Tô Tuyết vẫn giữ thói quen của kiếp trước: thường xuyên ghé chơi Thanh Tư Cung. Đối với vị tôn thần này, Lý Phù Dung lúc này càng không dám đắc tội, cũng không đắc tội nổi nên cứ để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Chỉ có khác biệt là kiếp này Lạc Quân Đế không còn cho phép Tô Tuyết và Lý Phù Dung đơn độc ở cùng nhau nữa, nhất nhất giám sát nàng ta.
Tô Tuyết đang thêu khăn tay thì Ngọc Nhi, cung nữ thân cận của Tô Tuyết tiến tới nhỏ tiếng khuyên:
– Nương nương, ngài thêu đã lâu rồi nên tạm nghỉ một chút, sẽ không tốt cho mắt.
Tô Tuyết làm như không nghe thấy Ngọc Nhi nói, tiếp tục công việc của mình, Lý Phù Dung thì tồn tại như không khí, không cần phải nói tới.
Đột ngột, Tô Tuyết cảm thấy khó chịu trong người muốn nôn khan, Ngọc Nhi lập tức mang chậu tới cho Tô Tuyết nôn vào.
Nhìn hành động lưu loát có chuẩn bị kia của Ngọc Nhi, Lý Phù Dung liền chú ý nhưng không nói ra miệng. Tô Tuyết nôn xong, sắc mặt trở nên tái nhợt vẫn không quên hối lỗi với Lý Phù Dung:
– Xin lỗi Dung tỷ, để tỷ chê cười rồi.
Lý Phù Dung hỏi:
– Ngươi làm sao vậy? Đã để thái y bắt mạch chưa?
Tô Tuyết thành thật nói:
– Thái y đã xem qua rồi, nói thời tiết nóng bức làm cơ thể sinh nhiệt, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt hơn.
Nghe vậy Lý Phù Dung chỉ bâng quơ nói:
– Thế thì tốt, ngươi phải khỏe mạnh mới được…
Nói xong, Lý Phù Dung không tiếp tục chủ đề này nữa, nhưng đáng tiếc dù Lý Phù Dung có muốn bỏ qua nhưng có người không chịu bỏ qua. Từng cớ sự ngày hôm nay đều được truyền đầy đủ tới tai Lạc Quân Đế.
Đêm đó, Lạc Quân Đế giá lâm Thanh Tư Cung. Lý Phù Dung bây giờ đã trở thành độc sủng trong hậu cung này, việc Lạc Quân Đế thường xuyên qua đêm ở Thanh Tư Cung đã không còn là chuyện mới lạ. Chỉ là, chỉ có người trong cuộc mới biết nguyên cớ trong đó!
Lạc Quân Đế ngoài mặt khua chiêng gõ trống trước mắt mọi người mà giá lâm Thanh Tư Cung nhưng quay mặt đã im hơi lặng tiếng rẽ qua Chiêu Dương Cung của Tô Tuyết.
Đối với hành động của Lạc Quân Đế, Lý Phù Dung đã câm nín rồi, chẳng còn lời bình nào cả. Nói ra, thì nàng xem như nể phục tinh thần gang thép của Lạc Quân Đế, đối với một người mà chung tình cả ba kiếp đã là chuyện hiếm có nói chi là đấng cửu ngũ chí tôn như hắn. Vì Tô Tuyết, hắn trãi sẵn đường, phí tâm lo nghĩ chu toàn, dù cách thức của hắn quá mức cực đoan, không phải ai cũng chấp nhận được.
Nhưng cũng phải nói lại, việc Tô Tuyết không phải lần một, lần hai muốn rời khỏi hắn không phải hắn không biết, thế mà hắn vẫn xem như không, cứ khăng khăng buộc chặt Tô Tuyết lại bên cạnh mình thật sự là vì “yêu” sao?
Lý Phù Dung cảm thấy hắn cố chấp không muốn buông tay thì nhiều hơn…
Lý Phù Dung chờ mãi thấy Lạc Quân Đế vẫn không đi thì ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngay lập tức liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Lạc Quân Đế. Trái tim Lý Phù Dung liền đập liên hồi, bất an dồn dập.
– Hôm nay A Tuyết đã đến?
Lý Phù Dung cúi thấp đầu thưa:
– Bẩm Thánh thượng, Tô Hoàng hậu thật đã đến Thanh Tư Cung ngồi chơi một lúc.
Dù bây giờ Tô Tuyết chưa phải là Hoàng hậu nhưng trong lòng Lạc Quân Đế thì Tô Tuyết luôn là Hoàng hậu của hắn, Lý Phù Dung càng biết rõ trước sau nên vẫn xưng Tô Tuyết là Hoàng hậu ở trước mặt Lạc Quân Đế.
– Rồi sau đó?
Sau đó cái gì? Lý Phù Dung cau mày khi nhớ tới hình ảnh kia, thành thật nói:
– Tô Hoàng hậu bị nôn khan! Thái y đã chẩn đoán Tô Hoàng hậu bị nhiệt trong người sinh ra triệu chứng kia…
Lạc Quân Đế nói:
– Thế ngươi có tin không?
Trái tim Lý Phù Dung bị lỗi nhịp, quả nhiên…
Đầu Lý Phù Dung cúi càng thấp.
– Thần thiếp không dám suy đoán.
Lạc Quân Đế không ngần ngại thông báo:
– A Tuyết mang thai!
Dù đã đoán được một hai nhưng khi nghe Lạc Quân Đế chắc chắn thì Lý Phù Dung cũng không tránh khỏi kinh hoảng, càng bàng hoàng hơn khi nghe Lạc Quân Đế nói:
– A Tuyết còn chưa biết!
Tô Tuyết lại không biết mình mang thai?
Mà cũng đúng thôi, thái y chẩn mạch cho Tô Tuyết là người của Lạc Quân Đế, không muốn cho Tô Tuyết biết cũng dễ dàng thôi. Khi những biểu hiện đầu của thai kỳ xuất hiện, chỉ cần quy cho một căn bệnh nào đó để đối phó như hiện tại là được, dù Tô Tuyết có nghi ngờ cũng khó mà xác nhận. Nhưng biện pháp này có thể ngụy biện được bao lâu, đến lúc bào thai lớn lên chẳng lẽ còn có thể giấu giếm?
Hay Lạc Quân Đế chỉ cần giấu đến lúc đó? Đến lúc bào thai trong bụng đã hình thành, Tô Tuyết có muốn hay không cũng phải chấp nhận?
Sóng lưng Lý Phù Dung lạnh toát rồi rất biết thân biết phận nói:
– Hoàng thượng muốn thần thiếp làm gì?
Lạc Quân Đế không chút tình cảm nói:
– Dù trẫm đã bưng bít thông tin nhưng cũng khó tránh nguy cơ bị lộ ra phải không. Trong hậu cung đột ngột xuất hiện một người mang thai, không phải rất nguy hiểm?
Lý Phù Dung xem như đã hiểu ý Lạc Quân Đế, hít vào một hơi sâu đè nén cơn giận đang bùng phát trong lòng.
– Ý Hoàng thượng là muốn…
– Hòa Phi, trẫm “sủng ái” ngươi bao lâu vậy ngươi cũng phải nên “có” rồi chứ.
Lý Phù Dung siết chặt hai tay, làm “sủng phi” đã khiến nàng trở thành cách đích của cả hậu cung này, không biết bao nhiêu lần bị người khác tính toán, nếu không tỉnh táo một chút, không biết Lý Phù Dung đã chết bao nhiêu lần rồi. Lúc dầu sôi lửa bỏng này, nàng lại còn đột ngột “mang thai” không phải càng đáng chết sao?
Quan trọng hơn, tới giờ Hồ Hoàng hậu còn chưa ra tay đối phó nàng qua, ai biết được nếu nàng dám mang thai trước cả Hoàng hậu, liệu Hồ Hoàng hậu có bỏ qua cho nàng hay không?
Biết trăn trở của Lý Phù Dung, Lạc Quân Đế đã nói:
– Yên tâm đi, ta sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi!
Nói cho cùng, hắn không cho nàng có quyền từ chối. Chưa bao giờ Lý Phù Dung ghét Lạc Quân Đế đến như thế này, lần đầu tiên dám trừng mắt lên nhìn Lạc Quân Đế, lớn tiếng nói:
– Thần thiếp đã hiểu, ngày mai sẽ xuất hiện tin tức Hòa Phi đã mang long chủng!
Lạc Quân Đế nghiêm mặt nhìn Lý Phù Dung, với hành động lớn mật của nàng vào lúc bình thường hắn nhất định sẽ trị tội nặng, nhưng lúc này lại không thể không bỏ qua cho nàng. Lạc Quân Đế phất tay áo bỏ đi.
Nhã Nhã đứng chờ bên ngoài thấy hôm nay Lạc Quân Đế có vẻ trụ lâu hơn thường ngày đã sốt ruột không yên, không biết có chuyện gì xảy ra hay không. Đúng vào lúc đó, lại nghe thấy tiếng Lý Phù Dung lớn tiếng nói:
– Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.
Chưa bao giờ Nhã Nhã nghe Lý Phù Dung lại cao giọng xen lẫn âm thanh tức tối như vậy, Nhã Nhã chao đảo bị hù dọa không nhẹ. Ngay sau đó, lại thấy Lạc Quân Đế sắc mặt không tốt ra khỏi phòng. Cung nhân quỳ rạp xuống hai bên đường tiễn bước Lạc Quân Đế.
Sau khi Lạc Quân Đế đi rồi, Nhã Nhã hớt hơ hớt hãi chạy vào xem Lý Phù Dung, liền thấy sắc mặt Lý Phù Dung lúc xanh lúc đỏ.
– Tiểu thư, ngài làm sao vậy?
Lý Phù Dung nói:
– Ta không sao!
Sau khi để Lý Phù Dung bình tĩnh trở lại, Nhã Nhã mới nói:
– Tại sao hôm nay ngài dám lớn tiếng với bệ hạ như vậy? Nô tì thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt chút nào…
Nhắc tới thì Lý Phù Dung lại lên cơn tức, liền bực mình nói:
– Ta không phải sủng phi sao? Thị sủng sinh kiêu có gì lạ!