Tối qua Tống Hân Lộ làm loạn, báo hại cả hai người đều đến đoàn làm phim muộn, nhưng may mắn thay là Thẩm Dịch cũng vậy. Tống Hân Lộ và Giang Noãn Chanh vừa đặt chân đến đoàn làm phim liền nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu trắng của Thẩm Dịch đã tiến vào bãi đỗ xe. Thẩm Dịch cũng nhìn thấy Giang Noãn Chanh, thấy cô và Tống Hân Lộ vừa đi vừa nói chuyện, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn vui vì chuyện hôm qua không để lại ám ảnh tâm lý trong lòng cô. Hắn rất sợ Giang Noãn Chanh nghĩ không thông mà làm một vài điều dại dột. Đỗ xe vào bãi, Thẩm Dịch bước xuống xe, nhanh chóng trở về đoàn làm phim để bắt đầu công việc. Tối qua hắn còn một vài chuyện nên xử lý đến tận khuya muộn mới xong. Đây có lẽ là lần đầu tiên khi trở thành đạo diễn, Thẩm Dịch đi làm muộn.
Cảnh quay đầu tiên trong ngày hôm nay là thuộc về Tống Hân Lộ, vẫn là cảnh quay Tống Hân Lộ thay thế Hàn Thiên Nhã đóng. Lần này, nữ diễn viên đóng vai mama đã biết điều hơn, tuy chưa thể một lần là thông qua nhưng cũng nhanh chóng kết thúc. Không dây dưa dài đến gần chục lần như lần trước. Kết thúc cảnh quay, Tống Hân Lộ mệt đứt hơi, cô bám víu vào Giang Noãn Chanh, còn không quên than thở: “Mẹ nó! Mẹ chết đi được! Thời tiết hôm nay không đẹp, nắng quá đi!”
Thời tiết hôm nay quả không đẹp, nhất là với những người phải làm ngoài trời thì chán ghét nhất chính là ánh nắng gay gắt. Mới sáng sớm, nắng đã lên, phủ khắp mọi nơi, kể cả những góc nhỏ nhất trong thành phố Thương Hoa cũng không bỏ qua. Giang Noãn Chanh đưa tay lau mồ hôi trên trán Tống Hân Lộ, tiện thể ném cho cô ấy một chai nước mát.
“Uống đi! Cảnh quay này cuối cùng cũng xong rồi, cũng đỡ vất!” Tống Hân Lộ chắc chắn không biết trong suốt quá trình cô ấy đứng quay, Giang Noãn Chanh ở bên ngoài lo lắng như thế nào. Cô không ngừng để mắt đến Hàn Thiên Nhã, chỉ cần cô ta có động tĩnh, Giang Noãn Chanh sẽ lại giống như lần trước, xù gai lên bảo vệ Tống Hân Lộ. Nhưng có lẽ Hàn Thiên Nhã đã biết điều hơn, cô ta chỉ chú tâm đọc kịch bản, không quan tâm đến người khác.
Tống Hân Lộ nhận lấy chai nước từ tay Giang Noãn Chanh, một hơi đã hết ba phần tư chai. Sau khi uống xong, hai người tìm một góc mát mẻ trong đoàn làm phim, Tống Hân Lộ lấy điện thoại lướt mạng, vô tình nhìn thấy tin tức hot. Cô hét lên, kích động chỉ tay vào màn hình: “Noãn Chanh, Noãn Chanh, cậu nhìn xem đây là chuyện gì?”
Hiếm khi thấy Tống Hân Lộ kích động như vậy, chưa cần biết đó là tin tức gì, Giang Noãn Chanh cũng đoán được đây chắc chắn không phài tin tức đơn giản. Sau khi ngó vào trong điện thoại, cô hoàn toàn sững ra. Là tin tức về Trịnh Kha, tin xấu.
Giang Noãn Chanh lúc này mới để ý cả buổi sáng ngày hôm nay, ai cũng bận rộn quay phim, chỉ có Trịnh Kha là không xuất hiện. Thẩm Dịch cũng không đề cập đến ông, càng không nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Chuyện của Trịnh Kha đã bị đăng lên mạng rồi, hình của cậu bị làm mờ. Lần này Trịnh Kha không thể thoát được rồi, ông ta định sẵn là sẽ phải rời khỏi giới giải trí!” Tống Hân Lộ vô cùng hả hê. Loại người như Trịnh Kha, tốt nhất là nên vĩnh viễn biến mất khỏi showbiz. Tống Hân Lộ nghĩ rằng chuyện ngày hôm qua cùng lắm chỉ khiến ông ta bị đuổi khỏi đoàn làm phim, không ngờ có người lại quyết tâm đá ông ta đi bằng được, cũng đủ tàn nhẫn!
Lúc này, tin tức đã được phổ biến rộng rãi hơn. Mọi người trong đoàn làm phim đều đang bàn tán về Trịnh Kha. Bức ảnh được đăng tải kèm theo bài viết là hình ảnh Trịnh Kha đang ôm chặt lấy một cô gái, vì hình ảnh của cô gái được làm mờ nên mọi người càng đang điên cuồng đoán thân phận của cô gái đó. Chỉ người trong cuộc mới hiểu được cảm giác đau khổ, tủi nhục ra sao. Còn đối với người ngoài cuộc, cùng lắm chỉ là thú vui hóng hớt.
Giang Noãn Chanh thấy Trịnh Kha gặp chuyện, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Chí ít bắt đầu từ bây giờ, cô không phải gặp ông ta trong đoàn làm phim.
Bất chợt, có rất nhiều diễn viên phía dưới đều nhìn sang Giang Noãn Chanh, có lẽ họ đã mơ hồ cảm nhận được Giang Noãn Chanh chính là cô gái trong tấm hình chụp cùng Trịnh Kha.
“Kìa, cô nhìn xem kia có phải Giang Noãn Chanh không? Haha, thử tưởng tượng xem nếu đây thật sự là Giang Noãn Chanh thì buồn cười lắm, đúng không nhở?”
“Ê này, cô nói tôi mới để ý đấy! Cô gái trong ảnh có vài phần giống cô ta thật. Nhìn xem, vóc dáng nhỏ bé này còn không phải là Giang Noãn Chanh thì là ai?”
“Giang Noãn Chanh từ khi bước vào đoàn làm phim đã chẳng coi ai ra gì, chẳng nhẽ cô ta lại được Trịnh Kha chống lưng? Nhưng nếu cô ta lên giường với Trịnh Kha rồi thì những tin tức này do ai phát ra? Hay do Trịnh Kha lớn tuổi rồi, không thoả mãn được cô ta nên cô ta mới muốn tìm đối mới?”
Những lời nói dơ bẩn này không chỉ Tống Hân Lộ nghe thấy mà Giang Noãn Chanh cũng nghe rất rõ. Cô không có phản ứng vì dẫu sao bọn họ cũng chẳng có đủ chứng cớ chứng minh người trong ảnh là cô. Hơn nữa miệng lưỡi của người đời, đâu phải muốn quản là quản được.
Chỉ là Tống Hân Lộ không nghĩ giống Giang Noãn Chanh. Đối diện với những lời nói sỉ nhục bạn mình, Tống Hân Lộ không thể nhẫn nhịn. Qua lời nói của bọn họ, như thể Giang Noãn Chanh tình nguyện bước lên giường của Trịnh Kha không bằng, rõ ràng là cô bị đám người kia ép buộc.
Tống Hân Lộ ném điện thoại sang một bên, chạy đến tranh cãi với bọn họ: “Mấy người có câm miệng vào không hả? Tại sao lại dám nói Giang Noãn Chanh chính là cô gái kia? Mấy người có phải là con người hay không? Dù có là ai thì đó cũng là nạn nhân mà, chẳng nhẽ không đáng được tôn trọng?”
Đám người kia hoàn toàn không để Tống Hân Lộ vào trong mắt. Bọn họ dùng sức đẩy Tống Hân Lộ, còn châm biếm nói với cô: “Không phải Giang Noãn Chanh thì có lẽ là cô rồi? Nếu không phản ứng mạnh để làm gì? Tống Hân Lộ, cô sợ mọi người không biết người đó là cô à?”
Dứt lời, cả đoàn làm phim liền bật cười haha. Ai cũng cảm thấy người trong tấm ảnh chính là Tống Hân Lộ. Tống Hân Lộ tất nhiên không phải người giỏi nhẫn nhịn, động đến làm danh dự của cô, cô nhất quyết phải liều mạng với bọn chúng.
Giang Noãn Chanh không muốn làm lớn chuyện. Thẩm Dịch vừa mới giúp đỡ cô, cô không thể vì chuyện này cũng làm phiền đến hắn: “Hân Lộ, đừng để bọn họ chọc tức, dù sao người trong ảnh cũng không phải cậu!” Phải, người trong ảnh không phải Tống Hân Lộ mà là Giang Noãn Chanh.
Tống Hân Lộ đã bị tức giận làm mờ mất lý trí. Cô đầy Giang Noãn Chanh sang một bên, sẵn sàng đứng ra liều với họ một phe.
“Câm miệng! Tôi còn tưởng cô gái trong tấm ảnh đó là cô mới đúng! Nhìn xem, đôi chân dài như thế này, có thể quấn mấy vòng trên cổ Trịnh Kha đấy!” Một khi Tống Hân Lộ đã mắng thì nhất định sẽ không nương tay.
Nữ diễn viên bị Tống Hân Lộ nói đến đỏ cả mặt. Cô ta không nhịn được, muốn vung tay đánh Tống Hân Lộ, chỉ là đã chậm một bước. Tống Hân Lộ giữ lấy cánh tay của cô ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Rất nhanh, một tiếng bốp đã vang lên, là Tống Hân Lộ đã ra tay đánh người.
“Muốn đánh tôi cũng phải hỏi xem tôi có cho phép không? Loại người như cô đáng đánh!”