Quan hệ của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây lại trở về những tháng ngày khi họ còn ở bên cạnh nhau. Chỉ khác là lần này Giang Noãn Chanh đã sống chung với hắn. Khi dọn đồ ra khỏi ký túc xá, Giang Noãn Chanh bị Tống Hân Lộ chặn đường, hỏi cô có phải đã tìm được chỗ sống mới rồi không? Giang Noãn Chanh vẫn cảm thấy quan hệ của mình và Lệ Mạc Tây là chuyện không nên nói ra ngoài nên đã lựa chọn giấu giếm. Cô nói rằng vì công việc của Kiều Xảo rất bận nên cô buộc phải sống cùng Kiều Xảo. Lấy Kiều Xảo làm lá chắn, Tống Hân Lộ không nghi ngờ.
Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây chung sống ở căn biệt thự nằm phía Tây trường học của cô, chỉ cách đúng hai con đường nhỏ nên rất tiện lợi cho việc đi học của Giang Noãn Chanh, cũng không lo lắng sẽ đụng mặt bạn đại học.
Tối nay Lệ Mạc Tây nói muốn cùng cô đi dự tiệc nên Giang Noãn Chanh kết thúc công việc từ rất sớm. Trở về nhà đã nhìn thấy hắn. Lệ Mạc Tây thong thả ngồi trên ghế sofa đọc báo, bên cạnh có để hai bộ lễ phục một nam một nữ. Từ kiểu dáng cho đến màu sắc nhìn một lần là biết đây là đồ đôi.
“Em về rồi à?” Lệ Mạc Tây buông tờ báo trong tay xuống. Hắn đứng dậy, đi về phía Giang Noãn Chanh, thuận thế kéo cô vào trong lòng. Tính đến thời điểm hiện tại, hắn và cô đã chung sống gần nửa tháng. Không xảy ra xung đột, từng giây từng phút cứ lặng lẽ trôi qua. Lệ Mạc Tây rất thích cuộc sống hiện tại.
Giang Noãn Chanh buông túi xách ném lên ghế, hai tay chống lên ngực Lệ Mạc Tây. Cô đã dần quen với hành động nũng nịu của Lệ Mạc Tây, thậm chí đôi khi hắn không làm lại cảm thấy thiếu thiếu. Nghịch ngợm dùng tay vẽ mấy đường lên cơ ngực rắn chắc của hắn, Giang Noãn Chanh nói: “Không phải là muốn đi dự tiệc sao? Còn không đi thay đồ sẽ muộn mất!”
Lệ Mạc Tây giữ lấy tay cô. Nếu còn để Giang Noãn Chanh có cơ hội làm càn, hắn nghĩ bữa tiệc tối nay không cần phải đi nữa.
“Đang đợi em về cùng em thay đồ!”
Gương mặt Giang Noãn Chanh vô thức đỏ lên. Cô đẩy Lệ Mạc Tây ra, ôm lấy bộ lễ phục thuộc về mình rồi chui vào phòng. Lệ Mạc Tây lập tức đuổi theo.
[... ]
Thời gian bữa tiệc bắt đầu là sáu giờ tối, đúng một tiếng sau, Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh mới xuất hiện. Giang Noãn Chanh đã từng công khai xuất hiện với Lệ Mạc Tây nên lần này, đám người kia không dám nghị luận lớn nhỏ sau lưng cô. Có một số người khi nghe tin về lễ đính hôn của hắn và Hàn Thiên Nhã đã sớm biết được kết quả, chỉ là không ai dám lên tiếng mà thôi.
Lễ phục lần này Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây mặc đôi. Cô một cây màu trắng, hắn một cây màu đen, nếu nhìn không cẩn thận lại tưởng là lễ phục của cô dâu và chú rể. Giang Noãn Chanh khoác lấy tay Lệ Mạc Tây, cùng hắn tiến sâu vào hội trường.
Nghe Lệ Mạc Tây nói, chủ nhân của bữa tiệc là một người đàn ông người Pháp. Tuy nhiên đã sống hơn năm năm ở thành phố Thương Hoa nên tinh thông văn hoá và ngôn ngữ nơi đây, còn dặn đi dặn lại cô không cần cảm thấy lo lắng. Lệ Mạc Tây và người đó là bạn trên thương trường, chủ đích dẫn cô tới là muốn giới thiệu cô với bạn mình.
“Trung Nhẫn, đây là người phụ nữ của tôi, Giang Noãn Chanh!” Lệ Mạc Tây dẫn Giang Noãn Chanh đến gặp chủ nhân của bữa tiệc. Là người ngoại quốc nên Trung Nhẫn cực kỳ nổi bật trong đám đông. Đôi mắt màu xanh dương quyến rũ, mái tóc màu bạch kim đầy thu hút. Giang Noãn Chanh nhìn thấy dáng vẻ này, nhất thời ngơ ngẩn. Trung Nhẫn so với Lệ Mạc Tây, nhan sắc một chín một mười.
“Chào Giang tiểu thư, tôi là Trung Nhẫn!” Trung Nhẫn chủ động đưa tay bắt tay với Giang Noãn Chanh. Nhưng cánh tay chưa kịp vươn xa đã bị ánh mắt của Lệ Mạc Tây chặn đứng. Trung Nhẫn cười cười, không nói không rằng thu tay về. Không khí có phần ngượng ngập.
Khác xa với tưởng tượng của Giang Noãn Chanh, Trung Nhẫn rất trẻ. Có khi còn trẻ hơn với người đàn ông bên cạnh cô. Cô gật đầu với Trung Nhẫn, lịch sự đáp lại: “Tôi là Giang Noãn Chanh, rất hân hạnh được gặp anh!”
Lệ Mạc Tây rất không vui, ánh mắt hắn tựa hồ có thể thiêu đốt cảnh vật xung quanh. Hắn thấy Giang Noãn Chanh cứ nhìn Trung Nhẫn chằm chằm, chẳng nhẽ so với mái tóc đen truyền thống của hắn, cô lại thích cái mái tóc chói mắt kia? Lệ Mạc Tây vội lấy cớ tách Trung Nhẫn và Giang Noãn Chanh ra: “Em muốn ăn gì thì cứ đi lấy đi. Tôi và Trung Nhẫn có công việc cần bàn!”
Trung Nhẫn ngẩn ra, hắn và Lệ Mạc Tây còn có công việc sao?
Nói đến chuyện công việc, Giang Noãn Chanh cũng không tiện xen vào vì thế cô đã rời đi. Rời xa tầm mắt của Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh bị một người phụ nữ chặn đường. Cô không ngẩng đầu nhìn người nọ, tâm trạng lại không tập trung nên không để ý, chỉ khẽ nói: “Xin hãy nhường đường một chút!”
“Nhường đường là nhường thế nào?” Người phụ nữ tiến về phía Giang Noãn Chanh, còn cố ý dùng mũi giày giẫm lên chân của Giang Noãn Chanh.
Lúc này Giang Noãn Chanh mới phản ứng. Khi gương mặt quen thuộc của Hàn Thiên Nhã lọt vào mắt cô, cô sững sờ. Không ngờ rằng trong bữa tiệc này lại có sự xuất hiện của cô ta. Chỉ trong chốc lát, Giang Noãn Chanh cảm thấy bối rối.
“Tôi thật sự không ngờ người phụ nữ bên cạnh Lệ Mạc Tây lại là cô. Hoá ra, đối tượng mà tôi đối phó đã sai rồi!” Hàn Thiên Nhã trăm phương ngàn kế dìm chết Kiều Xảo, không những không có tác dụng mà còn để Giang Noãn Chanh ở bên ngoài ung dung tự đắc.
Thà rằng người phụ nữ bên cạnh Lệ Mạc Tây là Kiều Xảo, Hàn Thiên Nhã còn miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng vì sao hắn cứ phải nhất quyết để mắt đến cô ta? Giang Noãn Chanh có gì tốt đẹp?
Rất nhanh, Hàn Thiên Nhã đã bị những suy nghĩ trong đầu làm cho kích động. Cô không quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh, càng không quan tâm đến bản thân đang ở môi trường thế nào. Hàn Thiên Nhã tung lấy mái tóc Giang Noãn Chanh, giật ngược lại. Bàn tay còn lại của cô không ngừng đánh lên mặt Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh không kịp thời phản ứng, nhưng sau đó cô cũng không đánh trả chỉ lựa chọn né tránh. Quan hệ của Lệ Mạc Tây và Trung Nhẫn rất tốt, Trung Nhẫn lại còn là chủ nhân của bữa tiệc. Giang Noãn Chanh không thể vì bản thân mà phá hỏng tất cả.
Tất cả mọi người đến tham dự bữa tiệc đều cảm thấy hưng phấn vẫn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ đều đang trông chờ Hàn Thiên Nhã có thể làm lớn chuyện đến mức nào.
“Giang Noãn Chanh, vì sao cô nhất quyết phải chống đối với tôi?”
“Lệ Mạc Tây là người đàn ông của tôi, cô dựa vào đâu mà lấy chứ?”
Nói xong, Hàn Thiên Nhã đã chuẩn bị sẵn lực, chuẩn bị vung tay đánh Giang Noãn Chanh thêm một cái thật mạnh nữa thì Lệ Mạc Tây đã xuất hiện. Cả người hắn toả ra khí lạnh bức người. Lệ Mạc Tây ôm Giang Noãn Chanh vào lòng, còn Hàn Thiên Nhã đã sớm bị hắn đá ra xa.
“Sao lại không đánh lại?” Cẩn thận xem vết thương trên mặt Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây đau lòng hỏi. Hắn rất rõ nếu Giang Noãn Chanh phản kháng, kẻ thảm hại phải là Hàn Thiên Nhã.
Giang Noãn Chanh nói rất nhỏ: “Không muốn gây phiền phức cho anh!”
Lệ Mạc Tây ngây ra, hắn thở dài: “Ngu ngốc!”
Nói xong, ngẩng đầu nhìn Hàn Thiên Nhã đang ngã sõng soài dưới đất, lạnh nhạt buông một câu: “Từ khi nào cô trở thành người phụ nữ của tôi?”