Edit by Triệu Viu
Cô ta gửi xong chờ Tô Chỉ Lam trả lời tin nhắn của mình, đợi nửa ngày, bên kia không thấy trả lời.
Cô ta chỉ vào điện thoại di động: “Em biết Tô Chỉ Lam nói như vậy chắc chắn sẽ không trả lời tin nhắn của em. Tuy rằng không biết Vì sao Cố Thức và cô ta hủy hôn, nhưng em biết Tô Chỉ Lam khẳng định rất hối hận vì đã từ hôn với Cố Thức.”
Cố Hiển: “...”
Tình cảm của chị em hai người thật đúng là hoa nhựa.
Buổi tối, Liễu Hàm Nguyệt cầm điện thoại di động cho La Tranh tranh xem, La Tranh Tranh xem xong, không nói gì nhìn cô ta: “Đây là chị đang khoe khoang với tôi à?”
Liễu Hàm Nguyệt liếc cô một cái: “Khoe khoang gì chứ, thấy rõ chưa, Tô Chỉ Lam rõ ràng là muốn lấy lòng tôi, âm thầm châm ngòi quan hệ của chúng ta, tôi không bị lừa, thậm chí còn đuổi cô ta chạy mất.”
La Tranh Tranh mỉm cười nói: “Không phải chị chỉ chờ ngày hôm nay, cho nên mới chạy tới khoe khoang với tôi sao?”
Hai cô gái bằng tuổi nhau, gia thế cũng không khác biệt lắm, người xung quanh thích so sánh hai người. Tô Chỉ Lam xinh đẹp đoan trang, ôn nhu hiểu chuyện, chính là dáng vẻ mà người lớn thích. Còn Liễu Hàm Nguyệt được nuông chiều từ bé nên rất tùy hứng, ngây thơ không hiểu chuyện. Mọi người nói đến cô ta chỉ biết nói một câu rất đáng yêu. Dần dà, Liễu Hàm Nguyệt nhìn ra suy nghĩ của mọi người, như vậy làm sao còn có thể thích Tô Chỉ Lam được nữa. Không ai thích bị đem ra so sánh cả, mà cô ta lại là người kém hơn.
Liễu Hàm Nguyệt liếc cô một cái, không muốn phản bác cô nữa, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho người khác nói: “Đây chính là vị hôn thê trước kia của Cố Thức, sao cô lại phản ứng như vậy? Vạn nhất tình cũ của cô ta và Cố Thức nối lại, cô ta mà dùng thủ đoạn, thì một cô gái ở nông thôn như cô, làm sao mà thành đối thủ được. Tôi đây đều là vì muốn tốt cho cô.”
La Tranh Tranh chậm rãi nói: “Tôi không sốt ruột, đây không phải là đang khen chị nói hay đó sao?”
Phụ nữ đối phó với phụ nữ, luôn biết chọc vào đúng chỗ đau. Tin nhắn của Liễu Hàm Nguyệt gửi cho Tô Chỉ Lam, Tô Chỉ Lam chắc chắn sẽ tức đến mức không ăn nổi cơm, nghĩ đến điểm này, cô nhìn người chị em dâu luôn kiếm chuyện với mình lại thấy thuận mắt hơn vài phần.
Liễu Hàm Nguyệt đắc ý cười cười: “Nếu cô thấy tôi nói hay, vậy chúng ta chụp mấy tấm ảnh, đăng lên mạng, để cho những người đó nhìn thấy chúng tôi cũng không xa lánh cô.”
La Tranh Tranh nhìn cô: “Thì ra là các chị ở đây chờ tôi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng La Tranh Tranh vẫn phối hợp với ba người chị dâu chụp mấy tấm ảnh, tỏ vẻ quan hệ của mấy chị em dâu các cô vẫn rất tốt.
Cố Bác Viễn nhìn thấy mấy chị em dâu các cô đang nghiêng đầu không biết nói đang nói nhỏ điều gì. Theo lý mà nói một người làm ba chồng không nên quản chuyện con dâu. Nhưng chuyện trên mạng không chỉ liên quan đến nội bộ gia đình, còn có khả năng ảnh hưởng đến công ty, khó tránh khỏi hỏi thêm một câu: “Quan hệ của các con không phải rất tốt sao?”
Liễu Hàm Nguyệt căng thẳng, cô ta sợ ba mẹ chồng tính sổ với bọn họ, chủ yếu là cô ta, vì cô ta thường xuyên xuất hiện trên tin tức giải trí, còn chị dâu và em dâu không có mấy ai biết hai người họ.
La Tranh Tranh giải thích: “Buổi sáng chị dâu cả hỏi con có muốn đi ra ngoài mua sắm không, nhưng Cố Thức đã chuẩn bị lễ phục cho bữa tiệc sinh nhật của mẹ cho con rồi nên con ở nhà trông Thừa Gia, không đi.”
Cố Thức ngẩng đầu, nhìn La Tranh Tranh, anh cũng nhìn thấy tin tức trên mạng, cho rằng cô sẽ ủy khuất, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, rõ ràng là không có.