Sau khi Mặc Thư Kỳ trở lại nhà trúc cảm thấy ngực khó chịu từng cơn, sau đó bắt đầu đau lên, cô cứng rắn đè đau đớn trong lòng xuống, chậm rãi thở hổn hển, bỗng nhiên cảm giác có người đứng ở bên ngoài, liền hỏi Hồng: "Hồng, là ai?"
"Bẩm Các chủ là Lâm công tử, hắn đứng ở bên ngoài, thật giống như là có ý tìm Các chủ." Hồng cung kính trả lời.
Ngoài phòng, Lâm Lam lẳng lặng đứng không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào cửa.
"Để hắn trở về đi, sau đó không cần lại đi quấy rối nhà người ta." Mặc Thư Kỳ thở dài nói. demcodon-lequydon
“Dạ, Các chủ." Hồng nghe xong lời nàng liền đi ra ngoài tìm Lâm Lam. Nhìn dáng vẻ Lâm Lam hồn bay phách lạc, Hồng có chút không đành lòng, nhưng sau khi nghĩ đến mệnh lệnh của Các chủ mình không thể không khuyên: "Lâm công tử, tiểu thư nhà ta đã nghỉ ngơi, ngươi vẫn là đi về trước đi."
Lâm Lam lắc lắc đầu, cũng không nói gì. Hồng thấy mình khuyên lơn mà không có tác dụng, nghĩ chờ một chút Các chủ có thể sẽ nhẹ dạ, dù sao Các chủ đối với Lâm công tử luôn luôn đều là đặc biệt, liền không nói thêm một lời trở về nhà trúc.
Hồng bước đi có chút chần trừ, đi từ từ đến bên người Mặc Thư Kỳ: "Các chủ, Lâm công tử vẫn đứng ở bên ngoài, thuộc hạ khuyên rất lâu, hắn cũng không chịu đi."
"Quên đi, mặc kệ hắn." Mặc Thư Kỳ bất đắc dĩ nói.
"… Dạ…" Sau khi Hồng nói xong liền đứng bên người Mặc Thư Kỳ.
Ngực đau đớn muốn xé rách, nhưng Mặc Thư Kỳ vẫn cắn răng nhẫn nhịn, mặt trời đã dần hạ xuống, bên ngoài có tiếng sấm đánh xuống, hạt mưa cũng ‘tạch tạch’ rơi xuống.
"Hắn còn chưa đi sao?" Ý thức của Mặc Thư Kỳ có chút mơ hồ hỏi.
"Đúng, Các chủ, Lâm công tử vẫn đứng ở bên ngoài." Giọng nói của Hồng có chút không đành lòng.
"Hắn…" Lời còn chưa nói hết, cô không nhịn được phun một ngụm máu, sau đó nghênh đón một vùng tăm tối, tiếp theo là té xỉu, cô nghe được giọng nói đầy lo lắng của Hồng, tiếp theo cái gì cũng không biết.
Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ nôn ra máu sau đó ngã trên mặt đất, Hồng có chút hoang mang, gấp rút gọi to ở bên tai nàng, nỗ lực làm cho nàng tỉnh lại, nhưng chưa đem Mặc Thư Kỳ tỉnh lại mà đem Lâm Lam gọi vào.
Lâm Lam vốn là chịu mưa ướt ở ngoài phòng, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến một hồi tiếng vang, tiếp theo chính là tiếng Hồng lo lắng la lên, hắn nghĩ có khả năng là Mặc Thư Kỳ đã xảy ra chuyện gì, có chút bận tâm, liền chạy vào nhà trúc. Sau khi đi vào nhà trúc, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ nằm trên đất, Hồng ngồi xổm ở bên cạnh nàng không ngừng mà hô to nhưng vô dụng. Lâm Lam lập tức vọt tới bên người Mặc Thư Kỳ, vất vả ôm nàng lên thả trên giường. Sau đó cùng Hồng khoa tay để cho nàng đi tìm đại phu. Hồng vốn là nhìn thấy động tác của Lâm Lam còn có chút mơ màng, thế nhưng sau khi biết rõ ràng ý của hắn, liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong lúc này, Mặc Thư Kỳ nằm trên giường cố gắng cầm lấy vạt áo trước ngực, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, môi bị nàng cắn trắng bệch. Lâm Lam nhìn mà vô cùng lo lắng liền tiến lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, đem tay mình thả bên mép miệng Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ hôn mê vì nhịn đau liền liều mạng mở miệng ra cắn, theo thời gian kéo dài tay Lâm Lam bị cắn chảy máu, nhưng hắn lại không thốt ra một tiếng, chỉ là dùng một cánh tay khác không ngừng lau mồ hôi cho Mặc Thư Kỳ.
May mắn chính là Hồng rất nhanh đã trở về, phía sau nàng còn theo một vị nữ tử mặc y phục màu xanh, nữ tử y phục màu xanh tên là Thanh, là ám vệ cao thứ bảy bên trong Mặc các, người duy nhất hiểu y thuật. Thanh vừa vào cửa liền nhìn thấy Các chủ của mình nằm trên giường cùng một nam tử dung mạo xấu xí ngồi kế bên. Tên nam tử kia thật giống như rất quan tâm đến Các chủ nhà nàng, không ngừng mà động viên nàng ấy. Nàng thầm nghĩ: ‘đây sẽ không phải là phu lang tương lai Các chủ chứ?’. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tiếng bước dưới chân cũng không chậm lại, nhanh chóng đi tới bên giường, giống như làm bộ không thấy Các chủ của mình cắn tay người ta, chuẩn bị đưa tay ra bắt mạch cho Các chủ của mình, nhưng là ngay lúc nàng đưa tay ra muốn tới gần Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ thả tay Lâm Lam vẫn cắn ra, vung lên một chưởng đánh bay Thanh ra ngoài. Thanh bị ném trên đất một cách mạnh mẽ, phun ra một ngụm máu, tình huống này làm cho mấy người nhìn thấy đều ngây người. Hồng không tin chuyện kỳ dị cũng đi tới, kết quả bị ném ra ngoài giống Thanh, hai người ôm ngực không rõ nhìn về phía Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam ở trên giường, mà Lâm Lam sớm đã bị tình hình như vậy làm cho khiếp sợ; hết cách rồi, Hồng không thể làm gì khác hơn là hi vọng nhìn về phía Thanh: "Thanh, ngươi biết bắt mạch bằng dây đàn không?"
Thanh bị nhìn liền cho Hồng một cái liếc mắt: "Lão đại, ngươi cho rằng ta là Các chủ hả? Không biết." Thanh có chút mệt mỏi, cả người không có sức tựa vào trên khung cửa. Thời điểm mấy người đang phát sầu vì chuyện không thể tới gần Mặc Thư Kỳ, cô dần dần yên tĩnh lại, không lâu hô hấp dần dần bình thường. Nhìn thấy vậy, Thanh và Hồng đều thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi lên cái ghế bên trong thở hổn hển. Hồng nhìn thấy Lâm Lam bị Mặc Thư Kỳ cắn tay chảy ra máu, dùng chân dưới bàn đá đá Thanh nháy mắt với nàng. Thanh bất đắc dĩ kéo thân thể bị thương đi lên phía trước băng bó vết thương cho Lâm Lam. Dù sao cũng là phu lang tương lai của Các chủ, nếu như xảy ra chuyện gì mình cũng không có cách nào bàn giao, tưởng tượng đến ánh mắt dịu dàng của Các chủ mình, Thanh không khỏi run lập cập, nhanh chóng băng bó cẩn thận cho Lâm Lam sau đó liền rời khỏi.
* * *
Thời điểm Mặc Thư Kỳ tỉnh lại đã là hai ngày sau, Mặc Thư Kỳ tỉnh lại nghe Hồng báo cáo tình hình trong lúc mình hôn mê sau đó có chút sững sờ. Trong lúc cô hôn mê thì tiềm thức không muốn bất luận người nào tới gần, thế nhưng lại không nghĩ rằng mình không bài xích Lâm Lam, suy nghĩ một chút, bản thân cô đều cảm thấy có chút không rõ. Xem ra khoảng thời gian mình ở rừng trúc này quá nhàn rỗi, cho nên mới quên chuyện mình nên làm. Khoảng thời gian này cô chỉ lừa gạt chính mình thôi, võ công mất hết Mặc Thư Kỳ cái gì cũng đều không làm, xem ra cần phải đem tất cả mở ra nhanh một chút. Cô dặn dò Hồng: "Hồng, truyền lệnh cho lâu tín tăng nhanh tốc độ, ta muốn nhìn thấy trước kết quả của Đại hội võ lâm một năm sau."
"Dạ, Các chủ." Sau đó Hồng liền mở cửa đi ra.
Mặc Thư Kỳ lẳng lặng nằm ở trên giường, suy nghĩ cuộc sống trước kia của mình, xem ra cô nhất định không thể sống lâu. Kiếp trước là mười sáu tuổi, kiếp này là mười tám tuổi, có thể cô căn bản không nên sống trên cõi đời này, quên đi là ở thế giới này mấy năm đã chịu đựng đến mình còn có cái gì không vừa lòng đây. Hiện tại cần phải làm là hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, rồi sau đó còn có thể sống bao lâu, đi một bước xem một bước vậy. Đột nhiên, Mặc Thư Kỳ nghe được ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân: "Ai?" Cô nắm chén thuốc bên giường lên ném tới: "Đi ra, nhanh lên một chút, không thì đừng trách ta không khách khí."
Một tiếng cửa ‘chi nha’ bị đẩy ra.
Lâm Lam nhẹ nhàng đi tới bên giường Mặc Thư Kỳ: "Là Lâm Lam sao?" Mặc Thư Kỳ thăm dò hỏi.
Trả lời Mặc Thư Kỳ chính là một hồi yên lặng. Lâm Lam ngơ ngác đứng bên giường nhìn Mặc Thư Kỳ, mở miệng: "Mặc… Mặc… bệnh… bệnh không… chuyện… không có chuyện gì… chứ." Giọng nói tuy rằng rất gấp gáp thế nhưng rất có sức hút. demcodon-lequydon
'Đúng là Lâm Lam, hắn sẽ nói.' Mặc Thư Kỳ nghĩ thầm, nghe lời nói của hắn có chút gấp rút Mặc Thư Kỳ không nhịn được nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì, Lâm Lam, ta không có chuyện gì. Đã khỏe rồi, không cần lo lắng."
Lâm Lam kéo tay Mặc Thư Kỳ không ngừng nói: "Không… chuyện… không… chuyện… bệnh… không có chuyện gì."