theo lệnh của Hoàng thượng!
Thủ lĩnh cấm vệ quân nói.
Hoa Phi không tin tưởng, gào lớn:
- Ta không tin! Ta là Hoa Phi! Là phi tử của Hoàng thượng, ngài sẽ không đối xử với ta như vậy! Ta không tin!!!
Xong, Hoa Phi chợt nhớ tới Lý Phù Dung, nhớ ra tất cả mọi chuyện hôm nay đều bắt nguồn từ ngày gây náo loạn ở Thanh Tư Cung, liền vu hết mọi trách nhiệm cho Lý Phù Dung.
- Là Lý Phù Dung đúng không? Là ả ta xúi giục Hoàng thượng, đúng không?
Không ai trả lời lời Hoa Phi, chính bọn họ cũng không hề biết nguyên nhân thật sự là gì, làm sao có thể trả lời. Hoa Phi thấy mọi người im lặng lại càng khăng khăng mình nói đúng, càng oan ức khóc rống lên:
- Lý Phù Dung! Ta biết chính là ả ta! Buông ta ra! Buông ta ra! Ta phải gặp Hoàng thượng! Ta không thể để ngài bị Lý Phù Dung qua mặt như vậy! Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng...
Tiếng gào thét của Hoa Phi bị rất nhiều người nghe thấy, nó lập tức truyền khắp hậu cung.
“Hòa Phi trả thù việc Hoa Phi đánh mình lần trước...”
“Hòa Phi có ý định diệt từ từ tất cả mọi người trong hậu cung...”
“ Là Hòa Phi...”
Một truyền mười, mười truyền trăm. Chẳng mấy chốc, toàn bộ câu chuyện đã được thêu dệt ra có trình tự hẳn hoi.
Hòa Phi sắp trở thành tân sủng mới rồi!
...
Trong lúc tất cả mọi người nháo nhào như vậy, Lý Phù Dung cũng đã nghe thấy phong thanh nhưng nàng vẫn ngồi yên bất động. Nhã Nhã thì gấp như đi trên lửa, liên tục thúc giục:
- Tiểu thư, tin đồn tiếp tục lan truyền như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài...
Nhã Nhã không biết rõ ràng giữa Lý Phù Dung và Lạc Quân Đế có chuyện gì, trước kia, nàng mong muốn Lý Phù Dung được sủng để có cuộc sống tốt hơn, nhưng bây giờ, khi Lý Phù Dung có đặc ân liên tục được Lạc Quân Đế lâm hạnh thì Nhã Nhã lại sợ hãi, không biết rốt cuộc là phúc hay họa.
Chỉ mới có mấy ngày mà Lý Phù Dung tiều tụy thấy rõ, gương mặt không được nghỉ ngơi tốt, những vết thương hôm trước vẫn còn lưu lại. Lý Phù Dung nói:
- Bây giờ có làm gì cũng vô ích thôi!
Nếu nàng càng tỏ thái độ chỉ tổ bị người khác nhân cơ hội chỉ trích nhiều hơn mà thôi.
Nhã Nhã cắn môi, gấp tới phát khóc. Thật chẳng hiểu Hoàng thượng đang làm gì nữa.
Đúng lúc đó, lại có tin truyền: Lý phu nhân nhiều ngày không thấy đột ngột muốn tiến cung gặp Lý Phù Dung.
Lý Phù Dung nghe thấy liền cau mày nhưng vẫn cho truyền gặp.
Lý phu nhân mặt mày rạng rỡ, cười tươi roi rói tiến vào Thanh Tư Cung.
- Tham kiến Hòa phi nương nương.
Từ xa, Lý phu nhân đã hành lễ với Lý Phù Dung, làm Lý Phù Dung không kịp ngăn lại.
- Ở đây chỉ có ngài và nữ nhi, ngài không cần làm những lễ tiết kia.
Lý phu nhân cười xòa, không để ý tới.
- Nghi lễ là nghi lễ, làm sao bỏ qua được.
Lý Phù Dung nhìn Lý phu nhân một lúc rồi hỏi:
- Tại sao hôm nay ngài rãnh rỗi nhớ tới nữ nhi?
Lý phu nhân cười trách:
- Chẳng lẽ ta tới thăm nữ nhi của mình còn phải có lý do sao.
Lý Phù Dung không tiếp tục chủ đề này, yên lặng chờ Lý phu nhân nói ra mục đích của mình. Lý phu nhân liên tục cười nói nhưng ánh mắt liên tục nhìn vào bụng của Lý Phù Dung.
- Nữ nhi này, không biết con rốt cuộc đã “có” hay chưa nhỉ?