Đợt này dư luận được một lần xoay vòng vòng. Ban nãy, bọn họ còn nghị luận về Kiều Xảo và con trai của cô ấy. Có người nói rằng Kiều Xảo giật chồng người khác, vì thế không thể làm chính thất, chỉ có thể lủi thủi một mình nuôi con. Có người lại cho rằng Kiều Xảo đã yêu phải tra nam, vì cái thai quá lớn nên không thể bỏ, bất đắc dĩ phải nuôi lớn. Một vài người lại đặt ra nghi vấn, đứa trẻ ấy có chịu sự bạo hành từ mẹ nó không?
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Lệ Mạc Tây, Kiều Xảo đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Cô phó thác mọi việc cho hắn, nghe theo sự sắp xếp của Lệ Mạc Tây. Lệ thị mượn danh nghĩa công ty chủ quản của Kiều Xảo, giúp cô ấy tổ chức cuộc họp báo.
“Xin chào mọi người, tôi là diễn viên Kiều Xảo. Tôi biết rằng trong mấy giờ vừa qua đã xuất hiện tin tức tôi có một đứa con trai. Trước hết, tôi muốn thú nhận với các bạn tôi thật sự đã có con, đứa bé là con trai, năm nay được bốn tuổi, theo họ tôi, tên đầy đủ là Kiều Trọng. Trước kia, tôi và ba đứa bé đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. Nhưng dần dần mâu thuẫn càng nhiều, chúng tôi phát hiện không còn hợp nhau nữa, vì thế đã quyết định đi đến chia ly. Sau khi chia tay, tôi phát hiện bản thân mang thai. Trong thời gian đầu, tôi vô cùng hoảng sợ, nhưng tuyệt đối chưa từng có ý nghĩa sẽ bỏ đứa bé. Tôi biết tính mạng của một con người quan trọng thế nào. Tâm trạng được ổn định, tôi quyết tâm phải trở thành một người mẹ tốt mà muốn trở thành một người mẹ tốt, trước hết phải có nền tảng kinh tế. Tôi bắt đầu đầu tư thời gian vào sự nghiệp. Vì lo sợ đứa bé bị tổn thương, tôi không dám công khai chuyện này ra ngoài. Một lần nữa, tôi xin gửi lời xin lỗi đến dư luận vì đã giấu giếm. Đồng thời tôi cũng xin khẳng định, tôi và ba đứa bé quen nhau là hai bên tự nguyện, không có sự can thiệp của kẻ thứ ba!”
Kiều Xảo đứng trước rất nhiều ống kính, nói năng rất trôi chảy. Lệ thị đã chuẩn bị bản thảo cho cô, Kiều Xảo cũng đã đọc qua nó nhưng cô cảm thấy không cần thiết. Tự mình nói hết nỗi lòng mình vẫn là tốt nhất. Kỳ thực, ngày Kiều Trọng ra đời, Kiều Xảo đã lường trước sẽ có ngày hôm nay. Kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra là đạo lý mà cô rõ nhất.
Kết thúc buổi họp báo của Kiều Xảo, bên phía Lệ Mạc Tây cũng giúp cô tung ra vài bản thảo tốt, như Kiều Xảo mỗi khi rảnh rỗi đều chơi cùng con trai, hoặc là Kiều Xảo đã thành lập một quỹ riêng để giúp đỡ những bà mẹ đơn thân nuôi con một mình như cô... Tóm lại những bản thảo mà phía Lệ Mạc Tây chuẩn bị rất có lợi với Kiều Xảo.
Chuyện của Kiều Xảo coi như đã giải quyết. Hàn Thiên Nhã càng phát điên hơn. Cô cho rằng chỉ cần tin tức này được tung ra, dù cô không thêm mắm thêm muối cũng khiến Kiểu Xảo chết chìm. Nhưng cô ngàn vạn cũng không ngờ Lệ Mạc Tây lại giúp đỡ Kiều Xảo. Tuy rằng Lệ Mạc Tây hành động dưới danh nghĩa công ty chủ quản của Kiều Xảo nhưng những chuyện này không thể qua mắt Hàn Thiên Nhã.
Hàn Thiên Nhã như một con thú dữ bị thương, không ngừng phản kháng. Cô rất rõ mình đấu không lại Lệ Mạc Tây nhưng vẫn không khống chế được mà thuê người hắt nước bẩn lên người Kiều Xảo. Lúc này, Hàn Thiên Nhã càng chắc chắn người phụ nữ bên cạnh Lệ Mạc Tây chính là Kiều Xảo.
Mặc Tĩnh ở bên cạnh Hàn Thiên Nhã đang trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Lần này Kiều Xảo không những không ngã ngựa, địa vị trong giới showbiz lại càng thêm vững chắc. Chuyện này chắc chắn sẽ khiến Hàn Thiên Nhã kích động. Nhưng những tin tức có thể khiến vị thế của Kiều Xảo lung lay chỉ có từng đó, bây giờ muốn đối phó Kiều Xảo còn khó hơn lên trời.
“Chị Thiên Nhã, chúng ta phải làm gì đâu?” Mặc Tĩnh nhỏ giọng hỏi.
“Cứ tung tin bẩn lên người cô ta, tôi nhất định phải khiến cô ta thân bại danh liệt!” Dám cướp người đàn ông của Hàn Thiên Nhã cô, cô sẽ khiến Kiều Xảo phải nhận giá đắt.
[... ]
“Noãn Chanh, hồi nãy nổi nóng với cô là tôi không đúng. Tôi không nên không điều tra kỹ mọi chuyện đã hoài nghi cô!” Lúc này, Giang Noãn Chanh đã được Lệ Mạc Tây đưa đến nhà Kiều Xảo. Hai người thành công hoà giải hiểu nhầm.
Giang Noãn Chanh nắm lấy tay Kiều Xảo, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu. Tôi hiểu tâm trạng của cô, cô chỉ là quá lo cho Kiều Trọng mà thôi!”
Kiều Xảo không đáp lại Giang Noãn Chanh mà nhìn về phía Lệ Mạc Tây, người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô ấy. Lệ Mạc Tây hiểu ý, hắn ra ngoài ban công, cho Kiều Xảo và Giang Noãn Chanh không gian riêng.
Lúc này, Kiều Xảo mới tiếp lời: “Có nhớ khi chúng ta đến núi Phong Vân quay phim không? Lệ Mạc Tây theo tới, Hàn Thiên Nhã cũng theo tới. Đoán không chừng, Hàn Thiên Nhã hiểu nhầm tôi ở bên cạnh Lệ Mạc Tây vì thế mới tung tin tức khiến tôi thân bại danh liệt. Điều mà tôi muốn nói, Noãn Chanh, cô hiểu mà đúng không?”
Bình tĩnh suy nghĩ kỹ, Kiều Xảo cảm thấy đây là khả năng có thể xảy ra. Với tính cách ghen tuông, đố kỵ của Hàn Thiên Nhã, cô ta sẵn sàng dìm chết người muốn giành Lệ Mạc Tây với cô ta. Lần này Kiều Xảo chịu tội không quá nặng nên mới có thể thuận lợi tháo gỡ. Nhưng nếu để Hàn Thiên Nhã phát hiện Giang Noãn Chanh mới là người cô ta muốn tìm, cô ta sẽ không từ thủ đoạn.
Giang Noãn Chanh tất nhiên hiểu ý của Kiều Xảo. Bất giác, cô quay đầu lại, ánh mắt rơi trên bóng lưng to lớn của Lệ Mạc Tây. Muốn ở bên cạnh người đàn ông ưu tú như hắn, hiển nhiên phải chấp nhận trả giá. Chỉ là Giang Noãn Chanh có đủ sức để đối diện với nó hay không lại là một chuyện khác.
Cô cúi thấp đầu, khẽ đáp lại Kiều Xảo: “Tôi sẽ cẩn thận. Kiều Xảo, về quan hệ của tôi và hắn, cô đừng nói cho ai biết, có được không?” Thú thực, đến thời điểm hiện tại Giang Noãn Chanh vẫn chưa biết cô là gì của Lệ Mạc Tây và Lệ Mạc Tây là gì của cô... Cô luôn cảm thấy mông lung trong mối quan hệ ấy.
[... ]
Giang Noãn Chanh không ở lại nói chuyện với Kiều Xảo quá lâu. Sau khi hiểu nhầm được hoá giải, cô cũng rời đi ngay. Ngày hôm nay Kiều Xảo đã quá mệt mỏi, cô ấy cần thời gian nghỉ ngơi.
Rời khỏi tiểu khu của Kiều Xảo, Lệ Mạc Tây thấy Giang Noãn Chanh có tâm sự. Mặc dù hắn đã đi rất chậm nhưng vẫn bỏ cách cô một đoạn rất xa. Lệ Mạc Tây dừng lại hẳn, đến khi Giang Noãn Chanh đi đến, hắn vươn tay giữ cô lại.
“Chuyện của Kiều Xảo đã được giải quyết rồi, em còn có tâm sự gì?” Hắn trực tiếp hỏi.
Giang Noãn Chanh nhìn vào mắt hắn, chần chừ mấy giây mới quyết định nói: “Kiều Xảo nói rằng Hàn Thiên Nhã hiểu nhầm quan hệ của anh và cô ấy, vì thế mới tung tin hại cô ấy. Tôi cũng cảm thấy khả năng này có thể xảy ra.”
“Vậy nên em sợ?” Lệ Mạc Tây nhíu mày, dường như hắn không vui với câu nói của cô. Nếu cô sợ, đồng nghĩa với việc cô không tin tưởng hắn có thể bảo vệ cô.
Giang Noãn Chanh gật đầu thừa nhận: “Tôi đã không còn là một tiểu thư cao ngạo được bảo vệ đầy đủ nữa. Lúc này chỉ cần một cái dẫm chân, Hàn Thiên Nhã cũng có thể dìm chết tôi. Lệ Mạc Tây, anh biết mà, đúng không?”
Lệ Mạc Tây thở dài. Dáng vẻ yếu đuối của Giang Noãn Chanh khiến hắn đau lòng, khiến hắn muốn bảo vệ cô. Ôm chặt lấy Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây nói: “Em là người của tôi, không phải một con kiến mà ai cũng có thể tùy tiện dẫm đạp!”