Cởi áo khoác của Thẩm Dịch, Giang Noãn Chanh đặt nó lên ghế sofa. Chiếc ghế sofa này cũng đã quá cũ, mặt ghế loang lổ những vết vá. Tống Hân Lộ và Trần Điềm Kiệt từng hỏi cô, vì sao lại lấy nó về, món đồ này cũng chẳng đáng giá với số tiền mà cô bỏ ra. Giang Noãn Chanh nói rằng nó giống với bản thân cô, tuy trên người đầy vết thương nhưng vẫn cố gắng chống chọi đến cuối cùng.
Xoay người phòng tắm, Giang Noãn Chanh kiểm tra vết thương trên cơ thể. Cú đánh ban nãy của Trịnh Kha rơi trên gò má của cô, tuy Thẩm Dịch đã cho cô chườm đá nhưng cũng không đỡ là bao, có lẽ qua đêm nay mới thấy khởi sắc. Giang Noãn Chanh tắm rửa rất cẩn thận, những nơi nào Trịnh Kha động qua, cô đều dùng sức, chà đỏ cả cơ thể.
Rời khỏi phòng tắm, căn hộ nhỏ đã sáng bừng. Tống Hân Lộ ngồi trên chiếc sofa cũ rích, trên tay cô ấy là áo khoác của Thẩm Dịch. Không cần nghĩ nhiều cũng biết Tống Hân Lộ đã nhìn ra điểm bất thường. Cô ấy là tiểu thư, con nhà giàu có, từ nhỏ đâu thiếu cái gì. Có lẽ lúc này, chỉ cần Giang Noãn Chanh lên tiếng hỏi, cô ấy cũng có thể đọc vanh vách lịch sử hình thành và quá trình phát triển củ thương hiệu thời trang đó.
Tống Hân Lộ thấy Giang Noãn Chanh đã ra, cô buông chiếc áo trong tay xuống, chạy đến đỡ lấy Giang Noãn Chanh. Ánh đèn trong phòng rất sáng, Tống Hân Lộ nhìn ra sắc mặt Giang Noãn Chanh không được tốt, phải nói là vô cùng kém. Trong lòng Tống Hân Lộ hơi hoảng sợ: “Noãn Chanh, đã có chuyện gì xảy ra rồi sao? Mặt cậu làm sao thế kia? Là ai đã đánh?”
Cảnh phim của Giang Noãn Chanh hôm nay rất nhẹ nhàng. Tống Hân Lộ tin dù Giang Noãn Chanh không có nhiều kinh nghiệm vẫn có thể một lần qua luôn. Cảnh quay không có dùng vũ lực, chỉ đơn giản là nói thoại thế nhưng gương mặt này của Giang Noãn Chanh...
Cả người Giang Noãn Chanh mệt lả, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Cô nghiêng người tránh Tống Hân Lộ rồi đi thẳng về phòng ngủ. Tống Hân Lộ lập tức đuổi theo cô. Giang Noãn Chanh nói: “Mình rất mệt, hôm nay nghỉ ngơi trước được không? Khi nào ổn định, mình sẽ nói với cậu!”
Tống Hân Lộ tất nhiên sẽ không để yên cho Giang Noãn Chanh. Hơn nữa, cô cảm thấy ngữ khí này rất quen thuộc. Cảnh tượng trong thời khắc hiện tại với cảnh tượng cô đến biệt thự của Lệ Mạc Tây để đón Giang Noãn Chanh, không phải rất giống nhau sao? Tống Hân Lộ không dám nghĩ nhiều, cô chỉ mong suy nghĩ của bản thân đã sai vì nếu thật sự xảy ra, cô không biết Giang Noãn Chanh phải đối diện với tình huống sau này như thế nào nữa.
“Noãn Chanh, cậu đừng làm mình sợ! Tống Hân Lộ mình có phải bạn thân cậu không? Không phải cậu từng nói với mình sao? Đã là bạn thân có chuyện gì cũng phải nói cho nhau, đừng giấu giếm như thế chứ?” Tống Hân Lộ ngồi bên cạnh Giang Noãn Chanh. Càng lại gần Giang Noãn Chanh, cô càng cảm nhận được cơ thể của bạn mình đang run lên từng hồi. Cùng là phụ nữ, Tống Hân Lộ dĩ nhiên có thể lờ mờ đoán được một số chuyện.
Có người từng nói thế này, dù bạn có mạnh mẽ đến đây cũng không thể mạnh mẽ trước mặt người mà bạn thân thiết nhất. Sau khi Tống Hân Lộ nói xong, Giang Noãn Chanh bật khóc như một đứa trẻ, cô nhao đến ôm lấy Tống Hân Lộ, nức na nức nở nói: “Trịnh Kha nói rằng mở một lớp học diễn xuất... Mình ngu ngốc tin đây là sự thật. Khi hoàn thành cảnh quay xong, mình đến tìm ông ta... Ai ngờ, ai ngờ ông ta lại muốn dùng quy tắc ngầm với mình...”
Ở trong lòng Tống Hân Lộ, cả người Giang Noãn Chanh không ngừng run lên. Tống Hân Lộ nghe xong, tức giận đến chửi bậy. Trong đoàn làm phim, Tống Hân Lộ không tiếp xúc với Trịnh Kha nhiều, lại thêm nghe qua danh tiếng của ông ta trong giới showbiz tạm ổn nên không hề đề phòng và cảnh giác với ông. Chỉ là không ngờ Trịnh Kha lại là một tên biến thái, dám có ý đồ với bạn cô.
Giang Noãn Chanh ngồi thẳng dậy, với lấy hộp giấy bên cạnh đầu giường, lau sạch nước mắt nước mũi rồi nói tiếp: “Cũng may có đạo diễn Thẩm kịp thời chạy đến, nếu không mình thật sự đã chết dưới tay Trịnh Kha rồi! Hân Lộ, mình không dám tưởng tượng nếu mình bị ông ta làm... mình sẽ sống sao nữa!” Giang Noãn Chanh rất muốn ngủ một giấc nhưng lại sợ khi nhắm mắt lại, trong đầu cô sẽ hiện ra gương mặt kinh tởm của Trịnh Kha.
Tống Hân Lộ lúc này đã đoán được chủ nhân của chiếc áo khoác hàng hiệu là ai. Cô cũng cảm thấy may mắn cho bạn mình. Đúng là hôm nay, Thẩm Dịch đã lập được công lớn. Cả hai người đều không dám tưởng tượng nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Dịch, mọi chuyện sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Tống Hân Lộ thấy tâm trạng bạn thân ủi xìu, liền muốn chọc cho cô vui lên: “Trong cái rủi có cái may còn gì! Cậu nhìn xem, đạo diễn Thẩm thường ngày lạnh lùng như vậy nhưng đột nhiên lại đi theo cậu, sau đó cứu cậu, chắc chắn là anh ấy có ý với cậu rồi!”
Giang Noãn Chanh ngẩn ra, không ngờ Tống Hân Lộ lại nói những lời này. Nhưng kể ra cũng lạ, vì sao Thẩm Dịch lại có thể xuất hiện trong phòng 108, là ai đã báo với hắn? Giang Noãn Chanh không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn tìm hiểu sâu thêm về ai. Cô phát hiện, có một số thứ bạn chỉ nên biết được vẻ bề ngoài, càng tìm hiểu sâu thì chỉ nhìn thấy mặt dơ bẩn của nó mà thôi.
“Linh ta linh tinh. Muộn rồi cậu còn không tin đi ngủ à? Ngày mai lại muốn ăn chửi rồi đúng không? Hân Lộ, đừng quên cảnh quay đầu tiên của ngày mai gọi tên cậu đó!” Giang Noãn Chanh huých vào người Tống Hân Lộ một cái nhẹ, ý bảo cô ấy mau chóng đi nghỉ ngơi đừng nhiều lời nữa.
Tống Hân Lộ thấy tâm trạng Giang Noãn Chanh đã đỡ hơn, cô được nước lấn tới, tiếp tục trêu chọc: “Ấy dà, hay cậu cũng có ý với người ta rồi? Noãn Chanh, nếu thành công tán được đạo diễn Thẩm, cậu nhất định phải bảo anh ấy tăng đất diễn cho mình nhé! Tăng thật nhiều vào, đủ để đè chết những người đã từng bắt nạt mình!” Nói xong, Tống Hân Lộ cười haha.
Giang Noãn Chanh hừ lạnh: “Chỉ biết nói linh tinh thôi. Mình làm sao có đủ tư cách để quen được Thẩm Dịch chứ! Có quen được với đạo diễn Thẩm cũng là cậu mới đúng. Tống tiểu thư, hay cô thử đi. Dùng nhan sắc xinh đẹp này quyến rũ Thẩm Dịch.”
Giang Noãn Chanh chưa từng nghĩ bản thân sẽ chèo cao, quen được Thẩm Dịch. Chuyện của ngày hôm nay, cô chỉ coi như hai người có duyên phận. Thẩm Dịch tình cờ biết cô gặp nạn nên đưa tay giúp đỡ. Còn về những thứ khác, cô không dám nghĩ nhiều. Biết rằng lời nói của Tống Hân Lộ cũng chỉ mang hàm ý trêu đùa nhưng Giang Noãn Chanh lại không thấy thoải mái cho lắm.
“Đâu đâu! Nhà họ Thẩm người ta đã nhắm trúng cậu rồi, dù bổn cô nương có xinh đẹp thế nào cũng không lọt được vào tầm mắt đó. Noãn Chanh, thật ra cậu quen được Thẩm Dịch cũng tốt, sau này sẽ có lợi rất nhiều” Tống Hân Lộ muốn nói rằng nhà họ Giang đã không còn là tán ô lớn có thể bảo vệ Giang Noãn Chanh, nhanh chóng tìm một tán ô khác không phải là điều tốt hay sao?
“Được rồi! Đừng nói nữa, mình ngủ trước đây! Mình không muốn ngày mai bị đi muộn cùng cậu đâu!” Nói xong, Giang Noãn Chanh kéo chăn nằm xuống.
Tống Hân Lộ nằm bên cạnh cô. Hai người cùng chen chúc trên một cái giường, một tấm chăn nhỏ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tống Hân Lộ còn không quên dặn dò: “Thẩm phu nhân tương lai, đừng quên chiếu cố!”
“Im miệng!” Giang Noãn Chanh quát.