Phù Dung

Chương 79: Chương 79: Chương 78




Nhân Phi nhiều ngày nay luôn thấp thỏm không yên.

Nàng vốn nghĩ khi tiết lộ thiên cơ, Hồ Hoàng hậu sẽ chú ý mà xem trọng mình, thế nhưng, Hồ Hoàng hậu lại không như Nhân Phi nghĩ, cả liếc mắt cũng không liếc mắt tới. Nhân Phi đè tâm tình bức xúc mà nhẫn nhịn, cho rằng chỉ cần đợi một vài ngày, khi những tiên đoán của nàng trở thành sự thật thì Hồ Hoàng hậu sẽ thay đổi thái độ mà cung kính mình. Thế nhưng, đến bây giờ, dù những gì nàng nói đã xảy ra mà Hồ Hoàng hậu vẫn mảy may bất động thì Nhân Phi sốt ruột thật rồi, một chút huênh hoang tự đắc trong bụng cũng không còn.

Sau thủ tục thỉnh an ở Phượng Hoàng Cung vào mỗi sáng, Nhân Phi đều cố ý nấn ná lại để chờ Hồ Hoàng hậu triệu kiến, nhưng mãi vẫn không thấy chút động tĩnh. Ngày qua ngày như thế, rốt cuộc, Nhân Phi không còn kiên nhẫn mà cất tiếng nói với Thúy Nhi, cung nữ thân cận của Hồ Hoàng hậu:

– Thúy Nhi cô nương, ta có chuyện muốn gặp riêng Hoàng hậu nương nương, mong cô nương sẽ truyền lời giúp…

Thúy Nhi nhướng mày nhìn Nhân Phi, thấy rõ sự lúng túng của nàng thì không khỏi tự nhũ Hồ Hoàng hậu quả nhiên liệu sự như thần, Nhân Phi quả nhiên không nhịn được nữa.

Nếu không để Nhân Phi xuống nước trước, với bản tính gió chiều nào theo chiều đó, thích giành cái lợi nhỏ của Nhân Phi tuy không gây ảnh hưởng gì đến đại cuộc nhưng cứ để mặc nàng đắc ý làm càng thì sẽ gây không ít chuyện khó chịu cho bản thân. Hơn nữa, Hồ Hoàng hậu cũng không tin tưởng Nhân Phi sẽ toàn tâm toàn ý làm việc vì mình, nhất định Nhân Phi sẽ giấu giếm một hai sự kiện quan trọng, khi lơ là không để ý, chẳng biết có bị đâm sau lưng hay không nữa…

– Nô tì đã hiểu…

Thúy Nhi khẽ phúc thân hành lễ với Nhân Phi rồi vào trong thông báo cho Hồ Hoàng hậu.

Hồ Hoàng hậu nghe thấy cũng chỉ ừ một tiếng, lúc sau mới cho truyền người tới.

Nhân Phi hành lễ với Hồ Hoàng hậu xong chờ mãi chẳng thấy Hồ Hoàng hậu nói gì thì không nhịn được mà nói:

– Hoàng hậu nương nương, ngài chẳng lẽ chưa biết tin?

– Muội muội muốn nói tin tức gì?

Hồ Hoàng hậu vẫn một mực tỏ ra không hiểu ý, Nhân Phi nhìn ra nhưng chỉ có thể nuốt hận, rốt cuộc trầm trọng nói:

– Nương nương, mây ngũ sắc thật sự đã xuất hiện.

Hồ Hoàng hậu khẽ ồ lên:

– Chuyện này bổn cung biết chứ, một chút nữa đã quên mất muội muội thật sự đã từng nhắc qua, lời nói của muội muội thật sự cát tường.

Nhân Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng chẳng chút quan tâm của Hồ Hoàng hậu. Mây ngũ sắc điềm lành tuy đã xuất hiện, nhưng đáng tiếc Lạc Quân Đế không phải lần đầu nhìn thấy, hứng thú cũng không như lúc đầu, tuy cũng có ban thưởng khen tặng này nọ nhưng quy mô thật sự không lớn như Nhân Phi đã thấy trong mộng.

Nhân Phi lúc này đã hiểu ra nguyên do Hồ Hoàng hậu không hứng thú với tiên tri của mình, bởi vì điều nàng nói không dính líu tới Hồ Hoàng hậu, khiến Hồ Hoàng hậu không nhìn ra lợi ích trong đó.

– Nếu như… nô tì tiết lộ cho nương nương chuyện hậu cung trong tương lai thì nương nương có chút hứng thú muốn biết không?

Hồ Hoàng hậu nhướng mắt nhìn Nhân Phi, nhìn bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của Nhân Phi thì biết điều Nhân Phi sắp nói rất hệ trọng. Nhưng đáng tiếc, Nhân Phi vẫn chưa đủ trình độ để Hồ Hoàng hậu phải xuống nước cầu cạnh!

Hồ Hoàng hậu đập mạnh tay xuống bàn, vang lên tiếng động lớn. Hồ Hoàng hậu trầm trọng nói:

– Nhân Phi, những lời đại nghịch bất đạo của ngươi nếu để người ngoài nghe được thì chịu tội không nhẹ đâu. Ngươi đã sống trong cung bao nhiêu năm rồi, lời nào nói được, lời nào không được nói lẽ nào cũng không biết?

Nhân Phi cuống cuồng quỳ xuống, việc biết trước tương lai khiến Nhân Phi nhất thời tự đắc mà quên đi thân phận của mình, giờ thấy Hồ Hoàng hậu nổi giận đùng đùng, Nhân Phi mới thật sự biết sợ, liền van xin:

– Nương nương, nô tì nhất thời hồ đồ, xin nương nương thương xót đừng trách tội. Nô tì biết sai rồi…

Hồ Hoàng hậu không dễ bỏ qua, nghiêm túc trách mắng:

– Thường ngày bổn cung dung túng khiến ngươi quên mất thân phận của mình rồi? Ngươi đã chán ngồi ở vị trí Nhân Phi rồi sao?

Nhân Phi run cầm cập, tuy Hồ Hoàng hậu không thể tự ý hạ chức nàng nhưng trong hậu cung này, Hồ Hoàng hậu nắm trong tay toàn quyền sinh sát, đắc tội với Hồ Hoàng hậu thật sự là chuyện ngu ngốc nhất mà kẻ ngốc nhất mới làm. Hồ Hoàng hậu mắng nhiếc một hơi mới ngừng lại, ra lệnh:

– Đưa Nhân Phi hồi cung đi! Nếu bị bệnh thì gọi thái y đến xem bệnh, hết bệnh thì sao chép nội quy trong cung trăm lần cho bổn cung!

Thúy Nhi phúc thân nhận lệnh:

– Dạ, nương nương.

Thúy Nhi bước tới chỗ Nhân Phi vẫn đang run rẫy không ngừng, cất tiếng nói:

– Nhân Phi, mời!

Nhân Phi lúc này đành phải nhận mệnh, không dám lại trái ý Hồ Hoàng hậu, làm Hồ Hoàng hậu đổi ý trừng phạt nặng hơn.

– Nô tì tạ ân nương nương…

Tuy nhiên, trong lòng Nhân Phi vẫn không kiềm được ấm ức, không nén được mà mập mờ tiết lộ:

– Nương nương, nô tì biết ngài rộng lượng khoan hồng, nhưng đối với một số kẻ âm tàn bất lộ thì không thể dễ dàng lương thứ…

Hồ Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nhân Phi, Nhân Phi cắn môi nói:

– Nương nương phải cẩn thận Hòa Phi, nàng ta không phải là kẻ đơn giản như bề ngoài đâu.

Nói rồi, Nhân Phi lạy tạ lui ra ngoài.

Khi cánh cửa đóng chặt, Thúy Nhi lo lắng nói:

– Nương nương, lời nói của Nhân Phi là ám chỉ điều gì?

Hồ Hoàng hậu thản nhiên nói:

– Lời của một kẻ nhỏ mọn như Nhân Phi làm sao có thể tin chắc nàng ta không nói dối? Có thể dạo gần đây nàng ta thấy thanh danh Hòa Phi nâng cao không kiềm lòng ghen tị mà nói vậy.

Thúy Nhi nghi nghĩ thấy cũng hợp lý, nhưng việc Nhân Phi liên tiếp tiên tri đúng đã tạo nên sự ảnh hưởng không nhỏ trong lòng Thúy Nhi, khiến nàng không khỏi phân vân.

– Thà tin là có còn hơn là không, nương nương nên mang lòng đề phòng một chút, không phải ai cũng là người rộng lượng đường đường chính chính như nương nương vậy…

Hồ Hoàng hậu chẳng đáp. Thúy Nhi lại nói tiếp:

– Nương nương, dù sao Hòa Phi lúc này được nâng lên thái quá, nương nương xem có nên lặp lại trật tự không…

Hồ Hoàng hậu biết Thúy Nhi ẩn ý muốn nàng đối phó với Lý Phù Dung, nhưng lúc này Hồ Hoàng hậu chưa có tâm tư đó.

– Để mặc nàng ta đi!

– Nương nương, làm sao có thể bỏ mặc được, ngài mới là chủ nhân chân chính của hậu cung này…

Hồ Hoàng hậu nhẹ giọng nói:

– Đúng vậy! Ta mới là chủ nhân chân chính ở đây! Bởi vậy, dù nàng ta có thanh thế như thế nào thì cũng không thể thay thế ta được!

Nàng không quan tâm Lạc Quân Đế sủng ái ai, cũng không quan tâm oanh oanh yến yến của hắn vì sự cao ngạo của nàng không cho phép. Hơn hết, dù các nàng ta có giở trò gì cũng không thể lung lay địa vị thê tử được cưới hỏi đường hoàng chính chính của nàng!

– Hoàng thượng… chỉ là nhất thời ham mới lạ mà thôi…

Đúng vậy! Hắn chỉ là nhất thời say đắm mà thôi, một khi tỉnh ra, hắn sẽ chẳng nhớ nhung gì tới hồng nhan kia nữa. Cho nên, Hồ Hoàng hậu không để tâm, dung túng hắn đi tìm niềm vui của mình, miễn sao… miễn sao…

– … chỉ cần hắn không yêu kẻ đó là được…

Hồ Hoàng hậu lẩm bẩm. Nhưng một khi hắn động lòng, thì nàng sẽ…

Nghĩ tới đó, trong mắt Hồ Hoàng hậu lóe lên một tia sát khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.