Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng không nói gì. Lúc này một tiếng nữ nhân mềm nhẹ chen vào: “Sư tỷ, đây chính là nguyên nhân tỷ không muốn đi theo muội phải không?” Một người mang lụa mỏng màu đỏ, nữ tử tướng mạo xinh đẹp từ cửa chậm rãi đi vào, trong mắt của nàng tràn đầy đau thương, lại chứa thương tiếc nhìn Hứa Giảo.
“Tiểu…. Tiểu U.” Hứa Giảo khiếp sợ nhìn Hứa U: “Sao muội lại ở chỗ này?” Giọng của bà hơi khô sáp.
Hứa U đi tới trước giường Hứa Giảo, dịu dàng vuốt ve mặt của bà, vùi đầu ở trong ngực của bà, trầm thấp tiếng nói: “Xin lỗi… xin lỗi.” Không ngừng mà lặp lại hai chữ này, giống như có vô số áy náy đếm không hết.
Thân thể Hứa Giảo run lên, tay bà run run xoa đầu Hứa U, yêu thương xoa xoa: “Nha đầu ngốc, chuyện đã đến nước này ta còn có thể thế nào.” Trong một câu nói rốt cuộc chứa bao nhiêu chua xót chỉ có Hứa Giảo bà tự mình biết.
Một giọt nước mắt từ trong mắt Hứa Giảo lướt xuống, nhỏ lên trên tay của bà, giọt nước mắt từ khe hở lặng lẽ trốn, ở trên tay của bà lưu lại một đường nước. Bà cúi đầu nghiêm túc ôm đầu Hứa U vào trong ngực, Hứa U cũng phối hợp vây quanh ở trong lòng bà.
Hai người cứ rúc vào nhau như vậy, mọi người cũng đều không muốn đi quấy rầy, lúc này tay Mặc Vong Trần nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Mặc Thư Kỳ lung lay nhẹ nhàng.
Mặc Thư Kỳ nhìn sang, phát hiện viền mắt của Mặc Vong Trần đỏ chót, cầu xin nhìn cô: “Tiểu cô cô, giúp đỡ bọn họ đi, cầu xin cô, giúp đỡ bọn họ đi mà.”
Nhìn chung quanh một hồi, phát hiện mấy người khác cũng đều chờ mong nhìn mình. Mặc Thư Kỳ thở dài một hơi quay về hai người trên giường thản nhiên mở miệng: “Dân chúng trên trấn các người định làm gì?”
Hứa U từ trong lòng Hứa Giảo đứng dậy, bà nhìn Hứa Giảo dịu dàng nở nụ cười, đem tầm mắt chuyển tới trên người Mặc Thư Kỳ. Bà sau khi xuống giường chầm chậm đi tới quỳ một gối xuống ở trước mặt nàng: “Mặc tiểu thư, độc là ta hạ, cho nên ta sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm, chỉ là bệnh của sư tỷ ta kính xin Mặc tiểu thư có thể ra tay.”
“Trách nhiệm? Ý của Hứa chưởng môn là giải độc cho mọi người ư?” Mặc Thư Kỳ cười mỉa một tiếng.
Hứa U chần chờ một chút, dứt khoát gật đầu: “Đúng. Kính xin Mặc tiểu thư cứu sư tỷ của ta.”
Nghe được câu trả lời của Hứa U Mặc Thư Kỳ phức tạp nhìn bà: “Nếu độc là ngài bỏ xuống như vậy thì ngài nên biết giải độc như thế nào đúng không. Muốn trả giá ra sao Hứa chưởng môn cũng hiểu rất rõ, chỉ là Hứa chưởng môn, ngài xác định muốn làm như thế sao?”
“Đánh đổi, đánh đổi cái gì?” Hứa Giảo vội vàng hỏi.
Ánh mắt Hứa U có chút né tránh, không dám nhìn tới Hứa Giảo.
“Muốn giải loại chất độc này cần lấy ‘máu tim’ của người hạ độc làm thuốc dẫn, mà 'máu tim' này không phải máu bình thường, nhất định phải là một giọt máu trong trái tim của người kia, nói cách khác người hạ độc nhất định phải lấy ra trái tim của mình lấy máu, lấy mạng đổi mạng mới có thể giải hết loại chất độc này. Tại hạ muốn làm thì Hứa chưởng môn chỉ sợ là nhất định Hứa di lại không chịu, ngài muốn chôn cùng Hứa di ở đây chứ gì.” Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ không gợn sóng tự nói lại.
Mặc Thư Kỳ nói xong không hẹn mà cùng đưa mắt chuyển đến trên người Hứa U, Hứa U chỉ là khẽ gật đầu không nói gì nữa.
Hứa Giảo vội vàng vén chăn lên, vội vàng từ trên giường tiến lên, bởi vì quanh năm bị bệnh liệt giường trên người bà không có một tia khí lực, vừa mới xuống giường thân hình không ổn ngã trên mặt đất. demcodon-ddlqd Thư Hân Đồng và Hứa U muốn qua dìu bà nhưng là bị bà ngăn cản, khó khăn đẩy thân thể lên, hai đầu gối quỳ xuống lết đến bên cạnh Mặc Thư Kỳ: “Mặc tiểu thư, không có biện pháp khác sao?”
“Độc là Hứa chưởng môn hạ ngài càng nên rõ ràng, không phải sao?” Mặc Thư Kỳ lạnh lùng nói.
“Sư tỷ, không có, ngoại trừ phương pháp này không có cách giải khác.” Hứa U ưu thương nói.
“Sao lại thế.” Lòng Hứa Giảo lập tức lạnh xuống, bà sững sờ quỳ dưới đất.
* * *
Đêm khuya, Mặc Thư Kỳ một mình lẳng lặng đứng ở trong sân quay về phía trăng lưỡi liềm trên trời đờ ra, thân hình lẻ loi ngạo nghễ. Lâm Lam đi lặng lẽ đến từ phía sau nàng, vòng tay từ sau ôm lấy eo, để đầu tựa lên trên vai nàng. Thân thể Mặc Thư Kỳ đầu tiên là cứng đờ, sau đó lại thả lỏng ra. Cô đưa tay bám lên tay Lâm Lam, đầu hơi nghiêng ấn hôn một cái lên má Lâm Lam: “Sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được.” Giọng điệu Lâm Lam rầu rĩ mở miệng.
“Sao vậy? Còn lo lắng vì chuyện vừa rồi?” Thoát khỏi vòng tay xoay người lại, ôm Lâm Lam vào trong ngực. Lâm Lam thuận theo dựa vào nàng, Mặc Thư Kỳ nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu hắn.
Lâm Lam ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Thư Kỳ: “Mặc kỳ thật có biện pháp đúng không?”
“Tại sao chàng lại khẳng định như vậy?” Mặc Thư Kỳ kinh ngạc hỏi.
“Trực giác, Mặc nhất định có lý do của mình mới không có nói ra.” Lâm Lam nói khẳng định.
“Ừ, Lam nhi không hỏi một chút ta tại sao lại không nói à?”
“Không hỏi, chuyện Mặc quyết định cứ làm như vậy đi, Lam nhi sẽ không can thiệp.”
“Được.” Mặc Thư Kỳ dịu dàng trả lời một tiếng: “Đúng rồi, Lam nhi, ta còn có chút chuyện, chàng đi về ngủ trước đi. Chờ hết bận ta liền đi tìm chàng.”
“Được, vậy Mặc nàng cũng nghỉ sớm một chút.”
“Ừ.” Mặc Thư Kỳ hôn nhẹ lên môi Lâm Lam một cái, nói: “Hôn ngủ ngon, hy vọng Lam nhi có thể có mộng đẹp.”
Nhìn bóng lưng Lâm Lam trong lòng Mặc Thư Kỳ dâng lên một dòng nước ấm. Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Mặc Thư Kỳ.
“Hồng.” Mặc Thư Kỳ nuốt nước miếng mở miệng.
“Các chủ.” Hồng quỳ một chân xuống, hành lễ về phía Mặc Thư Kỳ.
“Đứng lên đi.” Chỉ là nháy mắt Mặc Thư Kỳ khôi phục lại lạnh nhạt như bình thường, cô chấp hai tay ra sau lưng xoay người quay lưng về phía Hồng.
Trong miệng Hồng tràn đầy cay đắng trong lòng còn có chút từng tia từng tia đau đớn, nàng cũng không có lập tức đứng lên, chần chờ một hồi sau đó mở miệng: “Lần trước là thuộc hạ mạo phạm, hiện tại thuộc hạ đã hiểu rõ, kính xin Các chủ trừng phạt.”
“Không có chuyện gì, ngươi đứng lên đi.” Mặc Thư Kỳ dừng lại một chút, lại tiếp tục mở miệng giọng điệu vững vàng.
“Các chủ, thuộc hạ chưa bao giờ cầu xin qua ngài cái gì, bây giờ thuộc hạ có một chuyện muốn nhờ, mong rằng Các chủ đồng ý.” Hồng cúi đầu cầu xin nói.
Mặc Thư Kỳ quay người lại sâu sắc nhìn Hồng một cái: “Ngươi là vì chuyện của Hứa U chứ gì.”
Giọng điệu của Hồng hơi chần chờ một chút: “Đúng.”
“Chuyện này ngươi không cần phải để ý đến, ta tự có sắp xếp.”
“Là thuộc hạ nhiều chuyện.” Hồng khô khốc nói ra một câu.
Ngay khi nàng muốn xoay người rời đi thì Mặc Thư Kỳ lại thêm một câu: “Ta sẽ giúp bọn họ, chỉ có điều không phải bây giờ.”
Hồng sau khi xoay người rời đi nghe thấy những lời này của nàng trong mắt hơi lóe qua một nụ cười.
“Hứa chưởng môn, có ở đây không?” Mặc Thư Kỳ nhìn trong phòng còn sáng đèn nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Hai người đang ở trong phòng nói chuyện sau khi nghe thấy giọng nói nhanh chóng trả lời một tiếng: “Ở, Mặc tiểu thư, xin chờ một chút.”
Rất nhanh có người cửa mở, Hứa U từ bên trong đi ra: “Mặc tiểu thư có chuyện gì không?”
“Quấy rầy Hứa chưởng môn, tại hạ là vì chuyện thuốc giải mà đến. Nếu như Hứa chưởng môn thấy tiện thì kính xin đi một chuyến với tại hạ đến một nơi.” Mặc Thư Kỳ nói lại.
Hứa U chỉ trỏ, quay lại bên trong thông báo một tiếng với Hứa Giảo sau đó đóng cửa lại đi theo phía sau Mặc Thư Kỳ.