Edit by Triệu Viu
La Tranh Tranh níu lại tay của anh: “Thay mặt trẻ con thôn chúng em cám ơn anh.”
Nghĩ đến khi còn bé, mỗi khi trời đổ mưa tuyết, bông tuyết xuyên qua cửa sổ bay vào phòng học, đầu gió lạnh tận xương tủy, các học sinh từ trong nhà lấy túi ni long ra che kín cửa sổ, lòng cô cũng có chút chua xót, sau khi Cố Thức xây xong tiểu học, trẻ con trong thôn không cần chờ chính phủ sửa lại trường tiểu học, có thể sớm đi học ở trong phòng học rộng rãi sáng ngời, mà mùa đông cũng không bị gió lạnh đại tuyết xâm nhập, cô cảm kích Cố Thức từ trong lòng.
Cố Thức cầm tay nhẵn nhụi của cô: “Mặc kệ tập đoàn Cố thị hay là tập đoàn Diệp Thị đều có rất nhiều khoản tặng cho địa phương nghèo khó, xây dựng trường học, em là vợ của anh, đã từng họ ở trường tiểu học cũ nát như vậy, chúng ta không có đạo lý không quyên tiền.”
Diệp Lê từ dưới lầu xuống, nghe được vợ chồng nhỏ nói chuyện, nói: “Con đã giúp trong thôn sửa trường học, vậy mẹ sẽ giúp thôn sửa đường!”
La Vĩnh Thắng kích động tay run rẩy: “Bà thông gia, bà, bà thật muốn giúp sửa đường trong thôn?”
Trong thôn đều là đường bùn, mỗi khi trời mưa xuống, máy kéo ra không được vào không được, sửa đường xe ra vào cũng dễ, người trong thôn thu hoạch hoa mầu cũng thoải mái rất nhiều.
Diệp Lê nhìn về phía con dâu: “Các ông nuôi một đứa bé tốt như vậy, để cho ta được một côn dâu ân huệ, tôi cũng chỉ giúp thôn tu sửa đường mà thôi.”
Bà nói tu sửa đường tốt, sau này bà lại đến nhà họ La, cho dù trời mưa bão, cũng không cần lo lắng xe không vào được thôn.
Con rể và bà thông gia muốn giúp thôn tu trường học sửa đường, La Vĩnh Thắng không khách khí, bởi vì ông biết rõ tình huống trong thôn, trường học thật sự đã cũ, đường cũng rất không tốt, người trong thôn có thể được lợi ích thực tế, sẽ bị người mắng lòng tham, ông cũng biết được.
La Tranh Tranh khó có khi nghe được mẹ chồng khen cô, che mặt, má ơi quá xấu hổ rồi.
Cố Thức mỉm cười liếc nhìn cô một cái.
Nói làm liền làm, La Vĩnh Thắng lập tức đi đại đội tìm bí thư chi bộ thôn tới nhà thương lượng chuyện quyên tiền.
Cố Thức lập tức ký một tờ chi phiếu đưa cho bí thư chi bộ thôn, La Tranh Tranh lóe lên linh quang, dùng di động chụp lại một màn này.
Bí thư chi bộ thôn cầm chi phiếu, tay run run nói: “Những số tiền này cam đoan đều dùng để tu sửa trường học và sửa đường, Vĩnh Thắng sẽ đến giám sát.”
La Vĩnh Thắng không từ chối, ông cũng sợ con rể quyên tiền bị người tham, lãng phí một mảnh tâm ý của con rể.
Bí thư chi bộ thôn đi khỏi nhà họ La, chuyện con rể La Vĩnh Thắng cho quyên tiền cho thôn, không đến nửa giờ, cả thôn cũng biết rồi.
Cố Thức hỏi La Tranh Tranh: “Em chụp hình rồi hả?”
Đôi mẳ của La Tranh Tranh lóe sáng: “Em tính để cho Hồ Tường đăng lại ảnh chụp, trên internet đã truyền nhiều tin tức như vậy, em xem bình luận có tốt có xấu, nếu chúng ta khống chế dư luận ở trong tay mình, mặc dù là chuyện phiền toái, nói không chừng cũng có thể biến thành chuyện tốt.”
Từ sau trở về, vừa mới trải qua một cuộc mạng lưới dữ dội, không có người nào có thể biết được nắm giữ tầm quan trọng của hướng gió dư luận Internet hơn cô.
Cố Thức khẽ động mi tâm, trong nháy mắt đã hiểu ý của vợ.
Diệp Lê ngoài ý muốn nhìn La Tranh Tranh, mặc dù cô đang sống theo phương diện ngốc vô ích, mặc dù trên công việc là Cố Thức, có đôi khi cũng phải hỏi bà cố vấn ý kiến, bà không nghĩ tới con dâu sẽ nói ra như vậy, có thể nói là làm cho bà thay đổi cách nhìn.