Phu Nhân Hào Môn Trọng Sinh Bày Trận

Chương 3: Chương 3: Cô nhận ra thư tình này không? 3




Edit by Triệu Viu

La Tranh Tranh nhìn cô ta: “Cho nên ba mẹ chồng mấy năm nay không có thời gian chăm sóc cô, cô liền trả thù họ, nói những chuyện thị phi đó ở trên mạng? Cố Thức qua đời nhiều năm vậy rồi, cô liền thất đức có phải hay không?”

Tô Chỉ Lam buông lỏng tay: “Không có cách nào khác, tôi chỉ là một minh tinh nhỏ, không đắc tội nổi thiên kim nhà tài phiệt, bác trai bác gái không quan tâm tôi, muốn thu hút sự quan tâm của họ, chắc chắn phải thu hút được sự quan tâm của mọi người. Chuyện này không thể trách tôi được, dù sao tôi cũng không nói dối. Thế giới này là vì danh lợi, thất đức thì có là gì, đến cả mạng người cũng mất rồi.”

Gỉa hay thật La Tranh Tranh không bình luận, cô nhìn Tô Chỉ Lam: “Ý của cô là muốn để cho Cố thị và Diệp thị đối phó với thiên kim nhà tài phiệt cho nên đã nói những chuyện đó? Cô không biết Cố Thức qua đời, mẹ chồng đã chịu cú sock lớn thế nào à, mà bây giờ cô còn sát muối lên vết thương ấy? Cô nghĩ cái gì vậy?”

Cô không khỏi cảm thấy trước đây mình đã đánh giá cao Tô Chỉ Lam, sao cô ta không cảm thấy rằng cô ta nói những chuyện đó trên mạng, ba mẹ chồng sẽ nhớ tới tình cảm của những ngày trước à?

Giải quyết những chuyện đó thật sự có chút phiền phức, nhưng muốn giải quyết thì cũng không phải không có cách, con thỏ nóng nảy còn cắn người huống chi ba mẹ chồng lại không phải là con thỏ.

Tô Chỉ Lam phất tay với La Tranh Tranh, cong miệng, cô ta cũng biết trong tình thế cập bạch, đi từng nước cờ đều dở, lúc chuyện mới xảy ra đi cầu xin bác trai bác gái nói không chừng bọn họ còn có thể giúp cô ta.

Có một số chuyện tình cảm, nể mặt ba mẹ cô ta, cô sẽ không làm đến mức quá tuyệt tình, ít nhất cũng để lại cho cô ta đường lui.

La Tranh Tranh đứng lên, không định tiếp tục phí lời với cô ta nữa, cuộc sống giàu sang quyền thế bao năm, tính tình cô cũng kiêu ngạo, người khác đánh vào mặt thì cô không có khả năng dễ dàng buông tha. Cho dù ba mẹ chồng vẫn nhớ đến tình cảm năm xưa thì cô cũng sẽ không đồng ý, Tô Chỉ Lam buộc phải trả giá đắt.

Tô Chỉ Lam vươn tay ngăn cản cô: “Chỉ cần cô thuyết phục bác Cố giúp tôi giải quyết khó khăn, tôi lập tức lên mạng nói rõ cô không phải người thứ ba, mà là người khác.”

La Tranh Tranh lườm cô ta: “Bây giờ cô còn tính kể tôi ư, cô cảm thấy ba mẹ chồng tôi là đồ ngốc à? Hay cô cảm thấy tôi là đồ ngốc?” Cô ta muốn bôi nhọ Cô Thức thành người đàn ông tệ bạc, ba mẹ chồng sẽ chịu để yên cho cô ta sao? Không tát cô ta hai cái bạt tai là đã tốt lắm rồi.

Tô Chỉ Lam nhìn cô ta, cầm lấy phong thư trên bàn nói: “Sao không xem thử những bức thư này? Đây chính là thư tình Cô Thức viết cho tôi đấy, cô không hiểu à?”

La Tranh Tranh dừng bước, nhìn cô ta, tức giận: “Cô có ý gì?”

“Chột dạ à?”

Tô Chỉ Lam trào phúng: “Nếu lức trước tôi không cương quyết ly hôn với Cố Thức, cô cho rằng cô có thể làm con dâu nhà giàu à?”

La Tranh Tranh căng mặt nhìn cô ta: “Cố Thức và người cũ là cô như thế nào, tôi không có hứng thú muốn biết. Tôi và Cố Thức kết hôn thế nào, tôi cũng không thẹn với lương tâm. Hơn nữa Cố Thức qua đời nhiều năm như vậy rồi, những thứ này còn ý nghĩa gì sao?”

Tô Chỉ Lam nhét thư vào La Tranh Tranh, nói: “Không phải cô không tin tôi và Cô Thức từng yêu nhau sao? Những thứ này đủ để chứng minh. Nể tình tôi đã từng nhường chồng chưa cưới cho cô, để cô là con dâu nhà giàu nhiều năm như vậy, giúp tôi một lần, việc này coi như qua, chúng ta không nợ nhau. Bằng không thì trên mạng vẫn có thể xuất hiện những tin tức gì đó đó. Vì Cô Thừa Gia, cô sẽ giúp tôi.” Cô ta nói xong thì đeo kính râm rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.