Edit by Triệu Viu
Vẫn còn hơn mười ngày nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Cố Thức gật đầu: “Dẫn theo cả mẹ Vương chú Vương với cả Tiểu Trương qua đó đi, em với Gia Gia cần những gì thì liệt kê ra, anh sẽ cho người chuẩn bị. Quà của ba mẹ và La Xán anh sẽ chuẩn bị. Anh quen một số bác sĩ, nếu ba cần thì anh sẽ liên hệ.”
La Tranh Tranh nghe anh nghiêm túc dặn dò, bất luận tình cảm của anh đối với cô ra sao, nhưng anh cũng đã dành hết toàn bộ sự nhẫn nại cho cô và con, cô nói: “Lần này em không định đưa Gia Gia cùng về, còn về chỗ ba em, để em đưa ông ấy đi bệnh viện kiểm tra đã, kiểm tra xong rồi tính tiếp.”
Kiếp trước, khi Cố Thức qua đời, Gia Gia mới sáu tuổi. Một đứa trẻ nhỏ vào lúc cần tình yêu thương của cha như vậy, ngày lễ ngày tết, bác cả bác hai bác ba của nó quay về, anh họ em họ đều có ba thương yêu, mà nó lại lẻ loi ngồi một bên, ánh mắt đem theo sự ngưỡng mộ nhìn chúng ngồi trong lòng ba, trong lòng cô chua xót vô cùng.
Không chỉ một lần mẹ chồng nói với cô rằng cô còn trẻ, có thể kiếm một người khác, bà sẽ đưa của hồi môn. Cô không đồng ý, chưa kể là cô đã cưới người đàn ông có phẩm chất tốt nhất rồi, người khác cô đều không nhìn trúng. Cô cũng không muốn con trai mình mất ba mà mẹ cũng bỏ lại nó đi lấy chồng khác.
Cô không lấy chồng, chuyên tâm chăm sóc con cái, ngược lại ba mẹ chồng xem trọng cô ấy hơn, sợ người ta ức hiếp cô nên chuyển một số cổ phần cho cô. Có tiền có con rồi, còn cần đàn ông gì nữa?
Bây giờ nếu cô đã sống lại, biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhất định phải cứu mạng Cố Thức, không để anh gặp tai nạn xe nữa.
Nhưng, cô cũng lo sợ lỡ như, lỡ như cô không bảo vệ được Cố Thức, thì cô cũng để anh phải đồng hành cùng Gia Gia thật tốt trong những năm này, để cho Gia Gia biết rằng dù ba nó không còn nữa thì vẫn luôn yêu nó.
La Tranh Tranh vẫn luôn thương yêu Gia Gia, sao cô lại nỡ không đưa nó cùng về nhà bà ngoại được, Cố Thức ngước lên, định nói.
La Tranh Tranh lập tức nói: “Con giao cho anh đó.”
Cố Thức nhìn cô, bất lực nói: “Anh sẽ tan làm sớm hơn để về nhà với con”.
Sau khi Cố Thức rời khỏi đây, La Tranh Tranh rời giường rửa mặt thay quần áo, lúc này Internet đời sau còn chưa phát triển, cha mẹ của cô làm nghề nông, cô lớn lên ở quê, vào đại học thì đảm nhiệm gánh nặng trong nhà, phí sinh hoạt chỉ đủ chi tiêu hằng ngày, cô không có kinh tế chạy theo vật chất, duy chỉ có điện thoại còn là loại cũ, sau khi tốt nghiệp đã gả vào Cố gia, cuộc sống hào môn đều chỉ nhìn qua từ trong phim thần tượng, kiến thức có hạn.
Trang phục, túi xách, đồ trang sức với đồ trang điểm, một chút cũng không biết các loại nhãn hiệu, khi kết hôn thì mang thai, không có thời gian cũng không còn tinh lực đi học làm một phu nhân hào môn như thế nào.
Tiệc rượu thì Cố Thức sẽ cho người phối trang phục và đồ trang sức cho cô. Quần áo bình thường, hơn mười mấy bộ chất đầy trong phòng để quần áo, những lúc cô đến trường, không phải đồng phục, thì chính là quần jean quần thể thao, áo sơmi T-shirt, váy cũng rất ít mặc, cũng không phải biết cách ăn mặc. Nhiều quần áo như vậy, cô căn bản không biết phối hợp như thế nào.
Kiếp trước cô sợ mất mặt, thường xuyên chọn quần tây áo sơmi, cô cho rằng phối hợp cái này sẽ không tệ. Về sau mấy lần nghe được người ta nghị luận ở sau lưng cô mặc giống như thư kí.