Edit by Triệu Viu
Cố Thức nói: “Khoảng cách khá xa, họ chụp được không rõ rệt, không có gì lớn ngại, anh để cho Quách Diệu chú ý hướng đi của dư luận.”
La Tranh Tranh yên lòng.
Một đôi vợ chồng hơn năm mươi tuổi và hai thanh niên hơn hai mươi tuổi đi về phía nhà họ La, trên đường đi hai vợ chồng hùng hùng hổ hổ với thanh niên tuổi nhỏ hơn trong đó, thỉnh thoảng đập hắn một cái tát. Hai vợ chồng da ngăm đen, thân hình gầy gò, trên mặt sầu khổ, đi đến cửa nhà họ La eo đều khom vài phần, một trăm tuổi nuôi con lo chín chín, trẻ con khi còn bé cùng người đánh nhau, bọn họ ăn nói khép nép đến xin lỗi, sợ người khác trong cơn tức giận lừa người, làm cho gia đình vốn cũng không giàu có hoạ vô đơn chí.
Khó khăn nhịn đến khi con lớn nhất tốt nghiệp, con trai nhỏ cũng lên đại học, không nghĩ tới hắn còn có thể làm ra được chuyện vô liêm sỉ, đăng ảnh chụp người ta lên trên mạng, ở trên mạng truyền đi bay lả tả, hắn không chịu trách nhiệm được mới biết sợ, khóc lóc tìm ba mẹ giúp đỡ, người ta chính là kẻ có tiền, đắc tội người ta còn có thể tốt được sao? Không thể không nói không học hành tử tế, đừng lo, hắn sẽ cố gắng gây chuyện.
La Vĩnh Thắng không biết ý bọn họ đến, nhìn vẻ mặt không giống đến gây chuyện, ngược lại đến van cầu người làm việc, nghĩ đến con rể, bà thông gia đến nhà, trong lòng nhịn không được suy đoán chẳng lẽ lại muốn xin con rể cho con lớn nhà họ một công việc, ông nhớ rõ sau khi lão đại Hồ Minh nhà họ Xuân tốt nghiệp tìm vài công việc, mỗi công việc không làm được mấy tháng, công ty kia của nhà con rể, nghe khuê nữ nói là rất lớn, nhà họ La bọn họ cũng không phải là không có thanh niên vừa tốt nghiệp đại học cần tìm việc làm, cũng không phải là không có người đến cầu, đều bị ông từ chối.
Ông là một người dân bình thường, mặc dù trồng trọt ở nông thôn, cũng biết khuê nữ là một cô gái nông thôn gả vào Cố Gia không dễ dàng, bên cạnh không giúp được khuê nữ, lại có thể bảo đảm không cho người trong nhà cản trở cho khuê nữ.
Hồ Xuân Minh hung hăng vỗ bả vai một đứa con trai, nói với La Vĩnh Thắng: “Tiểu tử thúi này học được hai ngày không biết mình là ai, lại làm ra chút chuyện khác người, anh Vĩnh Thắng, người giao cho anh, anh muốn dạy dỗ như thế nào thì dạy dỗ như thế.”
La Vĩnh Thắng bị ông ta làm cho bối rối: “Làm cái gì vậy?” Đến nhà ông đánh con, cho ai xem? Ông không nhớ rõ mình đắc tội qua Hồ Minh Xuân.
Vợ của Hồ Minh Xuân rũ bả vai nói: “Đứa nhỏ này, đứa con vô liêm sỉ này đăng ảnh chụp của Tranh Tranh lên trên mạng, cũng không biết có thể ảnh hưởng gì hay không.”
Bọn họ đều là người thành thật, cả đời không làm qua chuyện xấu, dù bà ta không hiểu, cũng biết hình của người khác không thể tùy tiện đăng, huống chi con lớn còn nói với bà, nhà người có tiền đặc biệt để ý riêng tư, con trai nhỏ không chỉ vụng trộm chụp ảnh người ta, còn đăng lên trên mạng, không chừng người sẽ trả thù bọn họ, chỉ cần con rể nhà họ La nguyện ý tha cho con trai của bà, dù cho bọn họ dập đầu, bọn họ cũng nguyện ý.
La Vĩnh Thắng thế mới biết là ông suy nghĩ nhiều, hơi xấu hổ.
Buổi trưa, hình như ông nghe thấy khuê nữ nói trong thôn có người đăng ảnh chụp của bọn họ lên trên mạng, con rể nói không có vấn đề gì lớn, sẽ không để trong lòng, thấy thái độ của nhà họ Hồ, hình như vấn đề này rất nghiêm trọng? Đã rất nghiêm trọng, ông không dám cho con rể làm chủ, đừng chậm trễ mọi chuyện. Bỏ qua toàn người nhà họ Hồ, vội vàng chạy lên trên lầu gọi Cố Thức và La Tranh Tranh xuống lầu.