Phu Nhân Hào Môn Trọng Sinh Bày Trận

Chương 31: Chương 31




Edit by Triệu Viu

Cố Bác Viễn nhìn về phía Cố Minh, Cố Hiển, Cố Linh: “Cố Thức quản lý một tập đoàn lớn như vậy, vẫn có thời gian chuẩn bị lễ phục cho vợ mình, sao các anh không nghĩ tới chuẩn bị lễ phục cho vợ mình chứ?”

Ba người Cố Minh, Cố Hiển, Cố Linh oan uổng. Phụ nữ các cô cả ngày không có việc gì làm, chẳng lẽ ngay cả quần áo mình mặc còn muốn bọn họ hỏi qua sao? Cho dù nghẹn khuất, bọn họ cũng có thể nói gì chứ, người nói lời này chính là ba mình. Vì vậy bọn họ chỉ có thể nhịn. Nhịn không được lại oán giận Cố Thức, tại sao anh lại nhàn rỗi như vậy, quần áo và trang sức của vợ, anh đều mua giúp, điều này không phải là đang nói bọn họ là người chồng không tốt hay sao?

Cố Bác Viễn âm thầm lắc đầu, đây là chuyện để hai anh hỏi quần áo của vợ mình sao? Đây là để cho công chúng thấy rằng vợ chồng hai người có mối quan hệ tốt, gia đình hòa thuận, vì vậy có thể làm việc tốt hơn, người khác sẽ tin tưởng anh nhiều hơn.

Cư dân mạng nhìn thấy hình ảnh trên mạng, có người nói chắc chắn là bị bọn họ nói trúng, nếu không sao lại vội vàng đăng ảnh để chứng minh. Còn có người nói nếu đã đồng ý chụp ảnh cùng nhau, quan hệ của bọn họ mặc dù không tốt, cũng sẽ không đến mức tệ. Bình luận tốt xấu đều có cả. Chỉ cần nói quan hệ của các cô tốt là thể hiện cho thái độ của của họ. Về việc những người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến công ty, vậy thì không ai quan tâm cả.

Ba Tô Chỉ Lam nhìn thấy chuyện trên mạng, nói với con gái: “Tuổi của con không còn nhỏ nữa, nên cân nhắc vấn đề cá nhân, giám đốc Chu của công ty Vật liệu xây dựng Đường thị không tệ, ba sắp xếp cho hai con gặp mặt một lần?”

Vị trí của cô gái nhà quê kia ở nhà họ Cố đã ổn định, tâm tư của Chỉ Lam xem như uổng phí.

Sắc mặt Tô Chỉ Lam thay đổi: “Con không đi.”

Giám đốc Chu của công ty Vật liệu xây dựng Đường thị so với Cố Thức kém xa.

Ba Tô nói: “Dù sao con cũng phải lập gia đình.”

Tô Chỉ Lam biết ba nghiêm túc, cô ta cố gắng nói: “Ba, con không muốn tùy tiện lập gia đình, từ nhỏ ba mẹ đã để con đính hôn với Cố Thức, con vẫn cho rằng con sẽ gả cho anh ấy, con không cam lòng.”

Sắc mặt của ba Tô dịu lại: “Nhưng cậu ấy đã kết hôn, cũng đã có con rồi. Mấy ngày trước cô gái nhà quê kia về nhà mẹ đẻ, Diệp Lê và Cố Thức đều đi. Bởi vì chuyện này mà cổ phiếu của Diệp thị cũng tăng lên. Cho dù ban đầu Diệp Lê không hài lòng với cô con dâu này, thì bây giờ cũng sẽ hài lòng.”

Ông ấy càng muốn hỏi nếu đã muốn gả cho Cố Thức như vậy, tại sao lúc trước lại đồng ý hủy hôn chứ?

Tô Chỉ Lam cúi đầu không lên tiếng.

Ông Tô không đành lòng để cô ta khó chịu mất mát: “Tiệc sinh nhật của Diệp Lê, con đi với chúng ta đi.”

Lúc này Tô Chỉ Lam mới nở nụ cười, cô ta là đại tiểu thư của nhà họ Tô, cô ta cũng không thể sống tùy ý được, tại sao cô gái quê mùa kia lại có thể ở nhà họ Cố sống cuộc sống không tranh giành quyền thế chứ?

Ngày sinh nhật Diệp Lê, khách đến nhà họ Cố rất đông, bốn người con trai, con dâu đi theo Cố Bác Viễn và Diệp Lê để tiếp đãi khách, còn cháu nội thì ở bên cạnh ông bà ngoại bọn chúng.

Khác với trước kia, lần này ánh mắt mọi người ít nhiều sẽ đổ dồn vào La Tranh Tranh. Dù sao bởi vì nhờ cô mà cổ phần của Diệp thị tăng lên không ít. Thấy cô mặc một bộ lễ phục đoan trang hào phóng, cho dù là ở giữa rất nhiều trai tài gái sắc, thì cũng xuất chúng. Cô thành thạo đi theo phía sau Diệp Lê tiếp đãi khách mời. Trong lòng mọi người không khỏi cảm thán, cô gái này có thể gả cho Cố Thức không phải là không có nguyên nhân. Khí chất này của cô không phải người bình thường có thể so sánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.