Edit by Triệu Viu
La Tranh Tranh híp mắt nhìn bóng dáng Tô Chỉ Lam đã đi xa. Thừa Gia là uy hiếp của cô và ba mẹ chồng, Tô Chỉ Lam sẽ không nghĩ là uy hiếp cô là cô chịu để yên đó chứ? Vậy thì chỉ có thể nói là cô ta xem thường cô rồi.
Về đến nhà, nhìn những bức thư tình trong túi xách, cô vẫn không kìm được mở ra, là chữ của Cô Thức. Gương mặt bình tĩnh, anh tuấn hiện lên trong đầu cô, còn lại không có gì cả.
Không ngờ, là chữ của anh ấy thật, vừa nhìn đã nhận ra.
Trong thư là tình cảm cháy bỏng của cậu thanh niên, cô rất khó tin một người lạnh nhạt như vậy, khi yêu đương với con gái cũng giống đa số thanh niên bình thường, hồn nhiên mà lại cháy bỏng. Đó là dáng vẻ mà cô chưa từng thấy.
Cô và Cô Thức quen nhau qua mạng, lúc đó cô đang tìm công việc thực tập, bạn ký túc xá đăng ký một tài khoản trên mạng, kết bạn, nói chuyện, cô cũng đăng ký một tài khoản theo thì quen Cô Thức, chat mấy thang, Cố Thức đề nghị gặp mặt thì cô mới biết anh ấy là công tử nhà giàu. Cô không biết tại sao một công tử nhà giàu lại lên mạng kết bạn, sau khi kết hôn cô mới biết trang web đó là em họ của anh ấy và một số người bạn trẻ đồng sáng lập, thì giật mình.
Trong trí nhớ của cô, dù là trước hay sau khi kết hôn, Cố Thức vẫn luôn bình tĩnh, lãnh đạm, rất ít khi bộc lộ cảm xúc, dù có tức giận cũng chỉ mang lại cho người ta cảm giác nặng nề, cô cũng luôn cho rằng anh vẫn luôn như thế này, không ngờ anh cũng có thời niên thiếu điên cuồng vì tình yêu.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, người trên giường lật người, lụa tơ tằm trượt từ vai xuống eo lộ ra xương cánh bướm gợi cảm, hai chân đè lên chăn bông, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra, người trên giường vẫn không hề hay biết, đang chìm đắm trong giấc ngủ.
Cố Thức bước ra khỏi phòng tắm, nhìn người phụ nữ trên giường một lúc, anh bước đến trước giường, cúi người nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của người phụ nữ. Tay còn lại của anh kéo chăn bông ra đắp lại cho cô, lập tức che khuất đi cảnh tượng.
Một động tác nhẹ đã đánh thức người phụ nữ từ trong mộng, cô bối rối mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy người trước mặt, hơi giật mình.
Thấy vậy, Cố Thức hỏi: “Em lại gặp ác mộng à?”
La Tranh Tranh ngây người gật đầu, cô sống lại đã nửa tháng rồi, mỗi sáng thức dậy nhìn thấy Cố Thức, cô vẫn có cảm giác như chuyện viễn tưởng.
Ấy thế nhưng đương sự vẫn không biết gì mà hỏi tiếp: “Sao dạo này em lại hay gặp ác mộng thế, tìm bác sĩ xem thử nhé?”
Bác sĩ mà anh nói là bác sĩ tâm lý.
La Tranh Tranh lắc đầu, cô gặp hội chứng trùng sinh, cho dù tìm bác sĩ tâm lý có ích thì cũng không dễ tìm được, chỉ có thể tự mình điều chỉnh lại, hơn nữa trong thời gian nửa tháng, cô đã từ từ chấp nhận chuyện mình sống lại, cũng chấp nhận được sự thật Cố Thức còn sống không phải là viễn tưởng.
Cố Thức liếc nhìn cô nói: “Nếu em cần bác sĩ, anh sẽ nhờ trợ lý Trần giúp em liên hệ.”
La Tranh Tranh nhìn anh: “Em thật sự không cần.” Thấy anh không nói, lại ngẫm nghĩ: “Anh…”
“Sao thế?” Cố Thức hỏi.
La Tranh Tranh nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông, nhất thời cũng bị khuôn mặt này mê hoặc, lại nghĩ đến cú sốc vừa rồi, cô không khỏi đau lòng mà thốt lên: “Anh biết viết thư tình không?”
Cố Thức ngơ ngác, không hiểu tại sao vợ mình lại vô cớ hỏi như vậy.
Thấy anh không nói gì, La Tranh Tranh nói: “Không có gì đâu. La Xán sắp thi đại học rồi, em muốn về thăm nó, còn nữa lúc trước ba nói với em rằng ông ấy bị đau lưng, muốn em đưa ông ấy đi khám bác sĩ, em mà không về đưa ông ấy đi, ông ấy sẽ không chịu đi.”
Sau này mẹ bị ung thư vú nên cô muốn đưa ba mẹ đi bệnh viện kiểm tra thử.