Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 4: Chương 4: Yêu




"Ừm, không có chuyện gì." Kỳ thực Mặc Thư Kỳ đã sớm phát hiện, dây thanh của Lâm Lam không có vấn đề, hắn không nói lời nào là do vấn đề ở trong lòng hắn. Hiện tại hắn có thể nói ra những câu này Mặc Thư Kỳ không có chút nào thấy kỳ lạ, chỉ vì hắn cao hứng.

"Không… chuyện… được… khụ khụ khụ… khụ khụ…" Lâm Lam nói chưa hết đã ho khan kịch liệt lên. Mặc Thư Kỳ nghĩ hắn hẳn là vừa mới bắt đầu nói chuyện, dây thanh có chút kích thích, cho nên mới ho khan không ngừng.

"Lâm Lam, ngươi đừng nói chuyện, không cần lo lắng, ta đã khỏe rồi, thật sự." Lâm Lam nghe lời ngậm miệng lại. Bỗng nhiên ngực lại truyền tới từng cơn đau nhói đến chân thật, trước mắt biến thành màu đen. Mặc Thư Kỳ ép buộc mình phải tỉnh táo nói với Lâm Lam đang ở bên cạnh: "Lâm Lam… ngươi… ngươi đi qua gian phòng sát vách phòng của ta… cầm một bao châm trên bàn… nhanh… nhanh lên một chút."

Lâm Lam nhìn thấy nàng không khỏe, vội vội vàng vàng chạy đến sát vách đem châm bạc cho nàng. Mặc Thư Kỳ nhận châm bạc suy yếu nói: "Cảm ơn… có thể… xin ngươi… xin ngươi đi ra ngoài trước... ta…" Bởi quá đau nên giọng nói của cô có chút run rẩy. Sau một tiếng đóng cửa, cô run rẩy mở y phục trên người ra, cấp tốc dùng châm đâm vào mấy huyệt lớn trên người, đau đớn chậm rãi ngừng lại. Đại khái sau một nén nhang Mặc Thư Kỳ khôi phục lại một chút sức lực, nhổ châm bạc ra, mặc quần áo vào. Trong khoảng thời gian này, Lâm Lam vẫn ở bên ngoài. Mặc dù Mặc Thư Kỳ không nhìn thấy, nhưng cảm giác được hắn không có đi. Sau khi thu dọn xong Mặc Thư Kỳ quay về phía ngoài cửa nói: "Lâm Lam, vào đi."

Nghe được giọng nói của nàng Lâm Lam nhanh chóng vọt vào. Sau đó chăm chú nắm tay nàng, Mặc Thư Kỳ cảm giác được trên đôi tay kia quấn dày đặc băng gạc, cô nhẹ nhàng vỗ về băng gạc: "Là bởi vì ta phải không?"

Nghe xong lời của Mặc Thư Kỳ, Lâm Lam hơi co tay lại muốn rời khỏi, thế nhưng bị Mặc Thư Kỳ cầm lấy thật chặt không cho hắn rời khỏi. Mặc Thư Kỳ cảm thấy có giọt nước rơi trên tay mình, cô biết đó là nước mắt của Lâm Lam, nước mắt nóng bỏng làm cho Mặc Thư Kỳ cảm giác nóng rực một hồi. Cô tìm tới mặt của Lâm Lam, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho hắn: "Ngoan, không khóc, ta buông ra nhưng lần sau không được làm như vậy biết không? Bằng không ta sẽ tức giận."

Mặc Thư Kỳ vừa định muốn thả tay của Lâm Lam ra ngược lại bị hắn nắm lấy, Mặc Thư Kỳ biết hắn đang lo lắng cái gì, liền nói: "Đừng lo lắng. Đúng rồi, Lâm Lam, ta đói, có cái gì ăn không?" Vì phòng ngừa Lâm Lam gào khóc lần thứ hai, Mặc Thư Kỳ không thể không dời đi sự chú ý của hắn.

Lâm Lam nghe xong lời nàng nói liền đi ra gian ngoài bắt đầu nấu cháo rồi đưa tới trước mặt nàng. Mặc Thư Kỳ ngửi thấy từng hương thơm của món ăn, chợt thấy bụng thật sự có chút đói, thế nhưng trên người cô thật không có sức lực. Vốn là muốn cho Lâm Lam thả xuống, thế nhưng Lâm Lam giống như phát hiện cô không có sức lực, đem cháo đến bên mép miệng đút cho cô. Mặc Thư Kỳ ngẩn ra sau đó chậm rãi nuốt vào. Cháo rất thơm ăn cũng thật ngon, trước đây cô đã ăn nhiều món nhưng không lần nào ăn ngon như món này, cô bỗng nhiên muốn cho thời gian ngừng vào lúc này. Hai người cứ như vậy một người ăn, một người đút cho đến khi kết thúc hết quãng thời gian này. Không lâu, sau khi Hồng bàn giao xong mọi việc trở về, Mặc Thư Kỳ đọc ra hai phương thuốc để Hồng đi lấy, một cái cho mình, một cái cho Lâm Lam. Cô muốn khôi phục võ công nhanh một chút, bởi vậy mỗi ngày rảnh rỗi đều luyện tập, thật tốt là tình hình sâu độc bên trong vẫn làm cô đau đầu đã có chút buông lỏng, cô phải lại càng cố gắng luyện tập.

Hôm sau, Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam khôi phục lại cuộc sống trước kia, mỗi ngày hắn đến đưa cơm cho cô, cô đánh đàn cho hắn nghe, có điều thêm một chuyện là mỗi ngày Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam sau khi ăn xong sẽ uống một chén thuốc. Sau khi uống thuốc xong, mỗi ngày Mặc Thư Kỳ cũng đều dạy cho Lâm Lam nói chuyện, dần dần, Lâm Lam đã có thể nói một ít câu ngắn gọn, hắn nói từ thứ nhất chính là tên 'Mặc Thư Kỳ', điều này làm cho Mặc Thư Kỳ đặc biệt hài lòng, cô nghĩ có thể mình thật sự động lòng rồi.

Cổ độc của Mặc Thư Kỳ cũng thỉnh thoảng phát tác, mỗi khi cổ độc phát tác Lâm Lam đều sẽ chăm chú ôm cô, động viên cô, cô bắt đầu quen thuộc với hắn. Mặc Thư Kỳ muốn quãng đời còn lại của mình có thể có Lâm Lam làm bạn, cô cho dù chết cũng sẽ là cười nhắm mắt lại.

Một ngày, Lâm Lam có chút âm u chạy tới nói cho Mặc Thư Kỳ biết Lưu Hà phải lập gia đình, là một thương gia giàu có trên trấn, Lưu Hà gả cho thương gia giàu có làm tiểu thị. Lâm Lam nói Lưu Hà khi còn bé không phải như vậy, từ nhỏ hắn cùng Lưu Hà lớn lên. Lúc nhỏ không người cùng hắn chơi là Lưu Hà vẫn theo hắn, bọn họ cùng nhau lên núi hái nấm, cùng đến bờ sông đi bắt cá, cùng…. Nhưng là có một lần Lưu Hà bởi vì hắn bị đứa nhỏ khác trong thôn cười nhạo, cho nên từ đó về sau Lưu Hà cũng không còn chơi với hắn. Mỗi lần gặp nhau đều dùng ánh mắt ác ý nhìn hắn, thật giống như rất hận hắn. Lần trước bởi Mặc Thư Kỳ mà Lưu Hà lại tìm hắn, thế nhưng là để hắn rời xa Mặc Thư Kỳ, nói hắn yêu nàng, còn có một chút thô tục khó nghe. Lần này nghe nói Lưu Hà lập gia đình, Lâm Lam rất đau lòng, bằng hữu của hắn cũng sẽ không về được nữa.

Mặc Thư Kỳ dịu dàng nói với hắn: "Mỗi một người đều phải chuẩn bị đối mặt với những sự lựa chọn. Lưu Hà lúc nhỏ cùng ngươi làm bằng hữu, sau đó chính mình lại đi kết thúc giao tình của hai người các ngươi, hiện tại hắn gả cho tên thương gia giàu có kia đều là sự lựa chọn của hắn, đối với lựa chọn của người khác, chúng ta không có quyền can thiệp, chỉ có nhìn hắn từng bước từng bước tiếp tục đi, cho dù đến cuối cùng là muôn đời muôn kiếp không thể quay lại. Ngươi cũng như thế, tương lai cũng sẽ đối mặt với nhiều lựa chọn."

Nghe xong những lời của Mặc Thư Kỳ, Lâm Lam yên lặng xoay người rời khỏi. Đêm đó, Lâm Lam suy nghĩ rất lâu. Đến ngày hôm sau thật giống như cái gì cũng đều không xảy ra, tự lặp lại cuộc sống trước kia của các cô. Thế nhưng có một số việc trong lúc các cô không để ý đã yên lặng thay đổi không một tiếng động, chỉ là các cô đều không chú ý tới.

Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam vô tình ở chung gần một năm, trong một năm ấy Mặc Thư Kỳ dạy Lâm Lam nói chuyện, dạy hắn viết chữ, đánh đàn, những ngày tháng ở cùng Lâm Lam thật sự rất vui vẻ, hài lòng đến mức làm cho cô muốn bỏ xuống tất cả gánh nặng của mình. Tình cảm Mặc Thư Kỳ dành cho Lâm Lam khiến cô không ngừng áp chế nhưng có một lần độc tái phát bất ngờ.

Ngày ấy, Mặc Thư Kỳ như thường ngày dạy Lâm Lam đánh đàn, dạy đến một nửa thì cổ độc của cô phát tác, ngực cô đau đớn muốn chết, từng cơn mồ hôi lạnh trên đầu tuôn ra. Mặc Thư Kỳ gắt gao cắn môi không muốn phát ra tiếng để Lâm Lam lo lắng, nhưng sắc mặt trắng bệch của cô vẫn bị Lâm Lam phát hiện. Cô cảm giác trong miệng truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt, môi đã bị cô cắn chảy máu, máu tươi cũng theo khóe miệng cô chảy xuống, nhưng cơn đau đớn lần này kéo thật dài, cô rốt cuộc không chịu được ngã trên mặt đất. Bên tai truyền đến tiếng la lo lắng của Lâm Lam, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ đau đớn cắn mình bị thương. Lâm Lam vừa định đem bàn tay tới, bên tai lại vang vọng tiếng nói của Mặc Thư Kỳ trước đây không lâu: 'Lần sau không được làm như vậy biết không? Bằng không ta sẽ tức giận.'

Bên trong đang đau đớn Mặc Thư Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một cái gì đó mềm mại cạy bờ môi mà mình đang cắn chặt, cô bỗng nhiên ý thức được đây là môi của Lâm Lam, tính tình cô lương thiện nhưng vào đúng lúc này bình tĩnh lại, cô liền quên đi đau đớn. Mặc Thư Kỳ nhẹ nhàng dùng lưỡi thăm dò đụng vào môi Lâm Lam, cảm thấy hắn không có phản kháng, liền đem lưỡi thâm nhập vào trong miệng Lâm Lam. Môi Lâm Lam thơm thơm, ngọt ngào, làm cô nổi lên nhẹ nhàng dây dưa với lưỡi của Lâm Lam. Bỗng nhiên, tiếng của Hồng làm cắt đứt nụ hôn của Mặc Thư Kỳ, cô đột nhiên ý thức được mình đang làm cái gì, sắc mặt trắng bệch, phảng phất không nghe thấy tiếng Lâm Lam và Hồng la lên, lảo đảo chạy xâu vào trong rừng trúc.

Đang chạy bỗng nhiên cô ngã vào một vũng nước trong đầm, nước đầm lạnh lẽo kích thích làn da của cô. Mặc Thư Kỳ chậm rãi khôi phục lý trí, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh cô và Lâm Lam hôn môi. Mặc Thư Kỳ biết mình yêu Lâm Lam, đã yêu đến cô mức không thể tưởng tượng nổi, bằng không người lạnh nhạt như mình làm sao sẽ cho hắn đi vào cuộc sống của cô, làm sao vào lúc bệnh nặng không có bài xích hắn tới gần. Yêu, làm cho cô cảm thấy ngọt ngào như vậy, thế nhưng nghĩ đến cổ độc kia Mặc Thư Kỳ giống như người bị giội một chậu nước lạnh, cảm giác lạnh lùng cảm chạy tới đáy lòng. Cô biết hắn cũng yêu cô, nhưng mình yêu hắn cũng chỉ là tổn thương hắn. Nếu như mình thật sự cùng với hắn, một năm sau đó mình sẽ rời khỏi thế giới này. Lâm Lam nên làm gì, ở thế giới này nữ tử là trời, Lâm Lam nên sống tiếp thế nào, cô không thể ích kỷ như thế. Đến, ta chỉ một người; đi, ta cũng có thể chỉ một người. Sau khi đưa ra quyết định kỹ càng, Mặc Thư Kỳ gọi cho Hồng tìm tới cô, cho nàng ấy mang cô ra khỏi hồ nước.

Trở lại nhà trúc, sau khi Mặc Thư Kỳ thu dọn xong ngồi ở trên giường, giọng nói hơi khô khan hỏi Hồng: "Hắn đâu?"

"Lúc thuộc hạ tìm Các chủ, Lâm công tử có việc nên đã đi." Hồng nghe được giọng nói lạ thường của Các chủ mình, không khỏi có chút hoảng sợ.

"Thu dọn đồ xong, sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này." Cô dặn dò như thế .

"Dạ, Các chủ… Nhưng mà Các chủ, Lâm công tử, hắn… làm sao bây giờ?" Hồng có chút lo lắng hỏi.

"Hồng, ngươi vượt qua quy củ, không nên hỏi cũng không được hỏi. Đi xuống đi." Gương mặt của Mặc Thư Kỳ không hề cảm xúc nói.

"Dạ, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ tự đi nhận phạt." Hồng bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.

"Lần sau chú ý." Ngay lúc Hồng sắp sửa xoay người Mặc Thư Kỳ gọi nàng lại: "Chờ đã, ngươi để Chanh và Hoàng đi trong bóng tối bảo vệ hắn, không được để cho hắn có bất cứ thương tổn gì."

"Dạ, thuộc hạ nhận lệnh." Sau khi Hồng nghe xong nàng nói, có chút hài lòng rời đi.

Buổi tối, Mặc Thư Kỳ lẳng lặng đứng trước giường Lâm Lam, nghe tiếng hít thở nhợt nhạt của hắn. Tim của Mặc Thư Kỳ như là bị xé rách đau đớn, tóc của cô một tấc thêm một tấc từ đen biến thành trắng như tuyết, chỉ chốc lát sau liền trắng phau, một giọt nước mắt theo khóe mắt của cô lặng lẽ rơi xuống. Buổi trưa cổ độc phát tác công lực của cô cũng đã khôi phục, cùng lúc đột phá thêm một cảnh giới luyện thành bí tịch chi bảo của Mặc gia.

'Tạm biệt Lam nhi, tạm biệt tình yêu của ta, cầu nguyện cho ngươi sau này sẽ sống hạnh phúc.' lầm bầm nói xong, Mặc Thư Kỳ xoay người rời khỏi, không quay đầu lại nữa, không lâu bóng người của cô biến mất trong bóng tối. Cô không phát hiện, ngay sau khi cô xoay người, Lâm Lam trên giường nhẹ nhàng mở mắt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.