Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 50: Chương 50: Độc




“Các vị, xin mời.” Thư Hân Đồng lễ phép dùng tay làm dấu mời.

Mấy người Mặc Vong Trần không hẹn mà cùng cho Mặc Thư Kỳ một con đường, để cho cô đi lên trước. Mặc Thư Kỳ nở nụ cười tao nhã nhìn về phía các nàng rồi kéo Lâm Lam đi vào ngôi nhà lá trước.

Giống như bên ngoài vậy, bên trong nhà lá cũng vô cùng đơn sơ, bàn, ghế, giường, hơn nữa còn một cái bàn trang điểm, ngoài ra cũng không còn cái gì.

Trên giường có một phụ nhân trung niên đang ngồi, phụ nhân này sắc mặt tái nhợt, nhưng dung mạo tú lệ, là một mỹ nữ khó gặp. Bà hô hấp có chút khó khăn, rõ ràng là triệu chứng của người bệnh, bà vẫn đang nhìn ra cửa mắt thấy Mặc Thư Kỳ đi tới liền nói: “Khụ khụ… mời…. mời ngồi… khụ….”

“Tiền bối, xin chào.” Mặc Thư Kỳ lễ phép gật đầu với phụ nhân, ngồi ở trên băng ghế dài trong phòng.

“Thật tốt, thật tốt, khụ khụ khụ.” Phụ nhân nhìn Mặc Thư Kỳ thoả mãn gật đầu: “Các ngươi chính là mấy ngày trước Đồng Nhi mang về phải không, ta họ Hứa, tên Giảo, các ngươi gọi ta Hứa di là được rồi.” Phụ nhân nhìn ba người Chu Cầm nói.

“Hứa di khỏe.” Mấy người cùng kêu lên.

“Ừ, các ngươi khỏe. Khụ khụ.” Phụ nhân tử tế cười cười.

“Ngọc tiểu thư đúng không, ta nghe Đồng Nhi nói ngươi có biện pháp cứu những dân chúng kia, thật sao?” Hứa Giảo chờ mong nhìn Mặc Thư Kỳ.

“Đúng là có, có điều Hứa di ngài không nên nói với tất cả mọi người một chút tại sao nhiều người phải nhiễm phải loại độc kia như vậy. Tại hạ nghĩ, đây cũng không phải ngẫu nhiên.” Mặc Thư Kỳ thăm thẳm nhìn Hứa Giảo.

Ánh mắt Hứa Giảo có chút né tránh, bà suy nghĩ sau một lúc thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Khụ… Mặc tiểu thư, ngươi cũng biết, khụ khụ… người của trấn Thanh Thủy sẽ từng người từng người tử vong cũng không phải là bởi vì ôn dịch, mà là bởi vì trúng độc. Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ.”

“Trúng độc?” Chu Cầm, Mặc Vong Trần, còn có Lâm Lam cùng kêu lên.

“Đúng vậy. Đây là một loại độc rất hiếm thấy, không mùi không màu, người trúng độc sẽ giống như nhiễm phải bệnh dịch, nhận hết dằn vặt sau đó chậm rãi chết đi.” Giọng điệu Mặc Thư Kỳ lạnh nhạt nói.

“Tại sao lại như vậy, là ai ác độc như thế, muốn hại chết tất cả người trong trấn, tâm tư cũng quá ác độc rồi.” Mặc Vong Trần sợ hãi nói.

Trong ánh mắt của Hứa Giảo toát ra tự trách và đau buồn: “Tuy rằng độc cũng không phải ta hạ, thế nhưng là có quan hệ rất lớn với ta.”

“Độc là hạ xuống trong cái giếng lớn nhất ở trên trấn phải không!” Giọng điệu Mặc Thư Kỳ không gợn sóng nói, vừa mới đến trấn thì gặp qua cái giếng kia, Mặc Thư Kỳ phát hiện cái giếng kia bị một tảng đá rất lớn che lấp. Lúc đó xem ra cảm thấy rất quái dị, bây giờ nghĩ lại, tảng đá kia nói vậy là vì ngăn cản người trong trấn mang nước đi.

“Ừ. Khụ khụ, chờ sau khi ta biết để Đồng Nhi đi ngăn cản thì đã trễ.” Bởi thân thể không khỏe, Hứa Giảo vừa nói vừa các loại thở dốc, trong giọng nói của bà mang theo đầy hổ thẹn.

Lâm Lam nhìn có chút không đành lòng, hắn nắm chặt cánh tay của Mặc Thư Kỳ.

Mặc Thư Kỳ thở dài ở trong lòng thở dài: “Tiền bối, thất lễ.” Nói xong trong tay Mặc Thư Kỳ bay ra một sợi dây quấn lên trên cổ tay Hứa Giảo.

Hứa Giảo không nhúc nhích, lẳng lặng mà để cho Mặc Thư Kỳ bắt mạch cho bà. Chu Cầm đứng phía sau Vong Trần sau khi nhìn thấy sợi dây bạc đó ánh mắt lóe lên. Sau khi bắt mạch xong, Mặc Thư Kỳ lấy ra một cái bình sứ màu trắng, từ bên trong đổ ra một viên thuốc, đưa cho Thư Hân Đồng: “Nếu như tin được tại hạ, xin mời ăn vào viên thuốc này đi.”

Thư Hân Đồng có chút chần chờ, nàng đưa ánh mắt chuyển qua trên người Hứa Giảo. Hứa Giảo khẽ gật đầu ra hiệu nàng mang thuốc cầm tới.

Sau khi tiếp nhận thuốc Hứa Giảo không chút do dự nuốt vào, một lúc sau hô hấp dần dần vững vàng, bà cảm kích nhìn Mặc Thư Kỳ, nói: “Đa tạ Mặc tiểu thư.” Mặc Thư Kỳ nhìn bà lắc đầu, ánh mắt mềm mại nhìn Lâm Lam. Lâm Lam cười khẽ với nàng.

Sau khi ăn thuốc xong Hứa Giảo tiếp tục nói: “Vì để giảm ít người chết, ta không thể làm gì khác hơn là để cho nàng đi che lấp cái miệng giếng nước kia, nhưng là vẫn có rất nhiều dòng nước chảy ra ngoài. Bởi vậy trên trấn mới sẽ có nhiều người trúng độc như vậy. Ta không nghĩ tới chuyện các nàng sẽ đem loại chất độc này xem là ôn dịch, do đó gây nên hỗn loạn, dẫn đến hiện tại trên trấn người thì bỏ đi - người thì chết, ai, đều là ta sai. Nếu như lúc trước ta không tới nơi này, thì nàng sẽ không… sẽ không….” Nói tới đây, viền mắt Hứa Giảo có chút ướt át.

“Người kia và Hứa di ngài có quan hệ gì sao?” Chu Cầm mở miệng.

“Kỳ thật, nàng gọi Hứa U, là sư muội của ta. Chúng ta vốn là tỷ muội đồng môn. Là sư phụ đưa Hứa U giao cho ta lúc nàng còn rất nhỏ, rất dễ thương. Bởi vì sư phụ khá bận, cho nên sư muội là do một tay ta nuôi nấng. Nàng rất đáng yêu, thông minh, ngoan ngoãn, bài học nào cũng là vừa học liền biết. Cho nên ta rất yêu thích nàng, nàng cũng rất ỷ lại vào ta.” Ánh mắt của Hứa Giảo rất dịu dàng, như là trong lòng nhớ đến cái gì, chỉ là loại dịu dàng kia rất nhanh đã biến thành đau đớn.

“Nhưng là không biết từ lúc nào tình cảm giữa chúng ta bỗng thay đổi. Nàng nổi lên một loại ý nghĩ không nên có với ta, tình cảm của nàng dành cho ta từ bắt đầu tôn kính sùng bái biến thành yêu mến, có một luồng ý muốn sở hữu rất mạnh với ta. Khi lúc ta và những sư đệ sư muội khác ở bên nhau thì nàng rất tức giận, luôn đi phá hoại, dần dần các sư đệ sư muội cũng từ từ rời xa chúng ta, bên cạnh ta chỉ có nàng, bên cạnh nàng chỉ có ta. Ta còn nhớ buổi sáng hôm đó, ta từ trên giường nàng tỉnh lại, lúc này mọi chuyện đã không có cách nào cứu vãn lại. Ta rất sợ sệt rất luống cuống, vì vậy ta trốn nàng không dám nhìn nàng. Nhìn sư muội thân thể từ từ gầy đi, bóng người làm lòng ta thương xót đành phải níu kéo ở bên nhau, cũng là lúc ta muốn tiếp nhận nàng thì chuyện này bị truyền đến tai của sư phụ. Lúc sư phụ đau lòng nhìn ta thì ta đã hoảng rồi, nàng trong lúc ta một mình đau khổ gạt ta đem tất cả mọi chuyện ôm đồm vào. Sư phụ trong cơn tức giận phế bỏ võ công của ta còn trục xuất ta ra khỏi sư môn.” Hứa Giảo kể lại làm cho Mặc Thư Kỳ trong phòng và Hồng ẩn nấp ở ngoài phòng đều có chút luống cuống. Hồng nghiêm túc nắm chặt vạt áo trong mắt tràn đầy đau khổ. Khóe miệng của Mặc Thư Kỳ cũng nhếch lên một nụ cười cay đắng.

“Sau khi rời khỏi sư môn ta phát hiện ta không có chỗ nào để đi, vì vậy một mình ta đi xa tha hương tới Trung Nguyên, trên đường nhặt được Đồng Nhi. Ta bởi vì mất đi võ công lại đi bôn ba nên sinh bệnh xuống rất nặng, bất đắc dĩ ta đành phải mang theo nàng đến chỗ này ở ẩn. Loáng một cái hai mươi năm trôi qua, Đồng Nhi nàng rất hiếu thuận, vẫn chăm sóc cho ta, những năm này ta cũng trải qua rất an tâm, tuy rằng tình cờ còn có thể nhớ tới sư muội. Ngay lúc ta cho rằng ta sẽ ở chỗ này dần dần đến chết đi thì sư muội tìm tới. Lúc này nàng đã là Chưởng môn của môn phái chúng ta, nàng nói cho ta biết không còn có người có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa. Nàng muốn ta trở lại bên cạnh nàng, nhưng là bây giờ ta đã không còn sống bao lâu nữa, cho nên ta đã từ chối nàng. Sư muội bị từ chối cho nên rất tức giận, nàng cho rằng là ta từ bỏ tình cảm giữa chúng ta, vì để cho ta hối hận đã nói những lời đó, nàng đã hạ độc vào trong giếng ở trên trấn. Mọi chuyện sau này giống như các ngươi đã nhìn thấy, không phải ta không muốn đi với nàng, chỉ là bởi vì thân thể của ta đã đến giới hạn cuối cùng, rời khỏi nơi này cũng sống không bao lâu nữa. Ta không muốn nàng đau lòng, chỉ là ta không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy.” Hứa Giảo dùng tay che mặt, đau lòng cúi thấp đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.